Thương Tiến Tửu

Chương 77: Phong ba




Phan Tường Kiệt vừa bị đình chỉ đợi xử lại còn vừa bị ăn đình trượng, nằm nhà thở ngắn than dài dưỡng thương. Con của lão Phan Lận bị vạ lây, ngày nào lên triều cũng phải nghe các ngôn quan nã cho lên bờ xuống ruộng, mấy hôm sau cũng bị thu bài đình chỉ, cấm túc ở nhà.
Tiêu Trì Dã mở tiệc thăng tước, đặc biệt mời Hách Liêm hầu. Vì chuyện mai mối với quận chúa Chiếu Nguyệt lần trước mà Hách Liêm hầu rất tự giác tránh mặt Tiêu Trì Dã, cũng sợ cái tên bá vương này được thể vênh váo đi bêu mặt mình trước mặt mọi người, bởi vậy đắn đo lên xuống, cuối cùng đành để con trai mình đi tự tiệc.
Tiểu hầu gia tên là Phí Thích, cũng là một nhân vật có tiếng trên phố Đông Long, trước kia đã từng uống rượu cùng Tiêu Trì Dã, nhưng mấy ông tiểu bá vương bọn họ không phách lối bá đạo như đại bá vương Tiêu Trì Dã, lại còn kiêng dè Tiêu gia, cho nên về sau không đi chơi cùng nhau nữa, hễ gặp Tiêu Trì Dã và Lý Kiến Hằng là sẽ quay đi đi đường vòng. Bây giờ phải đến dự tiệc của Tiêu Trì Dã làm hắn rất thấp thỏm, bèn đến ngay Phan phủ nài Phan Lận đi cùng mình.
“Ngươi đi cùng ta đi, coi như hai ta đi giải sầu!” Phí Thích khoác áo choàng giục, “giờ tiệc đang diễn ra trên sông Khai Linh đấy, nhiều người tham dự lắm.”
Con trai của Phan Lận vừa mới đầy tháng, hắn chọc thằng bé một lát, nói: “Không đi đâu, mấy hôm nay đang mệt.”
“Trẻ con có gì hay chứ?” Phi Thích chen vào đẩy vú nuôi ra, nói, “lần này không đi không được, cha ta đã đặc biệt dặn rồi. Ngươi đến chơi một lúc, làm thân với hắn ta, ta nghe nói hắn ta cũng là chỗ thân quen với tả đô ngự sử Đô sát viện Sầm Dũ đấy, có hắn đứng ra thì ngươi cũng có thể đỡ bị mắng.”
“Ngươi còn nói cơ à,” Phan Lận ném khăn, “Sầm Tầm Ích chửi ác nhất đấy! Lần này Tiêu nhị nhờ vào quan hệ với Hoàng thượng nên mới thăng được tước đấy chứ, hắn nói nổi mấy câu với Sầm Dũ? Ta không đi đâu, ta sợ ê mặt!”
“Ngươi nhìn lại mình đi, sao lại cứng đầu cứng cổ như thế hả!” Phí Thích vắt hết óc cũng phải lôi bằng được hắn đi, “hắn với Hoàng thượng từng có tình huynh đệ, nếu hắn có thể nói đỡ một hai câu hộ Phan gia các ngươi với Hoàng thượng thì ngươi có phải bớt khổ hơn không? Đi đi đi, ta từng uống rượu với hắn rồi, để ta giới thiệu ngươi cho!”
Phan Lận không suy suyển được Phí Thích, bị hắn lôi ra cửa, lên xe ngựa chạy thẳng đến sông Khai Linh.
***
Đêm nay Tiêu Trì Dã thết tiệc, thuyền hoa đậu đầy sông Khai Linh. Nay thanh danh hắn vang xa, lầu xanh quán rượu ven bờ đều được thơm lây, bạc tuôn ra như nước, chẳng cần hắn mở miệng đã có vô khối người vắt óc tìm cách dâng bạc cho hắn.
