Thương Tiến Tửu

Chương 82: Đòi nợ




Hề trạch tọa lạc tại một con ngõ chếch về hướng Nam Khuất đô, diện tích nhỏ hơn trạch của hai nhà Phan, Phí rất nhiều, ngay cách vách là phủ của Tần vương thời Quang Thành đế. Nhà hắn được đặc cách, song mấy vị gia chủ đời trước biết nhìn xa trông rộng nên không dám xây nhà vượt quy chế, kiến trúc trong nhà mang phong cách Quyết Tây, đình đài lầu các chỉ cất cao đến tầm trung là kịch, hết sức bình thường.
Cả đường đi tim Hề Hồng Hiên như vắt ngược trên cành cây, nghe thấy tiếng vó ngựa dừng lại thì biết mình đã về đến nhà rồi. Hắn không dám lơ là, bọc kín chiếc áo choàng nhăn nhúm vào rồi vội vàng xuống xe, thấy Thẩm Trạch Xuyên đã đứng đằng trước đánh giá Hề trạch.
“Nhà cũ rồi,” giọng Hề Hồng Hiên thong thả, cố gắng duy trì vẻ tự nhiên, “mấy năm nay bảo định sửa mà mãi chưa rảnh, mấy hôm nữa trời ấm lên thì ngươi cũng đến xem thử bản vẽ nhé.”
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn sang phía cách vách, mái ngói lưu ly màu xanh ngọc đằng đó hiển nhiên là quy chế của thân vương, chỉ là tán cây rậm rì lại che mất bức tường đỏ, thành thử nó gợi lên một cảm giác quỷ dị âm u.
Hề Hồng Hiên nhìn theo ánh mắt của y, bảo: “Đấy là phủ của Tần vương, Tần vương mắc bệnh lao, qua đời một năm trước khi tiên đế lên ngôi, cái phủ đó cũng bỏ hoang luôn, sau này chắc sẽ dùng để ban thưởng.”
“Trông còn hoành tráng hơn cả phủ của Sở vương.” Thẩm Trạch Xuyên chưa dời mắt.
“Đương nhiên rồi,” Hề Hồng Hiên nâng ngón cái lên, “đương kim thánh thượng không được lòng Quang Thành gia mà, hồi đó Thái tử, Tần vương, tiên đế mới là ba người nổi bật nhất trong số các hoàng tự, tiếc thay Thái tử lại tự vẫn trong chùa Chiêu Tội, Tần vương thì chết bệnh trong phủ, tiên đế thì bệnh liệt giường liên miên…” hắn chợt bật cười, “không thì đời nào đến lượt đương kim? Tần vương cũng khổ thân lắm, mấy năm cuối đời tình cảm cha con giữa Quang Thành gia với hắn rất sâu đậm, Quang Thành gia hay qua đây. Bởi vì dưới thôn trang của hắn có người cậy quyền hành hung, đánh chết mất mấy thôn phu nông dân rồi bị tố cáo thẳng lên ngự tiền, nên hắn bị Quang Thành gia phạt cấm túc trong phủ. Chính lúc đấy Tần vương mắc lao, Quang Thành gia còn tự mình đến thăm, chẳng biết hai cha con nói chuyện gì mà đến cuối cùng lại sưng sỉa từ biệt nhau, từ đó trở đi Tần vương thất sủng, phạt đóng cửa hối lỗi cứ kéo dài mãi, kéo đến tận lúc hắn chết luôn trong đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên lưu ý lại nhưng không tính cho Hề Hồng Hiên biết. Hề Hồng Hiên thấy y không buồn đáp thì giơ tay xua mấy người hầu xung quanh đi, rồi nói: “Dù nhà của ta không to bằng nhà của mấy tên hoàng thân quốc thích, cơ mà cũng vẫn phải đi một đoạn. Lan Chu, người ta sắp rã ra rồi, lại còn đang hôi rình đây, chúng ta ngồi kiệu vào cho nhanh nhé.”
Người hầu của Hề trạch vội vàng chuẩn bị kiệu, Hề Đan thân là quản sự trong nhà mà giờ chẳng dám chường mặt ra, lại để chị dâu của Hề Hồng Hiên ra đón.
