Dư Tiểu Tái vén áo lên, đang sắp sửa ngồi xổm xuống thì Tiêu Trì Dã bỗng hất chén rượu. Hàn Thừa ngồi gần nhất nên áo bị dính, Dư Tiểu Tái chẳng rảnh lo bài nữa, vội vàng đi lấy khăn lau cho Hàn Thừa. Sầm Dũ hẵng còn đang híp mắt nhìn bài, bị rượu bắn vào cũng cuống cuồng tránh ra, làm cho Khổng Tưu cười phá lên.
Hàn Thừa kéo áo, bảo Tiêu Trì Dã: “Hầu gia, uống nhiều quá, tay run hết cả rồi kia kìa!”
Tiêu Trì Dã giơ tay tạ lỗi, nói: “Xin lỗi, ngày mai bảo người đưa bộ khác qua đền cho ngươi nhé.”
“Thôi thôi, áo choàng đáng bao tiền đâu.” Sao Hàn Thừa có thể để Tiêu Trì Dã đền thật chứ, đến mặt mũi gã cũng còn chẳng dám thái độ nữa là, cười nói, “Một chén này coi như Hầu gia kính ta vậy!”
Thẩm Trạch Xuyên đã thu chân về, cúi người nhặt thẻ bài từ dưới đất lên, lúc đặt lên bàn nghe thấy tiếng cười của Tiêu Trì Dã, mắt cá chân hãy còn vương hơi ấm từ bàn tay xoa nắn của Tiêu Trì Dã, trong tiếng cười ấy càng nóng hừng hực.
Khổng Tưu say rồi, dáng vẻ lúc say của ông khác một trời một vực với mọi ngày trên triều, cầm đũa gõ chén lanh canh, trong bầu không khí bát nháo tự mình nghêu ngao mấy bài không nghe ra lời.
Sầm Dũ thấy đã ầm ĩ đến nỗi không ra một cái thể thống gì nữa, bèn kéo tay áo Khổng Tưu, kêu: “Bạc Nhiên! Đừng hát nữa, về nhà ngủ đi! Mai ông còn phải thẩm Hề Hồng Hiên đấy!”
Khổng Tưu giơ cao chén, càng gõ càng hăng, nói: “Ta thẩm hắn, ta nhớ mà!”
Sầm Dũ không can nổi, nói: “May mà hôm nay là ta mời ông uống rượu đấy nhé, không cứ trông cái bộ dạng thả cửa này của ông thể nào cũng có người tố tội cho xem.”
“Tố đi,” Khổng Tưu nói, “tố đi coi! Ngôn quan thì phải dám nói chớ.”
“Đúng đó, nói hay lắm!” Hàn Thừa cũng cười, “trước mùa xuân công việc hàng đống hàng khiêng, muốn thở cũng còn chả kịp, được mấy lần say men giải sầu nhỉ? Cứ để ông ta tới bến đi.”
“Giờ cũng tầm tầm rồi, ở muộn quá các lão lại không vui.” Tiêu Trì Dã đứng dậy gọi Thần Dương, “Dùng xe ngựa của ta, đưa Khổng đại nhân về phủ.”
Người hầu nhanh nhẹn kéo vào, Thần Dương đỡ Khổng Tưu ra cửa. Sầm Dũ lau mồ hôi, bảo mấy người còn lại: “Các ngươi không biết chứ, trước đây Bạc Nhiên sống cũng buông thả lắm, các lão chú ý khắc kỷ phục lễ mới chấn chỉnh được ông ta đấy. Rượu này, không uống thì vẫn hơn. Vậy đi, mấy vị chờ một lát, ta bảo đầu bếp nấu ít canh giải rượu, uống rồi hẵng đi!”
“Ta vẫn còn nhớ món bánh canh trứng[1] trong phủ ngươi!” Hàn Thừa chẳng khách sáo, “cho ta đủ dấm nhé, ăn xong rồi ta đi.”
1.
Thẩm Trạch Xuyên hành lễ, nói: “Sáng mai chiếu ngục còn có án khẩn, ta không nán lại nữa. Chư vị đại nhân ăn ngon miệng, bao giờ rảnh ta lại mời các đại nhân một bữa.”
Hàn Thừa biết dạo này y bận thật, bèn nói: “Trước đây ngươi nhậm chức nam trấn phủ, quản lý quân thợ rất tốt, lần này điều sang bắc trấn phủ cũng không cần sốt ruột, hai bên còn phải qua lại với nhau. Người bên dưới nhớ năng lực của ngươi, ắt sẽ không làm khó ngươi quá nhiều.”