Song có đi ắt có lại, nhận tiền thì phải làm việc, hôm nay không làm thì mai kia sẽ có cớ để bắt ngươi làm. Tiêu Trì Dã hiểu rõ điều này, cho nên nhất quyết không nhận, mở tiệc chơi lớn thế này cũng đều là tự bỏ tiền túi ra.
Thần Dương ở đằng sau gảy bàn tính canh cách, càng tính càng oải, cuối cùng ném luôn bàn tính đi, nói với Đinh Đào và Cốt Tân: “Trong cung thưởng lắm ruộng đất trạch viện thế mà, chúng ta tu sửa thu dọn lại chút, tìm ngày lành tháng tốt nào đó là bán được hết.”
Tiêu Trì Dã vừa mới thay áo khoác xong ra ngoài, quan vàng áo gấm ủng mây đen, khí thế ngời ngời, nghe thế cũng phải biến sắc, sờ xuống đai lưng hỏi: “… Ta nghèo đến mức đó rồi à?”
“Đầu xuân tiêu xài nhiều, thôn trang bên ngoài tự cung tự cấp thì còn có thể nộp ít bạc vào. Nhưng đống nhà trong Khuất đô đều là đồ trong cung ban thưởng, không cho thuê được, lại còn phải cất người quét tước hàng ngày. Vương phủ của chúng ta và mai trạch là chỗ thường trú, người hầu bét nhất cũng phải ba trăm người, lương tháng, bạc thưởng còn có…”
Tiêu Trì Dã: “Còn có tiền kẹo của Đinh Đào, một năm ăn của ngươi phải bằng cả khẩu phần của một tiểu đội trinh sát biên thùy rồi đúng không? Chiều ngươi quá rồi đấy.”
Đinh Đào gấp sổ lại, nào dám cãi, lẩm nhẩm: “Lúc tôi ở nhà, vương phi cho phép mà…”
“Ngươi lớn rồi,” Tiêu Trì Dã vô tình, “ngươi không cần ăn kẹo nữa, hỏng răng.”
“Tiền đêm nay tạm thời ta chưa tính vội,” Thần Dương vịn bàn, cảm thấy đầu hơi choáng váng, nói, “sáng mai ta tính.”
“Làm việc ấy,” Cốt Tân lời ít ý nhiều, “đàn ông thì phải thoáng!”
“Nhà cửa bên ngoài kiểm toán cho cẩn thận vào, chắc cả trăm năm ta chưa qua xem rồi, đại ca cũng chẳng rảnh lo, đám bên dưới tự tung tự tác lâu quá là sẽ dám lươn lẹo đấy.” Chân dài của Tiêu Trì Dã sải một bước, rồi lại lùi lại, nói, “Giờ tính luôn đi! Có mấy ngàn lượng bạc thôi mà, tiền này có… có người quản rồi.”
Cốt Tân nhìn hắn ra ngoài rồi hỏi: “Ai? Trong phủ chúng ta có ai quản được tiền của Nhị công tử?”
Thần Dương lại ôm bàn tính, gảy một lúc, ậm ậm ừ ừ.
Đinh Đào xoa xoa ủng, duỗi cổ khẽ kháo: “Ta biết ai đấy.”
***
Yến tiệc lần này không mời nhiều quan, quan viên từ tứ phẩm trở lên mà lén đến dự tiệc là sẽ bị Đô sát viện buộc tội, Tiêu Trì Dã còn kiêm cả chức Tổng đốc cấm quân, mấy vị quan lớn trong quân đội cùng hợp tác tuần phòng hắn đều không thể mời. Lần trước Sầm Dũ mở tiệc cũng là tư yến, đầu tiên phải đệ đơn lên nội các, Hải Lương Nghi cho phép thì ông mới dám mời khách, thế mà Khổng Tưu cũng bị tố tội vì say rượu, ăn mắng ngay trước mặt Hải Lương Nghi.