Hề Hồng Hiên rất yêu người đàn bà này, chí ít là miệng hắn bảo thế. Hắn đã nói đi nói lại với Thẩm Trạch Xuyên không biết bao nhiêu lần rằng, sở dĩ hắn muốn giết Hề Cố An chính là vì mối thù cướp vợ. Ấy nhưng giờ phút này hắn nhìn người đàn bà kia đi xuống thềm mà biểu cảm lại rất nhạt nhẽo, còn chẳng nhờ nàng đỡ, qua quýt xua nàng đi rồi ngồi vào kiệu.
Thẩm Trạch Xuyên vén rèm lên, trông thấy toàn bộ. Kiều Thiên Nhai đi theo bên ngoài kiệu toan mở miệng nói gì đó, nhưng y khẽ lắc đầu ngăn lại.
Kiệu tiến vào Hề trạch, rẽ quành mấy đoạn rồi mới đến đại viện Hề Hồng Hiên hay ở. Viện của hắn không giống của người khác, không trang hoàng xa xỉ, chạy dọc theo hành lang dài là một dãy phòng làm việc sáng trưng đèn đuốc, cửa chính cửa sổ mở toang, bên trong ồn ào tiếng bàn tính lẫn với giọng địa phương từ đủ mọi vùng miền, một bàn trà đặt dưới giàn hóng mát xây trên khoảng đất trống ở tiền đường, tụ tập bên dưới đều là các chưởng quỹ và kế toán từ khắp Đại Chu.
Đám người nhốn nháo này vừa nhìn thấy Hề Hồng Hiên là đứng hết dậy, túm tụm lại chật cứng như nêm quanh hắn. Báo cáo, hàng hóa, đòi tiền, hỏi thăm tất cả trộn vào thành một ổ lao nhao đinh tai nhức óc.
Hề Hồng Hiên cúi đầu vái tất cả rồi mới nói: “Kẻ hèn này mới về đến nơi, người tôi đang vừa hôi vừa bẩn đây, làm việc cũng không làm được. Mọi người không cần phải sốt ruột, cứ yên tâm chờ ở đây rồi lần lượt từng người qua phòng làm việc ở đằng kia. Về phần tôi, mấy hôm nay ra ngoài chơi ấy mà, không có gì hệ trọng đâu, chuyện làm ăn đương nhiên phải làm, ầy, các vị chưởng quỹ đòi nợ cũng không cần phải nôn nóng, Hề gia đã bao giờ khất bạc quá hạn chưa? Chỉ cần cầm theo giấy nợ, nói có sách mách có chứng thì tôi khắc sẽ trả lại đầy đủ!”
Hề Hồng Hiên mau chóng bố trí cho Thẩm Trạch Xuyên, rẽ đám đông ra, kêu người lẹ chân tới lo pha trà hầu hạ, xong xuôi lại chắp tay vái một loạt nữa rồi mới dẫn Thẩm Trạch Xuyên vào gian chính tương đối yên tĩnh ở đằng sau.
“Lan Chu ngồi trước đi, ta đi tắm rửa thay đồ cái rồi quay lại!” Hề Hồng Hiên giũ chiếc áo choàng bẩn, bảo người chuẩn bị rượu và đồ nhắm.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống dùng trà, đến lúc rượu và đồ ăn lên thì Hề Hồng Hiên cũng đã quay lại. Hắn vận một tấm áo lụa mới màu đỏ thẫm, vừa ngồi vào bàn đã tự tay rót rượu cho Thẩm Trạch Xuyên.
“Chờ lâu quá, chờ lâu quá!” Hề Hồng Hiên sờ cổ, cười khục khặc, “ở nhà vẫn là thoải mái nhất, cái nhà lao kia ẩm dễ sợ, tắm xong cả người sảng khoái hơn bao nhiêu. Nào, Lan Chu, uống đi! Lần này ngươi đúng là vô tình, nhốt thêm mấy bữa nữa ta chết chắc!”
“Làm gì đến mức đấy,” Thẩm Trạch Xuyên cười, “dọa ngươi tí thôi mà, vì tình nghĩa của chúng ta, ta sẽ không ra sát chiêu đâu.”
