Hề Hồng Hiên nói chắc như đinh đóng cột, đến độ Thẩm Trạch Xuyên cũng phải liếc nhìn, nhưng Hề Hồng Hiên không chịu nhả thêm nữa, chỉ bảo: “Bây giờ ngươi cũng không có chỗ ở tử tế, giữ lại Tề Huệ Liên cũng bất tiện, chi bằng để ông ta ở chỗ ta đi.”
“Người điên ăn nói huyên thuyên, để ở chỗ ngươi cũng chưa chắc đã phù hợp.” Thẩm Trạch Xuyên điềm nhiên hỏi, “Ngươi muốn ông ta làm gì?”
“Theo ta ấy,” Hề Hồng Hiên giơ con dao ra, “kết liễu ông ta là tốt nhất. Đừng dính vào mấy cái chuyện xa lắc xa lơ đó làm gì, biết càng nhiều càng dở.” Hề Hồng Hiên phe phẩy con dao, nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Ngươi không đồng ý sao?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Tất nhiên ta không đồng ý rồi, ông ta là lão thần năm Vĩnh Nghi, quá tường tận về Thẩm Vệ. Ta giữ ông ta lại sẽ có chỗ dùng.”
Thẩm Trạch Xuyên mà đồng ý ngay thì Hề Hồng Hiên lại sẽ không tin tưởng dễ dàng, cho nên y mới nói bảy phần thật ba phần giả, thành ra Hề Hồng Hiên không nắm bắt được.
Quả nhiên Hề Hồng Hiên không nhắc gì đến chuyện giết người nữa: “Ngươi vẫn còn muốn tra án của Thẩm Vệ à? Sao không nói sớm, Lan Chu, có mỗi chuyện ấy thôi mà sao phải giấu ta bao lâu thế?”
“Ta có giấu đâu,” Thẩm Trạch Xuyên vừa cười vừa nâng ấm rót trà cho Hề Hồng Hiên, “chẳng phải chuyện đó hiển nhiên quá sao? Chừng nào tội danh của Thẩm Vệ còn chưa xóa, ta còn chưa thể đường đường chính chính làm người.”
“Bằng chứng buộc tội lão ta đã sờ sờ ra đấy rồi, tiếng xấu đã đi vào lòng người rồi, cho dù có xóa được tội thì công chúng cũng chẳng phục.” Hề Hồng Hiên nói, “Loại tội tày trời bán nước cầu vinh này rửa mấy đời cũng không sạch nổi đâu, triều đình có ân xá cũng bằng thừa. Thiên hạ trăm ngàn lời ra tiếng vào, Thẩm Vệ lão đã bị nước bọt ghim chết rồi. Khổ thân ngươi, chuyện này ta chỉ có thể khuyên ngươi bỏ đi mà thôi, không nói thêm được!”
Thẩm Trạch Xuyên trầm mặc gác ấm.
Hề Hồng Hiên thấy không khí hơi trầm, bèn bảo: “Giờ ngươi đã là Cẩm y vệ ngũ phẩm đường hoàng rồi, còn để ý mấy lời gièm pha đó làm gì? Thôi, nhìn lên trên đi, lần này ngươi làm tốt lắm, được thăng đấy thôi?”
Thẩm Trạch Xuyên: “Còn chưa đâu vào với đâu, chức nam trấn phủ ta còn chưa ngồi vững, cứ đâm đầu lên trên chưa chắc đã tốt.”
“Lần này hai ta đều phải làm việc cho cẩn thận thôi, đúng là liều mạng.” Hề Hồng Hiên dém kĩ áo choàng, nói, “Nhất định phải điều tra ra chân tướng vụ việc lần này, đối phương trong tối ta ngoài sáng, không tra được thì sẽ khó mà phòng bị. Lần này là đè ta, lần tới thì sao? Ngươi cũng phải tự coi chừng đấy. Hôm nay ta cũng không tiện nán lại nữa, Lan Chu, mấy hôm nữa gặp ở phủ nhé.”
Hề Hồng Hiên vừa nói vừa đứng dậy, lại nhìn xung quanh.
“Ta thấy cái viện này cũng ổn, nếu ngươi thiếu tiền thì cứ tìm huynh đệ bảo một tiếng là được. Chuyện hôm nay đừng để bụng nhé?”
Hề Hồng Hiên vừa nói vừa cười, Thẩm Trạch Xuyên cũng cười, hai người lại bắt tay làm hòa, dường như chẳng hề có khúc mắc gì cả, mới vừa rồi chỉ là đùa mà thôi.