Ngự sử Đô sát viện chính là ngôn quan, bọn họ trên có thể mắng hoàng đế, dưới có thể trách bách quan, ngay cả Hải Lương Nghi nếu hơi sơ sót một chút thôi cũng phải bị hạch tội. Tỉ như việc cống rãnh lần này xảy ra đúng lúc Hải Lương Nghi nhậm chức thứ phụ rồi nguyên phụ nội các, chỉ cần phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông đều khó mà thoát tội. Hồi mới lên ngôi, Lý Kiến Hằng cảm thấy long ỷ của Minh Lý đường quá cứng, ngồi lâu đau mông, than thở vài câu với người xung quanh, còn chưa được mấy bữa đã bị ngôn quan lựa lời uyển chuyển khiển trách, đến tận hôm nay cũng chẳng dám nhắc đến chuyện lót thêm tấm nệm dày nữa.
Tiêu Trì Dã không mời được “quyền”, nhưng lại mời được “quý” hoặc “cực quý”, hễ ai dựa hơi cha ông hớt được cái chức quan hắn đều mời hết. Đám quý tử quần là áo lượt có tước vị mà không có thực quyền này phần lớn là trong nhà có người làm to, thế nên mới có thể yên tâm chơi tới bến. Tỉ như Phí Thích, cha hắn còn khỏe, chị hắn thì sắp gả vào Hàn gia, ăn mặc không lo, sách cũng chẳng thèm đọc, tối ngày chỉ ăn không ngồi rồi là giỏi.
Phí Thích vừa xuống kiệu đã kéo ngay Phan Lận đến gặp Tiêu Trì Dã.
“Hầu gia, đại hỉ!”
Tiêu Trì Dã cười: “Tiểu hầu gia chịu đến tham dự, đêm nay chắc chắn sẽ đủ rượu.”
Phí Thích thấy hắn hòa nhã dễ gần thì không khỏi thả lỏng, nói: “Hầu gia hào phóng, đêm nay không say không về!”
Tiêu Trì Dã nhìn Phan Lận, nói: “Mời Phan thị lang, dạo này Phan đại nhân khỏe hơn chút nào không?”
Phan Lận thấy ngữ khí của hắn rất bình thường, con tim đang lơ lửng mới thoáng buông lỏng, đáp lễ nói: “Được hầu gia quan tâm, gia phụ vẫn còn khỏe, chỉ là thẹn với thánh ân, mấy hôm nay đang diện bích hối lỗi.”
Tiêu Trì Dã dường như cảm khái: “Phan đại nhân cũng là lão nhân ba triều, làm việc cẩn trọng, cần cù trách nhiệm, giờ lại gặp phải tai nạn bất ngờ như thế, quả thực đáng tiếc.”
Phan Lận đã chịu đủ sự chì chiết suốt mấy bữa nay, chạy vạy xin xỏ cơ man người để nói đỡ giảm phạt, ngoại trừ Phí thị vẫn còn lòng tương trợ ra thì đám còn lại ai nấy đều kiếm đủ cớ từ chối. Hắn xuất thân từ dòng đích thế gia, đường làm quan bằng phẳng, giờ mới nếm trải mùi vị nhân gian, biết thói đời nóng lạnh lòng người chóng vánh, giờ nghe Tiêu Trì Dã nói thế, vừa bất ngờ, lại vừa cảm động.
“Gia phụ…” nỗi lòng Phan Lận trào dâng, nhưng rất hiểu phép tắc, nở nụ cười gượng, “mà thôi, đêm nay ta đến để ăn mừng chuyện đại hỉ của Hầu gia cơ mà, không nhắc đến chuyện khác. Hầu gia, chúc mừng!”
“Ta chẳng qua là được thánh ban ơn, làm cũng chỉ là làm vài ba việc cắm mặt vào bùn lăn lê bò toài, không thể so với thị lang và Phan đại nhân được, cả ngày lo nghĩ vì quốc gia,” Tiêu Trì Dã nghiêng người, “mời tiểu hầu gia và Phan thị lang lên thuyền chờ hầu hạ.”
Thần Dương hành lễ, cung kính dẫn bọn họ vào trong. Một bên thuyền mắc sa, tiếng tỳ bà tính tang chảy vào trong đêm. Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự cao thấp, Thần Dương dẫn hai người bọn họ đến ghế trên, ngồi ở bàn này đều là con cháu thế gia.
