Tiêu Trì Dã không tiếp chỉ, Phúc Mãn không dám khuyên nhiều, ba chân bốn cẳng chạy về cung bẩm báo.
Lý Kiến Hằng nghe xong đầu đuôi, bỗng đứng phắt dậy, nói: “Mệnh của thiên tử, hắn tưởng không muốn là không muốn được ngay đấy phỏng? Trẫm thưởng hắn, hắn phải quỳ xuống mà nhận! Ngươi đi lại đi!”
Phúc Mãn than thân khóc khổ, trèo lên ngựa lại phi về phủ Tiêu Trì Dã. Hắn thấy Tiêu Trì Dã vẫn đang quỳ, bèn vội vàng nâng thánh chỉ, cúi người khuyên: “Tổng đốc, Tổng đốc! Tội gì phải thế nhỉ? Chúng ta lăn lê bò toài bên dưới, chẳng phải là vì cái này sao, đúng không?”
Tiêu Trì Dã nhăn mày: “Ta đã không muốn tước vị này thì ngươi cũng đừng tốn nhiều lời với ta làm gì nữa.”
Phúc Mãn cuống đến mê tơi, giậm chân bành bạch. Nhưng hắn có tiếp chỉ hộ Tiêu Trì Dã được đâu, chỉ biết dùng dằng thế mãi thôi.
“Thế thì hắn cứ việc quỳ!” Lý Kiến Hằng trong cung hay tin, ngay lập tức nổi trận lôi đình, “trẫm vì thưởng cho hắn mà đến cả mặt mũi của các lão cũng ném đi, hắn còn dám làm mình làm mẩy à? Để hắn quỳ!”
Vua tôi một trong một ngoài, cứ thế giằng co nhau.
Đang đúng độ xuân tháng Ba, nền đất lạnh như băng. Tiêu Trì Dã quỳ thẳng tắp, kiên quyết muốn Lý Kiến Hằng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Có lẽ hắn có thể tiếp chỉ, có cả trăm cách êm đẹp hơn để giải quyết chuyện này, nhưng hắn không chịu.
Lục gia ở Khải Đông, bên trên bị Thích gia kiềm hãm, bên dưới bị Biên Sa xâm lược. Lý Kiến Hằng đạp lên đầu Lục Bình Yên là nhắm trúng quả hồng mềm mà nắn. Bởi vì Lục gia không thể bì được với Thích, Tiêu, chi phí ăn mặc của đội quân hai vạn người ngựa quận Biên lệ thuộc hoàn toàn vào triều đình, đến quân điền bọn họ còn chẳng có, bằng không Lục gia đã chẳng đến mức năm nào cũng phải vay nợ, nghèo đến độ của ăn của để trong nhà cũng bán ráo. Hồi Lục Quảng Bạch vào đô báo cáo công tác, nào có ai thèm để vào mắt, đô quan tầm thường lấy đâu ra lá gan to như thế? Cứ nhìn người phía trên mà theo thôi chứ đâu. Lúc Hàm Đức đế còn sống, Lục Quảng Bạch còn chẳng mấy khi được yết kiến. Chuyện này không chỉ đơn giản là thích hay ghét, mà liên quan đến cả cán cân quyền lực ở Khải Đông.
Tiêu, Thích đều là đại tướng biên thùy, thế sao Hoa gia lại chỉ đề phòng mỗi Ly Bắc vương, dốc công dốc sức nhốt Tiêu Trì Dã ở Khuất đô? Bởi lẽ Tiêu thị là gia tộc độc đại ở quận lớn Ly Bắc, cả vùng chẳng có bất kỳ thứ gì có thể ghìm dây cương của Tiêu thị, bọn họ chỉ có thể trói chặt Tiêu Trì Dã lại, biến hắn thành sợi dây ràng buộc thiết kỵ Ly Bắc. Khải Đông có song tướng, Thích Thời Vũ và Lục Bình Yên năm đó không phân trên dưới, vậy tại sao đến cuối cùng lại là Thích Thời Vũ thụ phong đại soái binh mã năm quận? Chính là bởi Lục Bình Yên và Tiêu Phương Húc thân nhau, lại còn có quan hệ thông gia.
Lục thị là quân cờ kiểm soát ba phương.