Kiều Thiên Nhai tiễn Hề Hồng Hiên rồi quay vào viện, thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng quay mặt vào chính đường, dùng khăn lau tay.
Nắng chiều túa qua sân, bộ mãng bào của Thẩm Trạch Xuyên lóa màu đỏ tươi. Y hơi cúi cái cổ ngọc ngà trắng nõn, tỉ mẩn lau mười ngón tay thon dài không tì vết kia, trông thì rõ là sạch, vậy mà y lại có vẻ chán ghét tột độ.
“Đi rồi?” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu hỏi.
“Thấy lên xe ngựa rồi.” Kiều Thiên Nhai dừng lại cách Thẩm Trạch Xuyên không xa, không đi tiếp nữa mà cúi người nhặt chiếc lá bị giẫm nát bươm trên đất lên, ngắm nghía chốc lát, “Hắn mời toàn cao thủ giang hồ mà lại không đánh, chắc là sư phụ Kỷ Cương đã đề phòng trước rồi, thái phó không chống cự.”
“Sư phụ tự thiêu hủy dung chính là để mai danh ẩn tích, không động tay động chân bừa mới là khôn ngoan.” Thẩm Trạch Xuyên gấp phẳng phiu chiếc khăn lam, “Tiên sinh không thể nằm trong tay Hề Hồng Hiên mãi được, phải nghĩ cách.”
Kiều Thiên Nhai vê nát phiến lá, không quấy rầy mạch suy nghĩ của Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên bỗng quay lại, ánh chiều tà soi lóa mắt y, y lại chẳng buồn né tránh, phóng mắt về nơi hoàng cung nguy nga.
“Huyết mạch chính thống…” Thẩm Trạch Xuyên lẩm nhẩm, hỏi Kiều Thiên Nhai, “Ai sống ở đó?”
Kiều Thiên Nhai nhìn theo, đáp: “Lý thị.”
“Không phải,” ánh mắt Thẩm Trạch Xuyên lạnh lùng, nụ cười đậm vẻ trào phúng, “là hươu — Chu mà mất con hươu này, quần hùng trong thiên hạ đều có thể đuổi theo [1], hôm nay ngươi nói là Lý thị, ngày mai ta cũng có thể bảo là cái chó cái mèo. Ai có thể bước lên đỉnh long ỷ kia, người đó mới là chính thống.”
Bản thân Kiều Thiên Nhai đã tự huênh hoang mình là một kẻ ly kinh phản đạo rồi, lại chẳng ngờ Thẩm Trạch Xuyên dám nói vậy. Trong sự sửng sốt, hắn lùi lại vài bước, nhìn về nơi hoàng cung, nói: “Nói những lời phản nghịch này là coi như không hề đếm xỉa đến vương pháp.”
“Ngươi biết thế gian này có vô số quân tử, ai cũng là người tốt kiên định bất khuất, lòng trung như một.” Thẩm Trạch Xuyên cất khăn lại vào tay áo, nói, “Biên Sa bá Lục Bình Yên được mệnh danh là ‘lang hổ thành Biên’, vì bảo vệ quận Biên mà tán gia bại sản, tuy được phong hào hưởng tước, nhưng ngày nào cũng chỉ có dưa muối khoai lang để gặm. Đến lượt Lục Quảng Bạch, mỗi lần có chiến tranh là thể nào cũng phải khổ sở vì quân lương, bởi vì xưa nay không thân với tám đại gia tộc nên dù có nhiều chiến công hiển hách, cho đến giờ cũng vẫn chưa được phong tước. Làm quân tử lương thần như thế, vui sao?”
“Hỏi lương tâm trước, sau đó mới đến vui, muốn làm bề tôi can trường chính trực thì phải từ bỏ cái tôi, từ bỏ tư dục. Toàn bộ trung thần của Phùng Nhất Thánh ở ải Tỏa Thiên đều hy sinh nơi chiến trường, đây chính là đại nghĩa cố nhiên.”
Sự điên cuồng vừa mới đè nén của Thẩm Trạch Xuyên lại lần nữa quét đến, y đứng thẳng tắp, cười lớn: “Kiều Thiên Nhai, ngươi vốn chẳng phải kẻ ly kinh phản đạo, ngươi là tù nhân của đạo, là người có thể làm quân tử.”
Kiều Thiên Nhai: “Chủ tử—”
Ánh hoàng hôn phía chân trời chìm nghỉm vào màn đêm, bóng tối bao trùm, cành lê khô giương nanh múa vuốt, phủ bóng lên khuôn mặt đang ngẩng cao của Thẩm Trạch Xuyên.