Phan Lận thấy người quen nhưng chẳng buồn chào. Phí Thích trông bầu không khí gượng gạo, bèn vội vàng đứng dậy điều hòa: “Đây chẳng phải Tiết đại thiếu đấy sao? Hiếm lắm mới được gặp ngài một lần!”
Tiết Tu Dịch là anh cả dòng đích của Tiết Tu Trác, nhưng tên này vừa không có tài học lại vừa không có đầu óc, chỉ cậy xuất thân để vùi dập Tiết Tu Trác ngần ấy năm. Lòng tự kiêu của hắn còn ngất ngưởng hơn cả trời, thấy Phan gia điêu đứng cái là tức thì sinh lòng ghét bỏ Phan Lận ngay.
Tiết Tu Dịch uống rượu, chỉ nói: “Ừ, tiểu hầu gia vẫn khỏe chứ?”
Phí Thích giắt cây quạt vào, nói: “Ta á, vẫn khỏe. Dạo này đại thiếu làm gì thế? Ra chơi đi!”
Tiết Tu Dịch ra chiều trịch thượng rõ thấy, nói: “Ở nhà nghiên cứu sách độc bản của tiền triều, bận.”
Phí Thích cười: “Ai dà, đại thiếu tài cao học rộng, thế sao hôm nay lại rảnh thế?”
Nãy giờ Tiết Tu Dịch vẫn ngồi nghiêng, không thèm nhìn thẳng vào Phan Lận, nói: “Nghe nói Diêu Ôn Ngọc về đô rồi, ta nghĩ đêm nay có khi lại được gặp y ở đây nên mới tới, có vài vấn đề muốn thảo luận cùng y.”
Phan Lận nhịn lâu rồi, thấy cái điệu bộ này của hắn thì tức thì cười khẩy: “Chắc gì, người muốn thỉnh giáo tài học của Nguyên Trác xếp hàng theo trình độ học vấn tuốt đến tận núi Hồng Nhạn kia kìa, đại thiếu ngồi canh ở đây cũng công cốc thôi, còn khuya mới tới lượt ngươi!”
Tiết Tu Dịch căm nhất là người khác chê hắn bất tài ít học, lập tức đặt cạch chén rượu xuống, lạnh giọng: “Phải rồi, ta không xứng, nhưng ta còn biết người biết ta, biết chính mình nặng bao nhiêu, có ngồi nổi vào cái ghế này hay không!”
Hắn nói một lời hai nghĩa, Phan Lận đột nhiên đứng bật dậy.
Tiết Tu Dịch độc mồm, thấy mặt Phan Lận đỏ lừng lên cũng cười mỉa vài tiếng, vậy mà lại chẳng hề giận, chỉ lựa độc những lời chua ngoa ra xổ: “Ngồi đi, Thừa Chi, trên ghế này có đinh à? Cả thuyền đang nhìn ngươi kìa, đêm nay ngươi nở mày nở mặt gớm nhỉ — Phan gia các ngươi dạo này đúng là đang nở mày nở mặt gớm nhỉ, còn oai hơn cả lúc ngươi sinh con đấy!”
Vợ đầu của Phan Lận qua đời, thiếp thất bên dưới mang thai mấy lần đều bị sảy, thấy đã qua ba mươi rồi mà còn vẫn chưa có nổi một mụn con trai, Phan lão phu nhân ăn chay niệm phật, đi khắp nơi tìm kiếm thuốc thang, vì muốn sinh con trai mà nhồi nhét hết người này đến người khác vào phòng hắn, ầm ĩ lên cả làng đều hay, sau lưng ai cũng cười nhạo Phan Lận hắn có bệnh kín.
Phan Lận giận mất tiệt bình tĩnh, run run chỉ vào Tiết Tu Dịch, cáu đến mức thở còn không thông, nói đứt quãng: “Ngươi, ngươi… Ngươi thì là cái thá gì! Để con thứ bên dưới quản nhà, ngươi đúng là, là… ngu như lợn!”
Tiết Tu Dịch đập bàn đứng phắt dậy: “Ngươi câm ngay! Ngươi là nỗi nhục của văn nhân! Loại rắm chó không kêu!”
