Màn trao đổi này kéo dài đến vô tận, càng lúc càng đẩy cảm giác thỏa mãn đi xa hơn, biến thành dư vị chưa đã ghiền sau khi đã nếm được hương vị của xương tủy. Bọn họ đã quen đối đầu trong bóng tối, khi ái tình ngày một sâu đậm, hôn chẳng thể khiến con người ta thỏa mãn được nữa. Dục vọng trẻ trung mãnh liệt thẳng thắn phô bày trước mắt nhau, cái thân mật ngọt ngào nhớp nháp ấy là sự thết đãi của riêng người tình, bởi lẽ ở bên nhau một khắc không rời là mong ước viển vông. Song trong chiếu ngục nhan nhản tai mắt, hôn môi chỉ coi như một kiểu bù đắp ngầm giữa đôi bên.
Tiêu Trì Dã hỏi sau khi dứt khỏi nụ hôn: “Đi đâu đấy?”
Đùi của Thẩm Trạch Xuyên cọ vào mé chân Tiêu Trì Dã theo tư thế ngồi, y không nhanh không chậm hoãn hơi thở, đôi mắt khép hờ lãng đãng vẻ dụ hoặc mông lung, y nói: “Đếm tiền.”
Tiêu Trì Dã nhéo y, hỏi: “Đếm thích không?”
Thẩm trạch xuyên cười khàn: “Bị ngươi nhéo thích.”
Tiêu Trì Dã nghe Thẩm Trạch Xuyên cười mà nóng cả người, hắn bèn đưa tay giữ lấy cằm y, nói: “Cố mà dụ đi.”
Xương quai xanh ló ra trong cổ áo đã cởi cúc của Thẩm Trạch Xuyên, chỗ bị cắn ngấu nghiến lần trước hẵng còn chưa mờ. Y hồn nhiên phớt lờ đi, liếm ướt đôi môi vừa bị cắn, nói: “Ta muốn bàn một chuyện với ngươi.”
Tiêu Trì Dã nâng y lên: “Vừa hay, ta cũng muốn bàn một chuyện với ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên bị ánh mắt của Tiêu Trì Dã thiêu khô ran miệng lưỡi, y nói: “Quân lương năm nay phải chờ đến tháng Tư mới có thể xuất phát từ Quyết Tây, ta muốn mượn đường lương mã Đông Bắc dùng.”
Tiêu Trì Dã động não cái là hiểu ngay y muốn làm gì, bèn bảo: “Quân lương đi qua đường lương mã Đông Bắc đều do thiết kỵ Ly Bắc đích thân áp tải, dọc đường không có người kiểm tra, bạc có thể chuyển, nhưng phải xem đại ca có đồng ý không đã.”
“Nếu tiền này mà là của ta thì đương nhiên thế tử sẽ không đồng ý, nhưng nếu tiền này mà là của ngươi, thế tử nhất định sẽ đồng ý.” Thẩm Trạch Xuyên hơi nghếch cằm, “Sính lễ đấy, Nhị công tử giữ hộ ta nhé.”
“Có tí bạc mà cũng đòi làm sính lễ,” Tiêu Trì Dã bật cười buông tay ra, với lấy hộp đồ ăn đặt lên bàn, “khó đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên ngửi thấy mùi, bèn bảo: “Có cá nướng.”
Nói rồi đã quên phắt luôn sính lễ, tự mình rút đôi đũa bên trong ra. Tiêu Trì Dã cứ thế nhìn y ăn, một bát cơm nháy mắt vơi nửa, đến lúc cá bỏ lại vào đĩa đã chỉ còn khúc xương.
Thật ra Tiêu Trì Dã không thích ăn cá, từ nhỏ hắn đã vắng bàn tay mẹ, trong nhà không có cái kiểu chăm bẵm như tám đại gia tộc, tuy có vú nuôi với nha hoàn hầu hạ, nhưng sau khi biết cầm đũa là phải tự mình ăn cơm. Tính hắn xông xáo, ham chơi lắm thứ nên không muốn phí thời gian vào việc gỡ xương cá, con nào mà nhiều xương là hắn chẳng thèm ăn luôn.
Tiêu Trì Dã nhìn y, hỏi: “Thơm không? Nghe bảo là đầu bếp từ Hà châu, còn khó mời hơn cả đầu bếp trong cung đấy.” Thẩm Trạch Xuyên lựa một miếng đút cho Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã nếm thử, nhận xét, “Cũng được.”
Thẩm Trạch Xuyên đã no, y đặt bát đũa xuống rồi hỏi: “Ngươi muốn bàn chuyện gì với ta?”
Tiêu Trì Dã đưa khăn cho y: “Lần trước tra phường Hương Vân đã bỏ sót một chuyện. Mấy năm trước Tiết Tu Trác mua một nhóm người ở phường Hương Vân, nuôi trong phủ đến tận bây giờ, chuyện này e là đến cả Hề Hồng Hiên còn chẳng biết đâu.”