“Nhưng thế gian này dẫu sao cũng phải có người làm loạn thần tặc tử. Ta không tin số mệnh là do trời định, nếu một ngày đao kề cổ, đừng nói là Hề Hồng Hiên, có là Lý Kiến Hằng ta cũng sẽ không hạ đao lưu tình. Huyết mạch chính thống mà Hề Hồng Hiên nói, đối với ta chẳng hơn gì lời lảm nhảm của một tên ngốc, đao cắt cổ ai thì người đó chết thôi, con đích con thứ cũng thế cả.”
Đêm rét âm u, quạ kêu mấy tiếng thê lương, Thẩm Trạch Xuyên ngoảnh lại nhìn Kiều Thiên Nhai.
“Chí của ta không ở quân tử, cũng không ở người tốt. Có thù tất báo là điều ta tin, ơn là ơn, sai là sai. Chuyện hôm nay, ta muốn Hề Hồng Hiên phải lấy mạng ra mà đền.”
Gió khuấy tàn mây, thổi rụng lá khô đầu cành.
***
Đô sát viện vạch tội không nương tay, Hề Hồng Hiên, Phan Tường Kiệt, Ngụy Hoài Cổ, thậm chí cả Hải Lương Nghi đều bị thanh tra qua một lần. Sầm Dũ làm chủ bút, các bên cãi nhau ỏm tỏi trong triều.
Lý Kiến Hằng mới tỉnh, mấy hôm nay gần như chẳng lên tiếng, lúc chấp chính ở Minh Lý đường toàn để kệ bọn họ đấu võ mồm.
Trước khi có dịch bệnh Hải Lương Nghi đã bị ốm, dạo này có vẻ gầy đi, đó giờ chưa được lúc nào xả hơi, giờ lại lần nữa nghe bộ Công bộ Hộ đánh nhau, không kìm nổi ho sù sụ.
Lý Kiến Hằng vội vàng bảo: “Các lão không cần đứng đâu, có chuyện thì ngồi rồi nói.”
Hải Lương Nghi hành lễ, lấy khăn che miệng, dịu đi một chút rồi mới mở lời: “Hôm qua nội các đã đệ trình các mục thưởng phạt lên ngự án, sau khi Hoàng thượng xem xong, nếu thấy có chỗ nào không ổn thì có thể bãi bỏ để nội các bàn bạc lại.”
Lý Kiến Hằng đang thả hồn đâu đâu, Hải Lương Nghi vốn tưởng hắn sẽ ấp úng, nào ngờ hắn lại im lặng chốc lát, rồi nói: “Trẫm xem qua rồi, đúng là có vài điểm chưa rõ, mong các lão giải thích.”
Lời này vừa ra, cả sảnh đường kinh ngạc.
Lý Kiến Hằng mở tấu chương ra, nói: “Cấm quân có công khơi thông cống rãnh, Tiêu Trì Dã là Tổng đốc nhị phẩm của cấm quân, thưởng mỗi vàng bạc châu báu thì không đủ thành ý, quá ít ỏi.”
Hải Lương Nghi: “Năm nay thao trường núi Phong mở rộng, bạc sẽ do bộ Hộ chuẩn bị, thế đã coi như miễn cho hắn khoản phí lớn nhất năm nay rồi. Thần nghĩ không thể thưởng quá, vậy là đủ rồi.”
Lý Kiến Hằng: “Nhưng điều phối thuốc thang, cách ly bệnh nhân, khơi thông cống rãnh không việc nào là việc nhỏ, hắn đều làm rất tốt mà.”
Hải Lương Nghi ngẫm nghĩ, rồi nói: “Công lao là thật, nhưng những việc này không phải chỉ dựa vào mình sức của cấm quân, nếu ân sủng quá mức—”
“Trẫm muốn thăng tước cho hắn.” Lý Kiến Hằng đóng tấu chương lại, nhìn Hải Lương Nghi, “Hắn là con đích thứ của Ly Bắc vương, nếu ra trận giết giặc thì giờ cũng nên có tước vị đi là vừa.”
Hải Lương Nghi không trả lời ngay.
Lý Kiến Hằng nói: “Mấy hôm nay nằm riết trên giường bệnh, trẫm chỉ toàn nghĩ về những việc này, trẫm muốn phong Tiêu Trì Dã làm ‘Định Đô hầu’, ý các lão thế nào?”