Lục gia ở quận Biên, vị trí then chốt, được triều đình trọng dụng. Nhưng triều đình trọng dụng bọn họ mà lại không phong thưởng hậu hĩnh, ý định là hòng nắm gọn trong tay, khiến Lục gia phải chịu sự kiểm soát từ cả Thích gia lẫn triều đình, chỉ có thể làm cây trường thương chuyên lo đánh giặc ngoài chứ không thể trở thành đại quan biên giới, không thể trở thành Ly Bắc vương thứ hai.
Giờ Lục Quảng Bạch mà dùng binh thì phải xin chỉ thị của Thích Trúc Âm; Lục Quảng Bạch mà dùng tiền thì phải xin chỉ thị của hai bộ Binh, Hộ Khuất đô. Lục Quảng Bạch làm tướng thủ quận Biên, nếu không nhờ có sự ủy quyền hào phóng của Thích Trúc Âm, cho hắn đặc quyền gặp nguy tự điều binh thì tình cảnh của hắn sẽ còn khốn đốn hơn bây giờ nhiều.
Lần này Lý Kiến Hằng thăng tước cho Lục Bình Yên, nhưng nào thăng được cái gì thiết thực, Lục gia vẫn chỉ có thể làm con trâu cày ăn không đủ no, quần quật vùi đầu mệt sống mệt chết ở quận Biên thôi. Nhìn bề ngoài thì bọn họ được nở mày nở mặt đấy, nhưng bên trong chỉ độc vùi dập. Khổ cảnh của Lục gia bây giờ có một nửa là vì Tiêu gia, cho nên Tiêu Trì Dã không thể — không thể không ra vẻ chút nào đã tiếp chỉ ngay được.
Thánh chỉ có thể hạ, chứng tỏ nội các cũng đã đồng ý rồi, vậy là mệnh lệnh này khẳng định không thể thu hồi, không có chuyện thiên tử sửa mệnh. Nhưng Tiêu Trì Dã chắc chắn không thể vui mừng hớn hở mà nhận, hắn phải dập đầu ăn vạ, mè nheo phách lối, đều để tỏ rõ thái độ với Lục gia.
Lý Kiến Hằng có thể hạ nhục Lục gia, bởi vì triều đình nắm bọn họ trong tay, dựa vào chính cường quyền. Tiêu gia không dám, bởi vì hai nhà xưa nay như anh em tay chân, dựa vào chính tình nghĩa. Nếu tình nghĩa này mà hỏng, Tiêu gia sẽ lập tức mất đi nguồn trợ lực ở phía Đông Nam.
Tiêu Trì Dã quỳ đến tận khi trời đã tối mò, Phúc Mãn cũng không dám tự tiện ngồi, nâng thánh chỉ đứng ở một bên. Chẳng biết bao lâu trôi qua, ngoài cửa vọng đến tiếng rảo bước, một thái giám hớt hải tới truyền lệnh: “Tổng đốc đừng quỳ nữa! Ngài đứng lên đi! Hoàng thượng truyền kiến đó!”
Tiêu Trì Dã không nhiều lời, xốc áo đứng dậy, lên ngựa đi thẳng. Phúc Mãn lại vội vàng lên ngựa bám theo, thấy Tiêu Trì Dã không hề tỏ vẻ mệt mỏi, hắn cũng chẳng dám rên rỉ.
Đèn đuốc trong Minh Lý đường sáng trưng, Lý Kiến Hằng ngồi trên long ỷ, nghe người truyền báo Tiêu Trì Dã đã tới, hắn cũng chẳng buồn gọi người vào, cứ ngồi yên chép chữ.
Tiêu Trì Dã không có thông truyền thì không được vào, chỉ có thể quỳ bên ngoài Minh Lý đường. Đêm đã về khuya, nước lạnh đọng lại trên nền nhà vừa lau thấm ướt áo bào, thái giám trong viện đi lại khẽ khàng, chẳng dám phát ra một âm thanh.
Lý Kiến Hằng ngồi thừ người trước ngọn đèn lưu ly, hắn thả suy nghĩ đi miên man trong màn đêm thanh vắng, đến lúc hoàn hồn thì đã là giờ Sửu. Hắn lại ngồi một lát nữa, rồi chợt đứng dậy ra ngoài.
Cung nữ tránh lui, thái giám quỳ xuống. Bóng người trên mặt đất bị người khác giẫm lên, Tiêu Trì Dã không ngẩng đầu.
