Thẩm Trạch Xuyên hơi thừ người, bị râu trên cằm Tiêu Trì Dã cọ buồn. Y nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “… Nhặm tay.”
Tiêu Trì Dã: “Sờ không dễ chịu à?”
Thẩm Trạch Xuyên: “Dễ chịu.”
Hai người cách nhau một đoạn, mà lại như chẳng hề có khoảng cách. Người Tiêu Trì Dã nhếch nha nhếch nhác, bao hôm không rảnh tắm rồi, giờ ở gần Thẩm Trạch Xuyên mà cũng chẳng quan tâm, để yên cho Thẩm Trạch Xuyên sờ.
Thần Dương giữ rèm cửa, đoán đã xong rồi mới định bảo người khác vào, vậy nhưng lại không nghe thấy tiếng Tiêu Trì Dã cho phép, chỉ còn nước dẫn một đám thị vệ đứng ngoài cửa nhìn trời ngắm đất, lơ nga lơ ngơ.
“Sờ thích à?” Tiêu Trì Dã không nhịn được cười.
“Chưa thích lắm,” Thẩm Trạch Xuyên mím môi, thì thầm vào tai Tiêu Trì Dã, “chọc ta đau quá.”
“Đau ở đâu?” Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, áp trán vào trán y.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, đôi mắt tựa mặt hồ đượm sương núi, đặt cái thích chưa được thỏa mãn ấy vào trong, hết thảy đều phơi ra cho Tiêu Trì Dã, đến cả khóe mắt cũng chứa đựng tình ý như có như không.
Tiêu Trì Dã bỗng che mắt Thẩm Trạch Xuyên lại, im lặng một lát, nói: “Đừng khuyến khích ta lúc này.”
Thẩm Trạch Xuyên: “Nghĩ đi đâu vậy? Chỉ nhìn ngươi thôi mà.”
“Không cho nhìn,” Tiêu Trì Dã nói, “về rồi nhìn.”
Thần Dương bên ngoài ho vài tiếng, ướm gọi: “Chủ tử…”
Tiêu Trì Dã bỏ tay ra, đứng dậy, nói: “Vào đi.”
Lúc bấy giờ Thần Dương mới vén rèm lên, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
***
Thẩm Trạch Xuyên tựa gối khoác áo choàng, vừa uống thuốc vừa nghe mọi người thuật lại tình hình mấy hôm nay. Đến lúc Kiều Thiên Nhai nói xong, y đăm chiêu một hồi, rồi nói: “Đúng, chuyện này từ đầu đến cuối đều rất kỳ lạ, ta cũng nghi lầu Ngẫu Hoa sập không phải tình cờ, mà là cố tình nhân lúc cống ở phố Đông Long bị tắc làm.”
“Hoàng thượng lên ngôi chưa được nửa năm, trăm công nghìn việc đang chờ đợi, là thời điểm lý tưởng để tất cả cùng chung tay góp sức,” Tiêu Trì Dã ngồi ở ghế bên cạnh, “ai lại muốn hắn chết chứ?”
Cái này Thẩm Trạch Xuyên cũng nghĩ không ra, y uống xong thuốc rồi đưa bát cho Kiều Thiên Nhai, nói: “Việc trong cung chúng ta không thể kiểm chứng, cần phải có một người phù hợp ở bên trong mới được.”
Vị trí thái giám bỉnh bút Ti Lễ giám đang bỏ trống, đây chẳng phải vấn đề. Bởi vì việc trong cung cả Tiêu Trì Dã lẫn Thẩm Trạch Xuyên đều không thể nhúng tay vào, đó là địa bàn của Thái hậu, tương lai muốn bổ nhiệm ai cũng là do Thái hậu quyết. Song có còn hơn không, nếu có nội ứng thì cũng vẫn mạnh hơn mù tịt nhiều.