Thẩm Trạch Xuyên vâng, Sầm Dũ khăng khăng đòi tiễn y, Thẩm Trạch Xuyên không khước từ được nên đi cùng ra cửa. Bên ngoài sương cuộn dày đặc, mưa rơi rào rào, hơi mát phả vào mặt xua tan cái nóng của rượu, sảng khoái hơn rất nhiều.
Sầm Dũ dẫn Thẩm Trạch Xuyên xuống thềm, nói: “Đêm nay ngươi sắp xếp thời gian để đến dự, chắc phải lùi nhiều việc lắm nhỉ?”
“Không, những việc cấp bách đã phong lại kết án trước hôm nay rồi.” Thẩm Trạch Xuyên cười đáp.
Sầm Dũ gật đầu: “Thế thì tốt rồi, không thể bê trễ công việc.”
Sầm Dũ tiễn đến tận ngoài cửa, còn sai người mở ô thắp đèn. Ông thực sự có lòng ái tài đối với Thẩm Trạch Xuyên, chỉ tiếc Thẩm Trạch Xuyên lại làm trong Cẩm y vệ.
Cuối cùng Sầm Dũ nói: “Án trong chiếu ngục đều là án lớn cả, ba pháp ti cũng không nhúng tay vào được. Vị trí này coi như một bước lên trời, ngươi nhất định phải hết sức cẩn trọng. Vẫn nói gần vua như gần cọp, người có thể làm việc ở ngự tiền đều là người cơ trí. Tư lịch thì thật ra lại không cần để ý quá, ngươi đã xem như là tuổi trẻ thành danh rồi. Đường hẵng còn dài, phải nhớ, ngoại trừ nhiệm vụ ra thì những cái khác đều không cần nóng vội. Định Đô hầu cũng không phải người kém cỏi, sau này các ngươi sẽ còn phải làm chung nhiều, đêm nay rượu vào thù tan, cho dù hắn không làm được tri âm, làm bạn bè chiếu cố lẫn nhau cũng còn tốt hơn gặp nhau là vằn mắt. Lan Chu, ta thấy ngươi rất có tài, mong ngươi vững vàng kiên định, thành danh nên nghiệp!”
Sầm Dũ chân thành như thế, Thẩm Trạch Xuyên nghe mà tâm phục khẩu phục. Y hành lễ, Sầm Dũ lại đỡ y dậy, nói: “Trời mưa đường trơn, đi đường chú ý, ngươi đi đi.”
Thẩm Trạch Xuyên khoác áo choàng trắng muốt Lý Kiến Hằng ban, tạm biệt Sầm Dũ, không ngồi kiệu mà theo Kiều Thiên Nhai cầm ô, một chủ một tớ bước vào trong mưa.
Hai người đi ven phố chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng sau. Kiều Thiên Nhai vẩy nước mưa, tránh sang một bên, quả nhiên thấy Tiêu Trì Dã đang phi ngựa tới.
“Đúng lúc lắm, ta—”
Kiều Thiên Nhai còn chưa nói dứt, Tiêu Trì Dã đã cúi xuống bế người lên. Vó ngựa đạp tung tóe nước lên người Kiều Thiên Nhai, hắn dang tay, chậm rãi nói nốt nửa câu còn lại: “… đang muốn uống rượu.”
Tiêu Trì Dã tay vượn eo sói, nhét thêm Thẩm Trạch Xuyên vào ngực mà cũng chẳng thấy bất tiện chút nào. Hắn cứ thế giam người ta phi như bay, không hề gượng sức, bờ ngực rắn chắc đỡ lấy Thẩm Trạch Xuyên tựa lớp tường đồng vách sắt.
Lãng Đào Tuyết Khâm đội mưa phi nước kiệu hệt một tia sét trong màn đêm đen kịt, đạp vỡ cơ man vũng nước, xông thẳng về phía cổng thành.
“Người nào cưỡi ngựa đi đêm?!” cấm quân đầu tường đốt đuốc quát hỏi.
Tiêu Trì Dã kéo phanh áo choàng bọc Thẩm Trạch Xuyên vào trong, giơ yêu bài của mình lên nói: “Mở cổng.”
“Tổng… Hầu gia!” tổng kỳ trên tường tức khắc hành lễ, vẫy tay hô, “mau mau mở cổng!”
