Lý Kiến Hằng hôn mê suốt mấy ngày, mơ ác mộng đến sảng cả đầu, toàn lớ mớ những lời không ai hiểu. Mộ Như túc trực bên giường đút thuốc lau rửa cho hắn, việc nào cũng đều tự mình làm lấy.
Hôm nay Thái hậu không ngồi kiệu, được ngày trời đẹp dẫn Hoa tam tản bộ trong vườn. Bà hỏi: “Mộ tần vẫn còn đang chăm Hoàng thượng à?”
Lưu Tương cô cô đỡ Thái hậu, đáp: “Nửa bước cũng không rời.”
“Nàng làm được đến mức này, Hoàng thượng có sáu phần tình với nàng thì cũng có thể thành mười phần.” Thái hậu bảo Hoa Hương Y, “Hoạn nạn có nhau, tình ý này không nhẹ đâu.”
“Trông Mộ tần nhỏ nhắn thế,” Hoa Hương Y bước sát theo sau, “mà lại là người có gan.”
“Nói rất đúng.” Thái hậu nói, “Hôm qua ta nghe thái y bảo Hoàng thượng đã qua cơn nguy kịch, sắp tỉnh rồi. Đến lúc Hoàng thượng tỉnh, Mộ tần sẽ ra mặt. Ai gia thấy lúc trước nàng bị ngôn quan mắng không ra một cái gì, giờ đến cả Hải Lương Nghi cũng phải cảm thán nàng là người con gái tốt, nếu mà là người nhát gan thì nào dám mạo hiểm như vậy?”
Hoa Hương Y mỉm cười, nhận bát sứ Thanh Hoa từ tay Lưu Tương cô cô, rắc mồi cá mới làm xuống hồ, nói: “Không có gan thì sao giành được trái tim Hoàng thượng? Từ hồi Phan Như Quý nàng đã rất biết tiến thoái rồi.”
Thái hậu nhìn đàn cá chép tranh ăn trong hồ, nói: “Dịch bệnh này bùng phát quá lạ, vốn có thể kéo được Mộ tần, dùng tội danh mê hoặc thánh thượng để đuổi nàng đi. Nhưng nàng lại thông minh, hiểu rõ bám lấy Hoàng thượng là sẽ có kim bài miễn tử, tận tình như vậy, người phải gánh tội cũng chỉ còn Hề Hồng Hiên. Lúc trước đè đầu Tiêu Trì Dã, thế gia đã mất Ngụy Hoài Hưng, Phó Lâm Diệp cũng bị giáng chức, rốt cuộc chẳng ai được lợi cả, giờ cấm quân lại giải quyết được đại sự khơi thông cống rãnh, Tiêu Trì Dã sẽ phải được thưởng.”
“Hề Hồng Hiên cũng đáng phạt,” Hoa Hương Y nói, “người không lo xa ắt sẽ phiền gần, cô mẫu, con thấy hắn vào được ti khảo công của bộ Lại nên vênh váo lắm, không phải tự dưng mà tai họa này lại ập lên đầu hắn đâu, nếu hắn đủ thận trọng, sao có thể cho kẻ khác cơ hội hãm hại chứ? Bây giờ hắn thành cục đá cho Tiêu nhị giẫm rồi, phạt hắn là phải. Thêm nữa, lúc con hỏi thử công sự ở Khải Đông, nghe nói đầu năm tuyết lớn, thế tử Ly Bắc cho Từ châu Trung Bác bốn vạn lượng bạc để cứu tế, lần này Tiêu nhị thuyết phục được bộ Hộ cũng là nhờ công của bốn vạn lượng này. Chưa nói đến những cái khác, như vậy Từ châu sẽ có giao tình hoạn nạn với Ly Bắc, sau này triều đình phái bố chính sứ đi quản lý sáu châu Trung Bác cũng sẽ phải nể mặt Ly Bắc mấy phần.”