Quả thực Thẩm Trạch Xuyên thoáng biến sắc, y nói: “Hắn không phải kiểu người sẽ nuôi kỹ, ở lầu Ngẫu Hoa cũng gần như không dính vào ba thứ này, làm thế quá bất thường.”
“Đúng, rất bất thường,” Tiêu Trì Dã ngả lưng vào ghế, “trực giác mách bảo ta nguyên nhân Hương Vân cắn ngược lại ta nằm trong đây.”
“Mấy năm trước hắn đã mua người rồi,” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi nhíu mày, “nếu quả thực là để nắm thóp Hương Vân thì nước cờ này bố trí sớm quá.”
“Tại sao Hương Vân lại phải bị nắm thóp? Cờ mà hạ quá sớm chưa chắc đã chống chọi được sự mài mòn của thời gian. Hắn làm thế, ta cảm thấy không chỉ vì để bắt được Hương Vân đâu.” Tiêu Trì Dã chỉnh lại mạch suy nghĩ, “Án hành thích mà ngươi thiết kế không phải chuyện hắn có thể sớm tính đến, cho nên những chuyện phát sinh sau đó chắc chắn hắn cũng không lường trước được.”
Tiêu Trì Dã lần sờ từng nhánh từng nhánh một trong mạng lưới nhập nhằng rối ren như cỏ dại này, trực giác tựa loài sói của hắn khiến hắn cảm thấy sự tình không thể đơn giản đến thế.
“Ngẫu hứng,” Thẩm Trạch Xuyên chợt bưng mặt Tiêu Trì Dã, nói, “ngươi nói đúng, Hương Vân không phải chiêu hắn dùng để đối phó với ngươi… Lần đó Hương Vân ngụy chứng chỉ là hắn thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hắn có thể tùy hứng lấy Hương Vân ra dùng rồi vứt đi, chứng tỏ Hương Vân chẳng quan trọng gì với hắn. Hắn mua người vì lý do khác, Hương Vân chỉ là quân cờ tiện tay trong cái lý do này thôi, thậm chí còn là quân cờ mà hắn chỉ muốn mau mau vứt đi.”
“Vậy mấu chốt trong việc mua người của hắn…” Tiêu Trì Dã ngộ ra.
“Nằm trong chính đám người hắn mua.” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng đáp.
Hai người nhìn nhau, sau đó lại rơi vào một khoảng vô định khác. Phường Hương Vân là lầu xanh, trong lầu xanh có thể có ai rất quan trọng với Tiết Tu Trác?
“Hắn mua mười mấy người chính là hòng gây nhiễu, khiến người khác không thể phân biệt nổi rốt cuộc hắn muốn mua ai, cái này khẳng định Hương Vân cũng không biết.” Tiêu Trì Dã nói, “Chuyện này ta lại phải bảo Tiết Tu Dịch nghe ngóng thôi, hắn ở Tiết phủ, có thể dùng thân phận để tự do ra vào, Tiết Tu Trác ngăn được người ngoài chứ chắc chắn không ngăn được hắn.”
Đây quả thực là tin tức quan trọng, Thẩm Trạch Xuyên nhất thời không nghĩ ra. Lần này y dọa Hề Hồng Hiên cũng là tại kiêng dè tên Tiết Tu Trác cũng đang gây khó dễ cho Hề Hồng Hiên. Theo thời gian, kẻ này chẳng những không rõ ràng hơn, mà trái lại lại càng lúc càng mơ hồ.
“… Vẫn còn thời gian,” Thẩm Trạch Xuyên như đang tự nói với chính mình, “nóng vội ắt sẽ bị rối, còn dễ rơi xuống thế hạ phong hơn. Hắn vẫn chưa làm gì tức là thời cơ chưa tới, ngươi với ta càng có cơ hội thừa nước đục thả câu. Lúc này mình ở trong tối hắn ở ngoài sáng, tra tận về gốc chắc chắn sẽ đào thêm được mấy chuyện quan trọng nữa… Hề Hồng Hiên với Tiết Tu Trác là bạn bè tốt quanh năm, cho dù hắn không biết chuyện Tiết Tu Trác mua kỹ thì cũng sẽ biết vài chuyện mà người khác không biết, chờ ta đi thăm dò lại hắn.”
“Nói một vòng rồi mà vẫn chưa tiết lộ tí gì cho Nhị công tử nhỉ.” Tiêu Trì Dã không cho y xuống khỏi người mình, “Lừa hắn bao nhiêu bạc thế?”
Thẩm Trạch Xuyên hoàn hồn lại, hơi mím môi giơ bốn ngón tay lên.
Tiêu Trì Dã chẳng buồn lắm lời, lập tức nắm lấy mấy ngón tay kia nói ngay: “Được, rất quý, mau mau đưa sính lễ qua đi.”
Thẩm Trạch Xuyên: “Vẫn phải tiết kiệm một tí, bốn trăm vạn ít lắm.”