Hải Lương Nghi: “Không thể, Hoàng thượng, không có chiến công thì không thể phong tước. Tuy lần này Tiêu Trì Dã có công, nhưng còn xa mới đạt đến tư cách để phong tước. Lục thị quận Biên Khải Đông có vô vàn chiến công mà giờ cũng mới chỉ phong lão tướng Lục Bình Yên làm Biên Sa bá. Tiêu Trì Dã thứ nhất chưa bình định biên cương, thứ hai chưa đánh đuổi giặc ngoài, nếu đường đột phong hầu, e sẽ khó mà phục chúng.”
“Hắn vốn đã có công hộ giá ở trường săn Nam Lâm, lần này lại can đảm xông pha vào nguy hiểm. Dịch bệnh không lây lan là chuyện tốt, chuyện này liên quan đến an nguy của Khuất đô, lẽ nào vẫn không tính là công ư? Biên Sa bá Lục Bình Yên liên tục tự ý điều động quân phòng vệ quận Biên, ông ta không thăng tước chỉ là vì lấy ưu điểm bù khuyết điểm mà thôi.” Lý Kiến Hằng nói mà vành mắt đỏ hoe, bưng mặt nghẹn ngào, “Hay là tính mạng của trẫm cũng chẳng đáng đả động tới nữa rồi? Phong hắn làm hầu vì muốn khen thưởng, chứ không hề mở rộng cấm quân, cũng không hề ban quyền riêng, chẳng qua là cái hư danh mà thôi, thế cũng không được à?”
Vốn Ngụy Hoài Cổ đang định tố cáo Tiêu Trì Dã tự tiện điều phối thuốc, nhưng giờ thấy hướng gió đã đổi, bèn quành ngay tắp lự: “Hoàng thượng nghĩ thế cũng là hợp tình hợp lý, Tiêu Trì Dã quyết đoán, gặp nguy không sợ là đáng khen, nhưng các lão nói cũng không sai, theo như thần thấy, chi bằng phong Tiêu Trì Dã làm ‘Định Đô bá’ để thể hiện tôn vinh.”
“Không được,” Hải Lương Nghi nửa bước cũng không nhường, “tuyệt đối không thể có chuyện kiểu ấy được. Hoàng thượng, nếu hôm nay mà phong Tiêu Trì Dã, ngày sau nguội lạnh sẽ chính là lòng của lão tướng biên thùy, không có quân công không thể phong tước đã là định lý trong triều rồi.”
Lý Kiến Hằng nói: “Vậy thì phong Lục Bình Yên trước, thăng ông ta lên hầu, sau đó phong Tiêu Trì Dã làm bá, như thế các lão vẫn không đồng ý sao?”
Hắn bảo phong là phong ngay, cứ như trò đùa.
Hải Lương Nghi ho dữ dội, muốn nói tiếp nhưng lại bị Phan Tường Kiệt cướp lời. Phan Tường Kiệt luống cuống: “Thần nghĩ đây là chuyện tốt, đây là lần phong đầu tiên của Hoàng thượng sau khi đăng cơ, là vinh dự đặc thù. Các lão, không thể cái gì cũng khư khư bảo thủ được, nay hắn quả thực có công, phá lệ một lần cũng có sao?”
Khổng Tưu thấy thế gia không hẹn mà cùng xúm vào xúi bẩy Lý Kiến Hằng, không dằn được quỳ xuống vái, nói: “Thần cho rằng các lão nói không sai, Hoàng thượng, Lục Bình Yên cúc cung tận tụy trấn thủ quận Biên, dù có muốn phong, cũng không thể qua loa như vậy—”
“Qua loa? Trẫm hỏi ý kiến của chư vị hết lần này đến lần khác mà ngươi còn bảo trẫm qua loa!” Lý Kiến Hằng phất tay áo đứng dậy, chỉ thẳng mặt Khổng Tưu, “trẫm thấy ngươi trong triều toàn răm rắp nghe lời các lão, vua tôi vua tôi, rốt cuộc ai là vua của ngươi, ngươi là tôi của ai?!”
Chư thần đồng loạt quỳ xuống hô: “Hoàng thượng bớt giận!”
Khổng Tưu đáp ngay: “Hoàng thượng là quân phụ của thần, thần chỉ nghe lệnh Hoàng thượng! Nhưng phá lệ phong tước quả thực không ổn!”
“Trẫm cứ muốn phong hắn đấy!” Lý Kiến Hằng òa khóc nức nở, “biết bao lần trẫm liên tục gặp nạn, đều nhờ Sách An trợ giúp mới có thể biến nguy thành an, phong hắn cái tước thôi mà các ngươi cũng ngăn ngăn đẩy đẩy! Việc triều đình để các lão định đoạt hết đi, cái ngôi hoàng đế này thà nhường cho các lão ngồi luôn đi!”