“Lần này người được lợi nhất là Tiêu Trì Dã, bảo là hắn gây ra dịch bệnh cũng không phải không thể.” Ngón tay Thái hậu vê nát miếng mồi, rắc vào trong hồ, “Thân thể Mộ tần khỏe mạnh như vậy mà sao vẫn chưa thấy có tin gì về hoàng tự? Không tống cổ được nàng ta thì chỉ có thể bắt thóp nàng ta thôi. Nàng mà có con thì ai gia cũng khỏi cần phải lo về tương lai nữa.”
Thật ra Lý thị không thiếu con nối dõi, nhưng Đông cung tự vẫn vào thời Quang Thành đế, hoàng tử thân vương bên dưới chết đã chết rồi mà phế cũng đã phế rồi, chỉ còn lại Hàm Đức đế và Lý Kiến Hằng. Hàm Đức đế tại vị tám năm, do thân thể không tốt nên chỉ có mỗi Ngụy tần mang thai, ngặt nỗi lúc quốc tang, Ngụy tần cũng vô thanh vô tức lao đầu xuống giếng, thành thử thật sự chỉ còn lại mình Lý Kiến Hằng. Sau khi Lý Kiến Hằng lên ngôi, phi tần trong cung cũng mãi không thấy báo có thai.
Thái hậu không thích Mộ Như xuất thân từ viện của hoạn quan, vốn định chọn một đứa con gái lanh lợi từ trong Hoa gia thành Địch làm phi tử của Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng không phải loại si tình, có vui mới thì ắt sẽ quên tình cũ. Nào ngờ Mộ Như không chỉ thông minh mà còn rất gan góc, liên tục thổi lời hay tiếng đẹp về Thái hậu bên gối Hoàng thượng. Thái hậu muốn mang trữ quân tương lai vào cung mình nuôi, giờ lúc nào cũng phải để mắt đến bụng Mộ Như.
“Nếu mà bảo được lợi thì Mộ tần cũng được phúc trong họa.” Hoa Hương Y lau tay, “Nàng có một người em trai, cô mẫu còn nhớ không ạ?”
“Tên là Phong Tuyền.” Lưu Tương cô cô ở đằng sau nhắc khẽ Thái hậu.
“Ai gia nhớ mang máng có người như vậy,” Thái hậu nói, “chẳng phải gã nhận Phan Như Quý làm gia gia sao? Phan Như Quý bị chém rồi, Hoàng thượng vì Mộ tần nên mới bí mật giữ người này lại đúng không?”
“Phong Tuyền được cô mẫu chỉ điểm, chắc hẳn vẫn còn nhớ ân tình của cô mẫu.” Hoa Hương Y đỡ Thái hậu, “Cô mẫu, hai chị em bọn họ bây giờ không nơi nương tựa, người đưa tay, với bọn họ chính là Quan thế âm Bồ tát.”
Thái hậu cất mấy bước, nói: “Phong Tuyền là hoạn quan, gọi gã về đây. Hai mươi tư nha môn có nhiều chỗ trống, Lưu Tương, bố trí một chỗ cho gã, coi như thành toàn cho chị em bọn họ.”
Lưu Tương vâng.
Thái hậu lại hỏi: “Khải Đông hồi âm chưa? Làm sao chọn ngày cưới vào mùa thu được, quận Thương Khải Đông vào thu gió lớn lắm, gả con đi lúc ấy, ai gia không đành.”
Hoa Hương Y chỉ cười, Lưu Tương cô cô nói: “Lão soái hồi âm rồi, bảo là hoàn toàn để Thái hậu làm chủ, chọn ngày nào lành là được. Người truyền tin còn đặc biệt mang mấy rương tơ lụa Hà châu đến cho Tam tiểu thư, trang sức cũng rất dụng tâm.”
“Lão không nên dụng tâm chắc?” nụ cười của Thái hậu phụt tắt, “thứ lão đang nhận là ân sủng trời ban đấy.”
Lưu Tương lập tức cúi người hành lễ, nói: “Nên, để Tam tiểu thư không phải chịu ấm ức, đội đón dâu Khải Đông đã chọn toàn các tướng quân có danh uy, dẫn đầu chính là Thích đại soái.”