Thẩm Trạch Xuyên nghĩ đến đây, bèn chợt hỏi: “Lần trước ngươi muốn tra Hương Vân, thế có tra ra cái gì không?”
Tiêu Trì Dã: “Bận quá quên mất, Cốt Tân.”
Cốt Tân bước ra khỏi hàng, nói: “Tôi đến phường Hương Vân cũng không dò được thông tin gì quan trọng, khách quen của Hương Vân chỉ có mấy người đó thôi, tôi tra từng người một rồi, không ai dính dáng đến chuyện ngụy tạo bằng chứng cả.”
Thẩm Trạch Xuyên cứ cảm giác mình đang bỏ lỡ điều gì đó, có một bàn tay đang ẩn náu trong bóng tối thao túng những chuyện này, chắc chắn phải tồn tại một mối liên kết nào đó giữa chúng. Y lại trầm tư, chẳng biết có phải do mới khỏi bệnh hay không mà nghĩ kiểu gì cũng không ra nổi mắt xích trong đó.
“Hoàng thượng còn chưa tỉnh, dịch cũng chưa hết hẳn, vẫn còn mấy ngày rảnh nữa, giờ chưa cần vội làm gì.” Tiêu Trì Dã vừa nói vừa xoay vai tay, “Cống thông rồi, mấy ngày này mọi người nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Chuyện này kiểu gì cũng sẽ xong thôi, bây giờ nghỉ lại sức mới là quan trọng.”
Chúng thị vệ đồng loạt vâng rồi lui ra ngoài. Người vừa rã đám, Tiêu Trì Dã ngồi luôn xuống mép giường tháo ủng.
“Ngươi ngủ đủ rồi, Nhị công tử thì sắp gục rồi đây.” Tiêu Trì Dã nằm phịch xuống bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, “Lại đây, làm chăn cho ta đi.”
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu: “Đắp áo mà ngủ.”
Tiêu Trì Dã nói: “Ngươi đắp rồi còn đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên nhét gối vào dưới cổ Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã nhắm mắt bắt được cổ tay y, thuận thế kéo về phía mình, ôm vào lòng.
“Quá gầy,” Tiêu Trì Dã sờ y, “ôm cộm người phát sợ, chừng nào sang thu thịt từ Ly Bắc cũng sẽ tới, đến lúc ấy chăm cho tốt, vào đông là béo lên ngay.”
Hô hấp của Tiêu Trì Dã hơi trầm, hắn sắp ngủ rồi, nghiêng đầu ấn chóp mũi vào tóc mai Thẩm Trạch Xuyên, cố gắng cười: “… Ngủ với Nhị công tử của ngươi một lát.”
Tiêu Trì Dã đã hoàn toàn kiệt sức, mấy hôm nay hắn chẳng có lấy một phút chợp mắt, phải giữ mình tỉnh táo cả ngày lẫn đêm như con sói cô vờn quanh trận địa, thể lực có dồi dào cách mấy cũng sẽ đến lúc bị vắt cạn. Thẩm Trạch Xuyên nằm trên người hắn, hắn cảm thấy sức nặng này đúng là chuẩn, đè lên người hắn vừa nóng vừa thoải mái.
Tiêu Trì Dã vốn chỉ định ngủ một lát thôi, tối còn tính lại chi phí mua thuốc mấy hôm nay, nào ngờ giấc này ngủ một mạch đến tận canh ba giờ Dần hôm sau. Lúc mở mắt hắn còn chưa tỉnh hẳn, trở mình rúc vào ngực Thẩm Trạch Xuyên.
Tiêu Trì Dã nằm thừ ra giây lát, rồi bỗng sực tỉnh. Hắn chống người dậy nhìn, hóa ra đêm qua hắn ngủ xệch gối, đến sau nửa đêm thì gối hẳn lên tay Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên nằm nghiêng trên gối, một tay đang giữ áo đắp lên người hắn, tư thế này giống như ôm bảo vệ.