Phan Lận: “Con heo con chó còn có giá hơn ngươi!”
Phí Thích đỡ chén trà, đứng ở giữa bị nước bọt phun tứa lưa khắp mặt, nhắm tịt mắt kêu: “Sao thế! Đại thiếu, Thừa Chi, đừng cãi nhau nữa mà! Tiệc đang vui—”
Tiết Tu Dịch: “Đừng có đặt ta ngang hàng với hắn, hắn không xứng, đến cả xách giày cho ta hắn cũng không xứng!”
Phan Lận nhìn trái nhìn phải, bèn cầm chén trà lên nện vỡ choang. Bàn này loạn cào cào, Phí Thích không cản nổi, hai người bọn họ hoàn toàn chẳng màng đến thể diện gì nữa, lao vào túm cổ nhau.
Tiết Tu Dịch ở nhà quanh năm, người gầy đét, không giỏi quyền cước, bị Phan Lận đẩy ngã sõng soài, va eo vào thì kêu oai oái: “Ái ui… Ngươi còn dám đánh người à!”
Phan Lận không còn đồ để ném, bèn cởi giày vung thẳng vào mặt hắn, gào: “Đây là ta thay Tiết lão thái gia dạy dỗ ngươi! Cái loại cóc khô mồm thiếu vả này!”
Chung quanh loạn xáo xác, Phí Thích tránh cái giày kia, vội vàng nói: “Đừng đánh, mau dừng tay! Người tới, người tới kìa!”
Tiêu Trì Dã vén rèm đi vào, mặt tối sầm. Thần Dương dẫn theo thị vệ tiến tới can ngăn, lôi bọn họ ra khỏi nhau.
Tiết Tu Dịch bị quất đỏ vằn cả mặt, hắn bưng mặt, còn duỗi chân muốn đá Phan Lận, gân cổ căm phẫn rít lên: “Chưa xong đâu, chuyện này chưa xong đâu!”
Trông Phan Lận thảm hại vô cùng, giờ tỉnh táo lại rồi, hắn mới chẳng ngờ nổi mình lại vứt hết mặt mũi ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Hắn trốn tránh tất cả ánh mắt chung quanh, cố nén chua xót, nói như chém đinh chặt sắt: “Phan Thừa Chi ta sau này có chết đói cũng sẽ tuyệt đối không ngồi cùng bàn với Tiết Tu Dịch ngươi! Phan thị thành Đan ta sau này có tuyệt môn cũng sẽ tuyệt đối không cầu cứu Tiết thị ngươi!”
Phan Lận nói xong, ném chiếc giày xuống đất, ngẩng đầu lên chẳng nhìn ai, chỉ ôm quyền hành lễ với Tiêu Trì Dã.
“Làm Hầu gia mất vui, Phan Thừa Chi ta đền! Đêm nay đập vỡ mất bao nhiêu thứ, Phan Thừa Chi ta đền gấp bội! Không chỉ đền, sông Khai Linh đêm nay — Phan Thừa Chi ta bao cho hầu gia chơi! Hầu gia, cáo từ! Hôm khác ta đến cửa tạ tội!”
Hắn đá phăng chiếc giày còn lại đi, cứ thế xỏ mỗi tất, giẫm lên sàn nhà tan hoang, đẩy Phí Thích đi ra ngoài.
“Thị lang gượm đã,” Tiêu Trì Dã chậm rãi nói, “Thần Dương, đưa thị lang đi thay đồ.”
Phí Thích vội vàng nói: “Đúng rồi đúng rồi, Thừa Chi! Chúng ta thay đồ trước đã!”
Suy cho cùng Phan Lận cũng vẫn là công tử thế gia, lại còn là quan viên đang hành nghề, nói thì mạnh miệng kiên quyết đấy, nhưng nếu để hắn đi ra phố như vậy thật thì thà giết hắn luôn cho rồi, ngay lập tức bị Thần Dương và Phí Thích túm đi, nhưng mà vẫn đi.
“Đại thiếu,” Tiêu Trì Dã ngoắc ngón tay ra hiệu cho Cốt Tân, “mời cả ngươi nữa.”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.