Sắc mặt Thái hậu khẽ biến, nhưng cuối cùng không nổi giận mà chỉ nói: “Ai gia tự mình viết thư cho quận Biên muốn Biên Sa bá Lục Bình Yên đến đón, thế mà ông ta lại tìm đủ mọi cách thoái thác, còn không phải là vì cả nể Ly Bắc vương nên mới không dám đồng ý hay sao? Lục thị đúng là một đám đầu gỗ! Ai gia muốn xem xem, mai mốt Ly Bắc có thể giúp bọn họ được cái gì. Thích Trúc Âm đến đón à… Nàng chỉ là nữ nhi, bối phận thấp hơn hẳn một bậc, vậy mà Thích Thời Vũ cũng nghĩ ra cơ đấy!”
Thái hậu còn chưa hết bực, một thái giám hớt hải chạy đến từ đằng kia, quỳ xuống thưa: “Thái hậu vạn an, người trong tẩm điện vừa tới, Hoàng thượng tỉnh rồi!”
Lưu Tương lập tức hô: “Bị giá!”
***
Đàm Đài Hổ đang trùm áo khắc một con dế bự méo mó cho Đinh Đào và Tiểu Ngô. Thần Dương vén rèm lên, tất cả lập tức xuống giường nghiêm chỉnh hành lễ.
“Ngươi vừa mới tỉnh, cứ ngồi đi.” Tiêu Trì Dã ra hiệu cho bọn họ ngồi vào ghế, “Hôm nay sao rồi?”
“Hồi bẩm Tổng đốc,” Đàm Đài Hổ phủi vụn gỗ trên tay, “hết sốt rồi, cơm cũng đã ăn được, hôm nay đi làm được rồi.”
“Không vội,” áo bào cũ của Tiêu Trì Dã để gọn gàng, ngồi trên ghế một lát, “hôm ấy ngã bệnh đột ngột quá, trước giờ ngươi vẫn khỏe mạnh cơ mà, sao tự dưng lại thành ra như thế, quân y có nói không?”
“Bệnh này Thái y viện cũng bảo không rõ nguyên nhân,” Đàm Đài Hổ nói, “tôi cũng thắc mắc sao lại là mình? Lúc cấm quân chúng ta huấn luyện ở thao trường, tôi cởi trần dầm mưa cũng không mắc phong hàn cơ mà. Tổng đốc bảo Thần Dương soạn lại danh sách người bệnh, tôi cũng xem qua rồi, tuy có cả người già trẻ con, nhưng chủ yếu vẫn là thanh niên trai tráng.”
“Cái dịch này quá quái quỷ,” Thần Dương nghe vậy nói, “có lẽ trấn phủ đại nhân nói đúng, lần này không phải là thiên tai, mà là nhân họa.”
Tiêu Trì Dã ngửa cổ ngẫm nghĩ, nói: “Cho dù là gì thì cũng lâu như vậy rồi, manh mối chắc cũng đã xử lý sạch sẽ.”
“Tôi bệnh thì thôi,” Đàm Đài Hổ hẵng còn hãi, “Tổng đốc mà bệnh, tuần phòng Khuất đô đến loạn luôn mất!”
Tiêu Trì Dã ngẩn người, tay đang vuốt chiếc nhẫn ban chỉ cũng dừng lại. Hắn không lên tiếng, người khác cũng không dám tự tiện cắt đứt suy nghĩ của hắn.
“Đúng không nghĩ tới cái này thật.” Một hồi lâu sau, Tiêu Trì Dã nở nụ cười bất cần, “Thôi, sổ sách lộn xộn, sau chúng ta vẫn còn hậu chiêu, khỏi cần gấp. Hôm nay ngươi cũng nghỉ ngơi tử tế đi, lũ nhóc nhà ngươi mấy bữa này ở nhà có ai chăm không?”
Đàm Đài Hổ không ngờ Tiêu Trì Dã vẫn còn nhớ đến bọn trẻ, mắt nóng lên, nói: “Trước khi đi tôi đã nhờ Thần Dương rồi, hắn đưa tụi nhỏ đến đại viện làm việc của cấm quân, có các anh em trông nom, chắc không phải lo ăn uống, không hề gì.”