Trời chưa sáng, trong phòng tối mò.
Tiêu Trì Dã nằm lại vào gối, bưng mặt Thẩm Trạch Xuyên quay về mình. Áo choàng chỉ miễn cưỡng che được gần hết bọn họ, hắn khàn giọng: “Đè tê à?”
Thẩm Trạch Xuyên nửa tỉnh nửa mơ, “Ừ” một tiếng.
Tiêu Trì Dã xoa cánh tay đã cứng đờ cho y, nói: “Gọi ta là được mà.”
Thẩm Trạch Xuyên ấm lên, nói: “Tiêu nhị…”
Tiêu Trì Dã: “Ừ?”
Thẩm Trạch Xuyên mở mắt ra, nhìn hắn: “Ngươi ngủ rồi mà vẫn còn gọi Thẩm Lan Chu.”
Tiêu Trì Dã cười, đè giọng: “Tại ban ngày nhớ quá đấy.”
Hai người nằm rất sát, Tiêu Trì Dã bị y nhìn đến mức lòng nóng mà người cũng nóng lên, thể lực sau khi ngủ đủ đã tăng vọt, vừa muốn trêu Thẩm Trạch Xuyên, lại vừa muốn để Thẩm Trạch Xuyên ngủ.
Có con chim nào đó kêu ngoài phòng, khuấy lên gợn sóng trong màn đêm yên tĩnh.
Tiêu Trì Dã nói: “Lúc trước ngươi hỏi Hương Vân là nghĩ đến gì thế?”
Thẩm Trạch Xuyên: “Mộ Như từ đâu tới, là thiếu nữ Hoàng thượng mua hồi trước à?”
“Nàng là quà sinh nhật thôn trang tặng cho Hoàng thượng,” Tiêu Trì Dã vòng tay ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên, “ban đầu nuôi ở thôn trang, chỉ dạy thôi cũng tốn khối sức. Ta xem quê nàng là ở thành Tấn, ngươi cảm thấy là nàng à?”
“Vì án hành thích mà Hoàng thượng hoàn toàn ghét bỏ nội hoạn, từ sau Song Lộc là không còn thái giám nào thân cận nữa, cung nữ theo hầu hàng ngày đều được tuyển chọn nghiêm ngặt, có thể xúi giục hắn, giúp hắn rời cung chỉ có Mộ Như thôi.” Thẩm Trạch Xuyên nói xong lại trầm ngâm, “Nếu là nàng thì phải có lý do… Giờ nàng không có hoàng tự, Hoàng thượng sống thì nàng mới sống được, so với người khác, nàng lại càng phải để ý đến an nguy của Hoàng thượng hơn.”
“Chính vì thế,” Tiêu Trì Dã nói, “người có thể bài bố như vậy, nhất định đã phải suy tính cặn kẽ, phải có một nguyên do. Tiên đế băng hà đột ngột, sau đó Hoa gia thất thế, hậu quả không chỉ đơn giản như rơi mất mấy cái mũ cánh chuồn, mà còn ảnh hưởng đến cả an bài thế cục ở các địa phương của Đại Chu. Trong nửa năm này, Hải Lương Nghi đã hình thành thế đối đầu với thế gia, miễn cưỡng ổn định cục diện. Giờ phút này đương kim thánh thượng mà gặp bất trắc thì không ai được lợi cả.”
“Phải chờ Hoàng thượng tỉnh mới biết thêm được,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “lần này bộ Công mắc lỗi nghiêm trọng cỡ này, Phan Tường Kiệt khó mà thoát, đảm bảo sẽ bị tố tội giam giữ điều tra. Ngươi gặp lại tư Lương Thôi Sơn của bộ Hộ chưa?”
“Rồi,” Tiêu Trì Dã ngẫm nghĩ, “hắn là người cần mẫn.”