Lời này chính là giết Hải Lương Nghi! Hải Lương Nghi loạng choạng quỳ xuống, che miệng ho dữ dội. Ông không gặp quan bên ngoài, không tổ chức tư yến, miệt mài ngày đêm, chính là vì không kết đảng. Ông dốc lòng chỉ dạy Lý Kiến Hằng như thế, sợ nhất là có người đàm tiếu sau lưng. Ông là thần tử đắc lực, nào phải quyền thần lộng hành!
Lý Kiến Hằng thấy Hải Lương Nghi ho đến rạp cả người, không dám la lối nữa, gọi người tới đỡ dậy, nhưng miệng thì vẫn nói: “Bất luận thế nào, Tiêu Trì Dã vẫn phải phong!”
Minh Lý đường nhốn nháo một trận, mấy hôm sau thánh chỉ ban ra như sét giáng trời, chấn động đến mức tứ phương cùng ồ ạt dâng tấu.
Lục Quảng Bạch đưa cha đi nhận chỉ ở quận Biên, Lục Bình Yên thăng lên hầu, khoảnh khắc cầm bản thánh chỉ ấy trong tay, ông cũng chẳng biết nên đeo lên biểu cảm nào nữa.
Lục gia đời nối đời vùi lấp chốn cát vàng, Lục Bình Yên thời hoàng kim được mệnh danh là “lang hổ thành Biên”, uy danh hiển hách ngang Tiêu Phương Húc và Thích Thời Vũ, giờ thân mang bệnh vẫn không lui về sau, cuối cùng đã chờ được đến lúc được phong thưởng, ấy nhưng lại là để lót đường cho hậu bối.
Tiêu Trì Dã đang ngủ trong phủ, nghe thấy thánh chỉ tới bèn mặc đồ ra tiếp.
Phúc Mãn đọc thánh chỉ xong, hớn hở hăm hở toan qua đỡ, nhưng lại thấy mặt Tiêu Trì Dã quằm quặm, không hề có ý định tiếp chỉ.
—Tước vị này không thể nhận!
Hải Lương Nghi nói không hề sai, tuy Tiêu Trì Dã hắn có công hộ giá ở trường săn Nam Lâm, lại còn coi như giữ vai trò chủ chốt trong vụ việc lần này, nhưng cái đó khác một trời một vực với chiến công biên thùy đao thật kiếm thật.
Lục Bình Yên là ai?
Là người xưng huynh gọi đệ với cha hắn Tiêu Phương Húc đấy!
Bây giờ mà đạp lên đầu Lục Bình Yên để phong Tiêu Trì Dã hắn, về sau sao Tiêu Trì Dã còn có thể nhậm chức ở các quân phòng vệ biên thùy nữa? Sao hắn còn có thể làm mọi người nể phục nữa? Quan trọng nhất chính là, Lục gia sẽ nghĩ gì? Tiêu, Lục sao còn có thể tiếp tục làm anh em nữa?
Định Đô Định Đô, thế này là xác định cho Tiêu Trì Dã hắn chết luôn ở Khuất đô rồi. Lý Kiến Hằng ốm một trận xong, mả cha nó ốm ngu đầu con mẹ nó luôn!
Bản tính nóng nảy của Tiêu Trì Dã chực trào lên, đã vậy còn chưa ngủ đủ, hắn kéo phanh quan bào chưa mặc chỉnh tề, cố kìm lửa giận, mặt không biểu tình nói: “Ngươi vào cung bẩm báo với Hoàng thượng, Tiêu Sách An đức không xứng vị, không dám nhận ân huệ ngút trời này, không dám tiếp tước vị trời ban này.”
===
[1]: Nguyên tác là “Tần mất con hươu này, cả thiên hạ đều truy đuổi nó.”《 Sử ký · Liệt truyện Hoài Âm hầu 》
• Rose giải thích thêm:
Đây là câu Khoái Thông nói với Lưu Bang lúc Lưu Bang đến giết ông vì tội tạo phản lật đổ vua Tần. Con hươu trong câu này ám chỉ quyền thống trị đất nước, vua Tần mất đi quyền này, chư hầu nơi nơi sẽ lập tức lao vào xâu xé. Hoàn toàn là cạnh tranh tự do. Ai cao hơn, chân dài hơn, chạy nhanh hơn thì người đó bắt được hươu, bất luận xuất thân. Cả câu này muốn nói: một khi quyền thống trị này đã mất đi thì ai cũng có thể tranh giành nó, ai cũng có thể đoạt được nó. Giống như Lý thị, một khi mất đi quyền khống chế thì ai cũng có thể ngồi lên ngai vàng.