“Phần lớn nguyên hộ cấm quân là người bản địa ở Khuất đô, các ngươi sung từ vùng ngoài vào, không nhà không vợ, nuôi trẻ con cũng không dễ. Lần này ngươi bất chấp nguy nan đào cống nên ngã bệnh, phải tính công, để Thần Dương báo cho bên bộ Binh, sang đầu xuân thăng lên kinh lịch[1]. Sau này ngoài lương tháng thì lấy thêm một phần từ bạc riêng của ta trong cấm quân để ngươi nuôi trẻ.”
1.
Bạc riêng của Tiêu Trì Dã, đó chính là bạc lấy từ bổng lộc của Tiêu Trì Dã, coi như Tiêu Trì Dã cho hắn.
Đàm Đài Hổ nghe vậy lập tức quỳ một gối xuống, nói: “Như thế sao được? Tổng đốc không đuổi tôi đi, vẫn giữ tôi lại làm việc là tôi đã mãn nguyện lắm rồi!”
“Ưu điểm bù khuyết điểm, ngươi xứng đáng. Ta cho ngươi thì ngươi hãy nhận đi.” Tiêu Trì Dã đứng dậy, bảo Thần Dương, “Lên danh sách phát bạc cho toàn bộ lính đào cống lần này, dịch bệnh là chuyện nguy hiểm đến tính mạng, bạc thì có là gì? Sau này có việc kiểu này thì cứ đánh giá theo ưu khuyết điểm mà thăng chức, giống như lão Hổ đây, một nhà lớn bé Tiêu Sách An ta gánh hết.”
Sự lấn cấn ban đầu của Đàm Đài Hổ đã tiêu ráo, hắn đã mang ơn thì cũng không thể nhắc lại chuyện Thẩm Trạch Xuyên nữa. Tiêu Trì Dã đi thăm hết những người bị bệnh trong cấm quân, đều nói như vậy, ngay cả Đinh Đào tuổi nhỏ cũng được thưởng bạc.
Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc, nhìn cảnh huyên náo bên ngoài.
Kiều Thiên Nhai bắc chậu than nướng mấy củ khoai tây, vừa chọc thử vừa nói: “Người ta thăng quan phát tài cả rồi kìa, chủ tử, còn tôi thì sao?”
“Ghi vào đấy.” Thẩm Trạch Xuyên đặt bát.
Kiều Thiên Nhai chuyên tâm trông khoai, miệng lại nói: “Tiêu nhị biết cách quản người, hắn có thể củng cố cấm quân thành thùng sắt của mình hắn chỉ trong mấy năm nay cũng là bỏ khối sức.”
“Việc liên quan đến an nguy, bỏ chút công sức cũng chẳng có gì lạ.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Cấm quân là thanh đao mới mài của hắn, đương nhiên phải càng vừa tay càng tốt. Đàm Đài Hổ là tướng hắn sung từ ngoài vào cấm quân, để Đàm Đài Hổ cầm đầu, đám người này mà không cai quản sẽ chính là mầm họa.”
“Cả thời cơ lẫn lòng người đều không thể thiếu, hắn làm mọi việc đều rất chuẩn, vừa phạt vừa thưởng đưa người ta vào quy củ, mầm họa cũng biến thành châm thần định hải[2]. Kiểu người như Đàm Đài Hổ, sau này có được hối lộ ngàn vàng cũng không suy suyển được lòng trung thành.” Kiều Thiên Nhai bóc vỏ khoai, thở dài, “So như thế, chủ tử à, người cũng lạnh lùng quá đấy.”
2.