Tiêu Trì Dã nói: “Hoang thế, bốn trăm vạn là giá khởi điểm à? Giỏi kiếm bạc thế này thì ngươi có ra cái số gì Nhị công tử cũng bằng lòng.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe hắn nói mà buồn cười: “Ta bảo hắn Ngụy Hoài Cổ muốn bốn trăm vạn lượng bạc, hắn còn chẳng buồn đắn đo, chẳng có vẻ gì là quẫn bách, thế mới biết bốn trăm vạn với Hề gia chỉ là muỗi thôi.”
Tiêu Trì Dã thấy đêm nay tâm trạng y tốt nên không nhắc đến chuyện Tiết Tu Trác nữa, hơi xốc y lên, nói: “Rốt cuộc Hề gia có bao nhiêu bạc, chuyện đó chỉ có mình bọn họ biết. Người khác chỉ thấy bọn họ mở núi muối đào mỏ đồng, việc làm ăn không chỉ trải rộng từ Nam chí Bắc mà còn vượt biển sang cả nước ngoài. Đám ăn chơi tầm thường toàn ôm hoa khôi đầu bảng, lê la sòng bạc, Hề Hồng Hiên thì lại chơi bằng cách mở lầu xanh, mở sòng bạc, chỗ môi giới trên phố Đông Long cũng là cửa hàng của hắn, bên trong dính líu đến không ít đại thần trong triều, đất đai cơ nghiệp của bọn họ đều nằm trong tay hắn nên không thể không nể mặt hắn. Lần này đòi bốn trăm vạn lượng, lần sau định đòi bao nhiêu đây? Đường lương mã Đông Bắc một năm chỉ thông hai lần thôi, nhiều bạc như thế giấu kiểu gì, dùng thế nào đều là vấn đề, ngươi phải suy nghĩ cho ổn thỏa.”
“Kho bạc của Hề gia chưa bao giờ bị ai phá vào, tiền để ở trong đấy là ổn nhất, bây giờ tiêu kiểu gì cũng khó bề trót lọt nổi mắt triều đình. Sổ sách hai vạn cấm quân của ngươi toàn bộ đều phải tra ba lần, tiền này mà không tiêu cho khéo, Nhị công tử sẽ mọt gông chờ thẩm đấy.”
Tiêu Trì Dã quả thực hơi tò mò: “Tiêu tiền ấy hở, khác gì chơi đâu… Bạc này ngươi định chuẩn bị để dành cho Trung Bác à?”
“Tạm thời chưa có chỗ đi,” Thẩm Trạch Xuyên thấy đã đến giờ rồi, một tay đóng cúc lại, “Nhị công tử không quán xuyến gia đình thì làm sao biết trà gạo dầu muối đắt thế nào? Sau này có vô khối chỗ phải dùng tiền, cho dù tạm thời chưa tiêu được, chuẩn bị trước cũng chả hại ai, mọi việc đều phải phòng ngừa vạn nhất.”
Hai người chụm đầu bàn chuyện của nải của nhà người ta mà mặt mày thì đứng đắn ra trò, rõ là đã chơi được Hề Hồng Hiên rồi. Tiêu Trì Dã còn phải quay về sông Khai Linh, chỉ nói thêm mấy câu rồi đi luôn, trộm được ít thời gian gặp y chốc lát, cho người ta ăn no rồi lại chẳng thể ngồi lại.
Lúc lên ngựa, Tiêu Trì Dã nghĩ tới một chuyện, siết dây cương nói: “Hai ngày nữa là đô sát, nội các đã chọn được bố chính sứ cho sáu châu Trung Bác rồi, Giang Thanh Sơn Quyết Tây đã phụng chỉ đến Khuất đô để báo cáo công tác, ta đoán có khi chính là hắn đấy.”
“Nghe đại danh đã lâu, sáu năm trước hắn xử lí việc cứu tế cho mười ba thành Quyết Tây rất chắc tay.” Nói tới đây thì Thẩm Trạch Xuyên nhớ ra người này khá thân với Tiết Tu Trác, không khỏi do dự.
“Tuy hắn có quan hệ rất tốt với Tiết Tu Trác, nhưng cũng chưa chắc đã là người của Tiết Tu Trác. Chừng nào hắn vào đô thì ngươi sẽ gặp hắn thôi. Hắn không phải con cháu thế gia, cũng không cậy nhờ thế gia chống lưng, dùng được hay không đến lúc đó tự ngươi xem xét.” Tiêu Trì Dã nhìn Thẩm Trạch Xuyên đứng trên bậc thềm, bèn giơ tay ra vẫy vẫy.
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng tai lắng nghe, nào ngờ Tiêu Trì Dã chẳng nói gì, chỉ đưa tay xoa đầu y. Lãng Đào Tuyết Khâm cất vó lao đi, Cát Thanh Thanh đẩy cổng ra, Tiêu Trì Dã phi vào màn đêm.
===