Lý Kiến Hằng quan sát Tiêu Trì Dã, trước đây hắn chỉ toàn ngước nhìn Tiêu Trì Dã. Hồi bọn họ còn châu đầu lêu lổng quậy tung phố phường, Tiêu Trì Dã giống như đại ca của hắn. Bọn họ xưng huynh gọi đệ, chơi đủ thứ trò bê tha đổ đốn, Lý Kiến Hằng tự thấy mình đã móc tim móc phổi ra mà đối xử với Tiêu Trì Dã rồi.
Cớ sao hôm nay bọn họ lại đi đến bước đường này?
Lý Kiến Hằng mặc áo bào vàng óng tay bó cổ tròn, hông đeo đai lưng hổ phách, bước đến bên cạnh Tiêu Trì Dã, nhìn vầng trăng sáng rỡ lửng lơ trên cung điện nguy nga, trầm tư một hồi, nói: “Giờ không có người ngoài, chúng ta nói chuyện đi.”
Ánh trăng lạnh lẽo rỏ đầy nhân gian, hơi lạnh tản đi theo gió.
Lý Kiến Hằng nói: “Chẳng phải xưa nay gan ngươi rất to sao? Lần này cho ngươi cái tước vị thôi mà sao cũng có thể dọa ngươi thế.”
Tiêu Trì Dã: “Không hợp đạo lý, pháp luật khó dung.”
Lý Kiến Hằng cất bước tà tà, nói: “Bớt giả vờ với ta đi, trước đây ngươi có đếm xỉa đến phép tắc đạo lý gì đâu. Trước trường săn Nam Lâm, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt sống chết có nhau, sau trường săn Nam Lâm, chúng ta lại là vua tôi hai bên lạch trời. Sách An, ta làm hoàng đế, ngươi làm Tổng đốc, thế không tốt ư? Tội gì phải thái độ với ta như vậy? Thưởng ngươi thì ngươi hãy nhận, sợ sợ sệt sệt như thế thật chẳng giống Tiêu Sách An ngươi chút nào.”
Tiêu Trì Dã nghe ra ý, nói: “Vàng bạc châu báu, Hoàng thượng thưởng, ta ngay lập tức dập đầu tạ ơn, nhưng tước vị thì không được. Ta nhập sĩ sáu năm, chưa hề lập được công lao gì đáng kể ở Khuất đô, nay lại được hưởng thiên ân, trong nháy mắt đã biến thành hầu tước, trong lòng day dứt.”
“Cái này thì có gì mà phải day dứt?” Lý Kiến Hằng khịt mũi khinh khỉnh, “theo tình thì nên phong từ lâu rồi. Nội các cứ giám sát ta hoài, việc gì cũng xoi mói bắt bẻ, ta lấy đâu ra cơ hội? Lần này cũng là tự ngươi có bản lĩnh mà. Trước đây Lục Bình Yên thụ phong, chẳng phải cũng chính là vì ông ta đánh lui kỵ binh Biên Sa ở quận Biên đấy sao. Ngươi hộ giá ở Khuất đô, đó cũng là bảo vệ xã tắc Đại Chu, theo ta thấy thì chả có gì khác nhau hết.”
“Nội các đã phản đối thì cũng không nên nóng vội.” Tiêu Trì Dã nói, “Không thể tổn thương lòng của lão thần.”
“Già rồi đâm gàn dở ương bướng,” Lý Kiến Hằng nói, “không biết uyển chuyển thì sao khá được? Dân buôn da bán thịt ấy, ai cũng biết tùy cơ ứng biến, nhìn tình hình mà lựa cách chơi, đằng này bọn họ làm đại thần mà cả ngày chỉ khăng khăng bảo thủ, thế có chán không. Lần này ta gặp nạn, lúc nằm dưới đó đã nghĩ rất nhiều rồi, ta đã làm hoàng đế, cứ khóc hoài khóc mãi cũng chẳng phải cách, người dù sao cũng phải tìm cách để sống mà đúng không? Cũng chẳng phải ta không chịu nghe lý lẽ, có lý thì nói đi, ta chém đầu bọn họ được chắc? Như lần này ấy, ta muốn phong ngươi, các lão không đồng ý, cứ nhất quyết phải kéo cả người khác vào láo nháo ở ngự tiền rồi bảo ta làm việc qua loa, ta trăn trở biết bao nhiêu vì chuyện này, ngươi nghe đi, bọn họ còn bảo ta qua loa đấy!”