“Ta đã dặn hắn ghi chép cẩn thận thuốc ra vào mấy hôm nay rồi, chừng nào ra khỏi đây, bộ Hộ và Đô sát viện sẽ đến kiểm toán, ngươi đưa cho bọn họ là được.”
“Làm tốt lắm,” Tiêu Trì Dã không tiếc lời khen, “lúc dịch bệnh bùng phát căn bản không kịp chờ lệnh trong cung, ta mới bảo người đến hiệu gom thuốc trước. Cấm quân có người ghi chép riêng, nhưng chung quy lại vẫn không thể thuyết phục như người bộ Hộ làm chứng được, có cái này thì cấm quân khỏi cần đôi co với bộ Hộ.”
Tiêu Trì Dã ghét nhất làm việc với quan viên bộ Hộ, năm nào cũng phải đối chiếu sổ sách, lần này lại còn liên quan đến đại sự tắc nghẽn cống rãnh, mấy con cáo già ấy không kiếm chác được gì là sẽ lăm le kéo cấm quân xuống nước ngay, đến nội các cũng còn khó xử, càng đông càng khó phạt mà! Đầu xuân lại còn là lúc chính sự phức tạp nhất, công văn chất thành núi, nội các đến đau đầu.
“Ngươi không muốn gặp người bộ Hộ, bọn họ cũng sợ phải gặp ngươi.” Thẩm Trạch Xuyên cười, “Vương Hiến bị liên lụy vụ lụa thành Tuyền lần trước, ta thấy hắn điều sang bộ Lễ rồi, là ngươi làm à?”
“Ta vốn không có thù gì với hắn, đòi nợ ngày xưa cũng là việc công thôi, hắn lại vì ta mà bị liên lụy, đè tiếng xấu hối lộ xuống, đưa hắn đến bộ Lễ cũng chỉ là kế sách tạm thời.” Tiêu Trì Dã nói, “Đô sát lần này hắn chắc chắn không được xuất sắc rồi, có điều ra ngoài cũng sẽ chỉ điều đến mấy chỗ khỉ ho cò gáy thôi.”
Vương Hiến là tại số đen, hắn vốn là chủ sự bộ Hộ, làm việc với Tiêu Trì Dã quả thực vất hết biết. Mấy năm trước lúc trang bị của cấm quân còn tồi tàn, mỗi lần có việc tay chân, Tiêu Trì Dã đều sẽ đích thân chặn đường hắn đối chiếu sổ sách, nói chung hắn chẳng có quan hệ gì đáng nói với Tiêu Trì Dã. Ngờ đâu tai bay vạ gió, Tiêu Trì Dã bị giáng chức ở ngự tiền, lụa thành Tuyền lại tình cờ truyền qua tay hắn, hắn không thanh minh được, khổ nỗi đằng này Tiêu Trì Dã và Lý Kiến Hằng huynh đệ tình thâm cùng hát một khúc vua tôi, hắn thì lại thật sự bị mất chức chủ sự, suýt nữa phải vào ngục. Giờ quan Khuất đô không làm được, điều ra ngoài cũng chẳng có chỗ nào tử tế để đi, đô sát cũng bị ụp cái tội “bỏ bê chức trách”, cẩn thận cả nửa đời người đều hóa thành công cốc, quả thực là oan muốn chết.
Thẩm Trạch Xuyên lại phát giác gì đó, nói: “Đừng bảo là ngươi muốn thuận nước đẩy thuyền, điều hắn đến Trung Bác đấy nhé?”
Tiêu Trì Dã cười: “Đến cái này ngươi còn đoán được.”
Tiêu Trì Dã ra tay cứu Vương Hiến một phen, đưa hắn tới bộ Lễ, nói thế nào cũng là giữ cho bát cơm. Trước đây Vương Hiến không ưa hắn, giờ lại phải mang ơn đội nghĩa hắn. Tiêu Trì Dã tính điều Vương Hiến đến Trung Bác, Trung Bác bây giờ toàn giặc cỏ thổ phỉ, ai cũng muốn gài người vào trong.