“Cẩm y vệ không giống cấm quân. Người của Cẩm y vệ toàn là người có gia thế, ai cũng tâm cao khí ngạo, lạnh lùng mới phù hợp. Không cùng vào sinh ra tử thì tuyệt đối không thể kết giao thật lòng, mỗi người đều tự có cán cân riêng của mình. Hàn Thừa đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ được một thời gian rồi, thưởng xuống dưới cũng có ít đâu, nhưng sau lưng được mấy ai nhớ lòng tốt của hắn?” Thẩm Trạch Xuyên thoáng ngưng lại, nói, “ăn khoai rồi thì lát khỏi ăn thịt, ngươi đi theo ta, chắc phải tăng ba bốn cân rồi đấy.”
Kiều Thiên Nhai: “Chủ tử muốn nghe hát không? Tôi vừa biết đàn vừa biết hát, không cần bạc đâu, thưởng hai miếng thịt là được rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên không thương tiếc: “Ngươi ra ngoài đi.”
Kiều Thiên Nhai ra ngoài đúng lúc Tiêu Trì Dã đi vào, hắn tránh sang bên nhường đường, Tiêu Trì Dã bước qua cửa, lấy chân móc cái ghế ngồi xuống cạnh giường.
“Ngủ ngon không?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tạm được.”
Tiêu Trì Dã: “Cái nhà kia của ngươi cũng phá mất rồi, hai ngày nữa đi khỏi đây thì tính ở đâu?”
Thẩm Trạch Xuyên: “Chắc là lang thang ngoài đường.”
Tiêu Trì Dã chống gối, huýt y một cái, nói: “Ta có một cái viện nhỏ ở sau mai trạch, ngươi muốn không?”
“Ở gần quá, người khác dễ sinh nghi.” Thẩm Trạch Xuyên khép áo lại, dấu vết trên cổ thoáng lấp ló.
“Ở xa quá, mấy ngày không gặp nổi một lần.” Tiêu Trì Dã đưa tay vuốt phẳng cổ áo cho y, ánh mắt lưu luyến trên dấu răng.
Đó đều là hắn cắn, giống như đang ngậm con mồi, hôn tràn một mảng ấy.
Thẩm Trạch Xuyên ngước nhìn hắn, nói: “Lên triều gặp… Ừ?”
Tiêu Trì Dã dời mắt, nói: “Lên triều gặp thì lại xa cách.”
“Biết làm sao được.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, “Quạt của ta đâu?”
Vừa lúc Thần Dương vén rèm bưng khay vào, Tiêu Trì Dã đáp chẳng thèm nghĩ: “Mất rồi, Thần Dương làm mất.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn về phía Thần Dương, Thần Dương sau khi giật mình hoàn hồn thì lại bình tĩnh gật đầu, khổ sở nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Trấn phủ đại nhân, ti chức…”
“Cái quạt thôi mà, Nhị công tử đền hộ hắn.” Tiêu Trì Dã nói tỉnh queo, “Quạt ngà voi tục bỏ xừ, ta đưa ngươi cái khác.”
“Tục cũng là Hề Hồng Hiên cho,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “từ rày ta gặp hắn, không có cái quạt kia thì sao giả vờ tục được nữa?”
“Ta cho ngươi một cái còn tục hơn,” Tiêu Trì Dã nói, “nạm vàng hay ngọc đều được, Nhị công tử không thiếu tiền.”
“Đầu xuân thao trường núi Phong phải tu sửa,” Thẩm Trạch Xuyên xòe tay ra, “vị Tiêu nhị gia này, thắt lưng buộc chặt chưa đấy? Ngươi sắp nghèo đến mức phải ăn chay rồi, còn đào đâu ra vàng ngọc nữa?”
Thần Dương đặt khay xuống, lui ra ngoài.
Tiêu Trì Dã: “Sao, muốn tra quỹ riêng của ta à?”
Thẩm Trạch Xuyên: “Ô, còn có cả quỹ riêng cơ.”
Tiêu Trì Dã: “Có đầy.”
Thẩm Trạch Xuyên cười: “Đúng là…”
Thần Dương vừa mới ra ngoài lại vòng lại, đứng ngoài rèm nói: “Chủ tử! Trong cung vừa có chỉ.”
Hai người nghiêm mặt, Tiêu Trì Dã lập tức đứng dậy, một tay kéo cả Thẩm Trạch Xuyên theo.
===