Lý Kiến Hằng vừa nói vừa quay đầu, cặp rồng vàng trên mũ dực thiện[1] lập lòe lóe sáng, khí chất cao quý áp đảo hiển lộ dưới ánh trăng. Hắn không bảo Tiêu Trì Dã đứng dậy, trầm ngâm rất lâu mới tiếp tục.
1.
“Ta là hoàng đế, không thể sáng ban lệnh tối lại rút được. Ý chỉ này đã hạ rồi, ngươi nhận đi. Ngày hôm nay đã đạp thẳng mặt mũi ta, nhưng chúng ta là huynh đệ, ta không so đo. Nhưng ngươi mà còn cứ cứng đầu như thế với ta nữa thì sẽ thành gút mắc giữa huynh đệ, chúng ta chẳng ai được thoải mái, đúng không?”
Tiêu Trì Dã im lặng ít lâu, rồi nói: “Hoàng thượng, việc này không được. Sắp đến đô sát, thăng tước cho Lục lão tướng quân là chuyện tốt, nên làm. Nhưng ta thì không được, ta không nhận là vì thể diện của Hoàng thượng. Ta là người do một tay Hoàng thượng đề bạt lên, nếu như không thể thu phục được quần chúng trong tất cả mọi chuyện, mai kia sao còn có thể làm việc cho Hoàng thượng đây? Người cầm quân đều trọng thể diện, người cho Lục lão tướng quân phần thể diện này, ta chỉ là được thơm lây thôi.”
“Ngươi chối đây đẩy thế rốt cuộc là vì thể diện của ta, hay là vì thể diện của chính Tiêu gia, ngươi không nói thì ngươi tưởng ta thật sự không hiểu ư?” Lý Kiến Hằng nhìn hắn chòng chọc, “huynh đệ hai ta đã hết mực chân thành với nhau rồi, vậy mà ngươi vẫn coi ta như thằng ngốc. Ta thưởng ngươi vì tình nghĩa, ngươi thì lại từ chối vì bản thân! Ta bảo ngươi nói thật, ngươi lại còn vòng vo với ta! Tiêu Trì Dã, ngươi có lương tâm không vậy!”
Tiếng quát này của Lý Kiến Hằng có bao hùng hồn khí phách, mơ hồ văng vẳng trong màn đêm thê lương.
“Ngươi sợ làm mất lòng Lục Bình Yên, sao ngươi lại sợ làm mất lòng Lục Bình Yên đến thế, hả?!” Lý Kiến Hằng bỗng hất tay áo, “ngươi còn dám bảo là ngươi trung thành với trẫm à? Ngươi chỉ toàn vì chính ngươi thôi! Ngươi không dám nói thì để trẫm nói hộ ngươi. Ngươi sợ làm mất lòng Lục Bình Yên, làm hỏng tình nghĩa giữa hai nhà các ngươi, sau này khó mà hỗ trợ lẫn nhau nữa. Nhưng trẫm hỏi ngươi, Tiêu, Lục các ngươi đều có binh, các ngươi tính hỗ trợ nhau cái gì?”
Tiêu Trì Dã siết chặt tay, chiếc nhẫn ban chỉ đè lên hổ khẩu.
“Các ngươi đều là lang hổ,” Lý Kiến Hằng chỉ vào Tiêu Trì Dã, “các ngươi đều muốn Khuất đô! Trẫm chẳng qua chỉ thử ngươi thôi, thế mà ngươi lộ nguyên hình ngay! Cấu kết binh quyền, Tiêu gia muốn kết đảng với Lục thị, xong rồi làm gì? Ngươi nói đi, làm gì!”
Tiêu Trì Dã đột nhiên chống nửa người dậy, thân hình hắn cao to cường tráng, quỳ một gối như thế trông y hệt con báo giữ sức chuẩn bị xông ra, Lý Kiến Hằng lập tức lui về sau vài bước, hốt hoảng nhìn hắn.