Cổng thành đì đùng rộng mở, Lãng Đào Tuyết Khâm lao thẳng ra ngoài. Gió đêm sượt qua gò má, Lãng Đào Tuyết Khâm càng chạy càng nhanh, con ưng gộc lao ra trong mưa liệng cánh bám sát phía sau.
Thẩm Trạch Xuyên chống lưng ngựa, nói: “Không đi xa quá được, sáng mai—”
Tiêu Trì Dã nắm lấy cằm Thẩm Trạch Xuyên, kéo về phía mình, nghiêng đầu hôn xuống. Thẩm Trạch Xuyên cưỡi ngựa không thạo, trong sự di chuyển thần tốc xé gió này, ngoại trừ Tiêu Trì Dã, y chẳng còn nơi nào để bấu víu. Một tay y đè lên lưng ngựa xóc nảy, một tay chống lên người Tiêu Trì Dã, không tài nào nhìn được con đường phía trước, cặp mắt bị mưa thấm ướt nhòa trong nụ hôn.
Đã bảy tám ngày bọn họ chưa gặp nhau rồi.
Một tay Tiêu Trì Dã ghì chặt Thẩm Trạch Xuyên, ôm người sát rạt vào mình, rải những nụ hôn dọc gò má y đến bên cổ y.
Quần áo Thẩm Trạch Xuyên xộc xệch, quan bào bên dưới áo choàng trắng bị kéo mở một chút. Lúc y ngước lên trước mắt chỉ độc mưa đêm đen nhánh, nước theo đường cong chảy vào trong cổ áo, thấm ướt vải, cũng thấm ướt cả người y. Y vò nhăn nhúm áo choàng của Tiêu Trì Dã, bị Tiêu Trì Dã làm đến thở dốc.
Mưa càng rơi càng lớn, Lãng Đào Tuyết Khâm cắm đầu lao vùn vụt trong bóng tối. Con đường phía trước đã ẩn mình vào đêm trường, lưng ngựa tựa chiếc thuyền cô độc, chở hai con người bí mật giao hoan.
Thẩm Trạch Xuyên nhắm mắt đón nhận, mồ hôi mướt mát, ướt dầm dề mà run lên. Một câu Tiêu Trì Dã cũng không nói, vó ngựa đạp lún sình lầy, đường khó đi, mấy lần đâm loạn đều khiến Thẩm Trạch Xuyên phải bật thốt ra tiếng.
Tiêu Trì Dã cũng toát mồ hôi, men say hối thúc, hắn ôm lấy Thẩm Trạch Xuyên trong cơn vui thích điên dại, khiến cho mỗi một lần lên xuống đều chạm đúng chỗ. Rượu vào càng khiến hắn cao hứng hơn mọi khi, bao nhiêu sức dùng bấy nhiêu khéo, khiến cho Thẩm Trạch Xuyên chẳng chống đỡ nổi, cũng chẳng thể trốn nổi.
“Cọ thích không?” Tiêu Trì Dã thấy y muốn chạy, bèn nắm lấy tay y, ôm người hỏi.
Thẩm Trạch Xuyên bị hắn giữ lại, nói: “Ưm…”
Tiêu Trì Dã nói: “Lần sau cọ cho đúng chỗ vào.”
Tiêu Trì Dã sờ đến dái tai Thẩm Trạch Xuyên, đeo một vật vào. Hắn vén mái tóc ướt đẫm kia lên, hôn.
Lúc Thẩm Trạch Xuyên ngửa cổ, ngọc bích đong đưa theo, y mơ màng sờ chiếc khuyên tai, mấy lần há miệng đều bị tiếng thở dốc vò rối. Đắm chìm trong xuân triều, y hiểu mà lại không hiểu nhìn Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã đã giết sạch chút dịu dàng còn sót lại.
Trời xuân ấm lên rồi, quả không tốt, đây chính là mùa để chơi. Những kẻ hư hỏng đều khoái chơi, chỉ cần lại gần nhau là có thể không gió mà dậy sóng. Ánh mắt vừa chạm nhau đã mang theo ám chỉ, cơn tê dại rần rật nơi sống lưng, chỉ hận không thể xé toạc lớp ngụy trang đứng đắn của đối phương, chẳng ai hiểu được cái trác táng bên dưới lớp quan bào của bọn họ.
Chỉ cần không có người khác, ắt sẽ hiện nguyên hình.
===
97 lấy mạng em đi.