“Những chỗ khác không với tới được, nhưng Từ châu nhất định phải xếp người vào.” Tiêu Trì Dã thả lỏng, “Ngươi đề ra ý kiến rất hay để trợ cấp dỡ nhà, châu phủ Từ châu Chu Quế bây giờ có quan hệ tốt với chúng ta, để Vương Hiến đến làm thuộc hạ của ông ta, ông ta đương nhiên sẽ hiểu ý. Sáu châu Trung Bác năm nay chắc chắn sẽ tập trung vào đốc thúc, nhưng dù triều đình phái ai đi làm đi nữa thì Từ châu cũng phải nằm dưới mắt ta.”
Từ châu giáp đường lương mã Đông Bắc, Tiêu Trì Dã đây là đang canh chừng cửa kho lương từ Khuất đô cho thiết kỵ Ly Bắc. Hắn và Tiêu Ký Minh vốn chẳng hề trao đổi trước, vậy mà hai anh em lại ăn ý tròn mười phần.
“Lụa thành Tuyền là mối họa ngầm, nếu không vì Phó Lâm Diệp quá hám lợi trước mắt, vô tình đi sai bước, khoản này sẽ là con dao chôn trong sổ sách cấm quân.” Thẩm Trạch Xuyên dịch đầu xuống, nói, “Khoản nợ này là Tiết Tu Trác xử lý à?”
“Chính hắn.” Tiêu Trì Dã nói, “Tiết Tu Trác… Ngươi thấy người này thế nào?”
“Mới đầu ta cũng không để ý đến hắn, nhưng ta thấy đánh giá đô sát những năm trước của hắn đều đạt xuất sắc. Hắn vào triều năm Vĩnh Nghi, tức là ba năm cuối Quang Thành đế tại vị. Sau khi Hàm Đức đế lên ngôi hắn mới nhậm chức Đô cấp sự trung bộ Hộ, giữ chức này tám năm, cho đến kinh biến ở trường săn Nam Lâm năm ngoái, hắn mới được thăng chức vào Đại lý tự làm Đại lý tự thừa, ngay sau đó xử lý liền án mưu phản Hoa Phan và án hành thích ở yến tiệc bách quan, cả hai đều là đại án liên quan đến tính mạng của Hoàng thượng. Đánh giá về hắn rất tốt, quan hệ rộng rãi với người trong cả tám đại gia tộc, lại còn có thể trò chuyện vui vẻ với quan viên hàn môn do Hải Lương Nghi cầm đầu.” Thẩm Trạch Xuyên đăm chiêu phút chốc, “Nhưng lý lịch của hắn trước khi vào triều thì ta không biết.”
“Ta lại biết đấy,” Tiêu Trì Dã nói, “hỏi ta đây này.”
Thẩm Trạch Xuyên khẽ nhướng mày: “Ngươi nói đi.”
“Sao cái giọng điệu này nghe chẳng giống đang cầu xin người ta gì hết vậy?” Tiêu Trì Dã khép kín áo, ghé sát vào mặt Thẩm Trạch Xuyên, “không dỗ vui không nói đâu.”
Hắn giở trò ngả ngớn, một nửa là để đùa mà thôi. Nào ngờ Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn hắn, mở miệng a ra, trong khoảng cách gang tấc này, cất tiếng vừa ấm vừa khẽ: “Sách An à.”
Hơi nóng rất nhẹ ấy phả vào má, dọc theo sống mũi cao thẳng của Tiêu Trì Dã chạy đến trước môi, hai người như có như không đụng vào nhau.
Tiêu Trì Dã bỗng lật người lại, chống tay tạo ra khoảng cách phía trên Thẩm Trạch Xuyên, bóp cằm y, nói: “Có nói mà không có làm, Nhị công tử không chơi cái trò này đâu nhé.”
===