“—Đương nhiên là làm lũ trọc Biên Sa rồi!” mặt mày Tiêu Trì Dã dữ tợn, hắn nhìn Lý Kiến Hằng, “sáu năm trước Trung Bác binh bại, đại ca ta hộ giá thâu đêm không nghỉ, chiến trường Từ châu hung hiểm cỡ nào! Lục Quảng Bạch tay còn mang trường thương, miệng cắn dao găm, ác chiến ba đêm mới phá được vòng vây, ngay lập tức không ngừng phóng ngựa đến giải nguy cho Khuất đô. Những lời Hoàng thượng nói đêm nay chính là giết chết tấm lòng son của Tiêu, Lục. Hôm nay ta không nhận tước vị, đúng, chính là vì Lục Bình Yên, nhưng hơn cả thế là vì lòng trung không loạn của chư tướng biên thùy. Tên vô tích sự Tiêu Sách An ta, nhờ có hoàng ân mà ở Khuất đô này vừa không lo sống chết, lại vừa không lo đánh giặc, nếu ta có thể cao cư hầu tước, Thích đại soái, Lục tướng quân hẵng đang gồng gánh gian lao nơi biên thùy hôm nay sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Nói đến cùng thì vẫn là vì thanh danh của ngươi!”
Tiêu Trì Dã nghiến từng chữ: “Ta là mệnh khốn nạn, nhưng Hoàng thượng lại là vua thịnh thế. Phong thưởng chỉ bằng chút công lao này sẽ làm hỏng tấm lòng chư tướng dành cho Hoàng thượng, rốt cuộc là Tiêu Sách An ta thiệt, hay là Hoàng thượng thiệt?”
Mặt Lý Kiến Hằng lộ vẻ ngập ngừng.
Tiêu Trì Dã bám riết không bỏ: “Nếu ta thật sự chỉ ra vẻ để cấu kết với Lục gia, tại sao Hải các lão lại tận lực khuyên can Hoàng thượng như vậy? Hoàng thượng, người không tin ta, lẽ nào còn không tin Hải Lương Nghi ba lần cứu giá, tiên đế chỉ danh sao? Hoàng thượng liên tiếp gặp nạn, ngay sau đó lại phong thưởng bất công, kẻ nào đang xui khiến Hoàng thượng, chính kẻ đó tội đáng tru!”
Lý Kiến Hằng như chợt tỉnh ngộ, lui đến dưới hiên, vịn trụ son: “Nhưng thánh chỉ đã hạ…”
“Hoàng thượng là quân phụ tân triều, lúc trước đang quốc tang nên không thích hợp ban thưởng, giờ đang vào đúng hai đại triều sự vụ xuân và đô sát, chi bằng tiện thể đại xá thiên hạ, dựa theo khảo công của bộ Binh, lần lượt phong thưởng chư tướng biên thùy. Lục Bình Yên không thể thăng lên Biên Sa hầu được, Lục gia ở quận Biên giết được nhiều địch nhất, nên thưởng bọn họ gấp đôi quân lương — năm ngoái Quyết Tây được mùa, kho lương dư dả, như vậy vừa miễn cho quốc khố phải chi thưởng vượt mức, lại vừa giải quyết được vấn đề cấp bách của quận Biên. Hôn lễ của Thích lão soái sắp tới rồi, Hoàng thượng, cũng thưởng, phong Hoa tam tiểu thư làm quận chúa, nâng thể diện của Khải Đông lên.” Tiêu Trì Dã nói rất khẩn thiết, ánh mắt chân thành, “Người là quân chủ vạn thừa, cộng chủ thiên hạ, ơn huệ bát phương như thế, còn ai có thể bất mãn đây?”
Lúc Hàm Đức đế lên ngôi thì bị Thái hậu kiểm soát, bỏ lỡ thời cơ, chưa từng tạo nên động tĩnh lớn đến vậy. Việc bức thiết nhất của Lý Kiến Hằng hiện giờ chính là chứng minh bản thân mình là một hoàng đế, hắn hết nghi trái lại ngờ phải, nghe kẻ khác xúi giục, nói trắng ra chính là vì sợ mình bị chê đức không xứng vị chứ đâu, những lời này của Tiêu Trì Dã đã đánh trúng tim đen hắn!
“Được…” Lý Kiến Hằng phấn khởi ra mặt, lại cúi xuống đỡ Tiêu Trì Dã, “được! Sách An, mau đứng dậy đi, nền đất lạnh lắm!”
Phúc Mãn quỳ bên dưới, vừa nghe vừa thầm kinh ngạc. Ai ngờ chỉ trong vỏn vẹn có mấy canh giờ, Tiêu Sách An đã có thể thuận thế phản kích, biến nguy thành an. Nếu không nắm tường tận tâm tư tính nết của Lý Kiến Hằng thì khẳng định không thể một phát trúng phóc hồng tâm như vậy được.
Hắn càng nghĩ càng sướng rơn.
Đi theo Nhị công tử, chí lí!
===