“Ngươi nỡ lòng làm khổ ta!” Hề Hồng Hiên cười cay đắng, “lưng của ta trông tởm phát khiếp, lát nữa phải gọi đại phu đến kiểm tra thôi. Ngươi xem ngươi kìa, thiếu bốn trăm vạn lượng thì cứ bảo thẳng ta là được rồi mà? Ây dà, cứ nhất quyết phải lòng vòng như thế mới chịu cơ!”
Hai người vừa uống vừa cười nói rõ vui vẻ, chẳng nhìn ra nổi màn giương cung bạt kiếm nửa canh giờ trước.
Rượu ngon, đồ ăn cũng vừa miệng, Hề Hồng Hiên ăn ngang bụng rồi mới lấy khăn lau miệng, dang hai tay ngả phịch xuống ghế, bảo: “Ngươi muốn chìa thì cũng không phải ta không chịu đưa. Nhưng mà Lan Chu à, không thể được voi lại đòi cả tiên, trả lại Tề Huệ Liên cho ngươi thì coi như ta cũng mất luôn chỗ dựa, không thể đưa thêm toàn bộ chìa khóa cho ngươi nữa.”
Thẩm Trạch Xuyên chỉ ăn vài miếng, đoạn buông đũa xuống nói: “Chuyện này ta cũng phải xin lỗi ngươi, nhưng mà nhị thiếu à, có vài việc cũng không phải do ta bày mà, ngươi mà đi hỏi là sẽ biết ngay, Ngụy Hoài Cổ kia chẳng có tí lòng tốt nào đâu, nào có nghĩ gì đến chuyện cứu ngươi ra.”
“Ta biết đám đó kẻ nào cũng răm rắp ác tâm,” Hề Hồng Hiên lau mồ hôi, “nhưng nếu ngươi đã đưa được ta ra khỏi ngục đến chỗ khác thì chứng tỏ triều đình cũng sẽ không trị tội ta, đấy là ý của Hoàng thượng, phải chứ?”
“Hoàng thượng dốc sức bảo vệ ngươi, hình ngục cũng không thể vượt quyền xét xử, ngươi tạm thời bị đình chỉ đuổi về nhà, cái chức ti khảo công kia không làm được nữa.” Thẩm Trạch Xuyên chuyển chủ đề, “Ta đã đưa ngươi về nhà rồi, chuyện chìa khóa có thể bàn lại sau, nhưng bây giờ ta muốn gặp Tề Huệ Liên.”
Hề Hồng Hiên ném khăn tay đi, vừa xoa bụng vừa cười: “Chuyện chìa khóa, bây giờ phải nói cho rành rọt luôn. Lan Chu, ngươi chưa làm kinh doanh bao giờ nên không hiểu lề lối bên trong, không hề dễ hơn làm quan chút nào đâu. Chìa khóa ấy, nắm trong tay là có thể điều được bạc ra, nhưng đó toàn bạc chết thôi, lấy ra chẳng chóng thì chầy rồi sẽ tiêu sạch, cứ cất ở trong vẫn là tốt nhất, để ta tiếp tục lo liệu chuyện làm ăn, dùng tiền đẻ thêm tiền chẳng phải quá tốt sao. Sau này ngươi cần bao nhiêu thì chỉ cần đưa ra cho ta một con số là được.”
Hắn ngồi vững vàng trên ghế, hằng hà những âm thanh hỗn độn ở đằng trước đã lặng lẽ tan biến từ bao giờ. Cửa gian chính mở choang, hàng liễu lồng trong bóng tối đen lòm trông như những bóng ma treo cổ xúm lại ngó vào trong cửa sổ. Đêm thâu tĩnh mịch, nến cháy sáng rỡ, người hầu hạ cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, như thể chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Trạch Xuyên chầm chậm ngả lưng vào ghế, nói: “Thời thế thế thời, ra được khỏi cánh cửa nhà lao kia, nhị thiếu quả có khí phách.”
“Cơm no rượu đủ là ta thỏa mãn rồi, không còn đau nữa.” Hề Hồng Hiên nhìn Thẩm Trạch Xuyên, chỉ vào đầu mình, “Vẫn còn tỉnh lắm. Ta bảo ngươi nhé, giữa Tề Huệ Liên và chìa khóa không có chuyện chọn cả hai đâu, ngươi chỉ có thể đòi Tề Huệ Liên thôi. Chỉ cần ngươi gật đầu là ta sẽ lập tức đưa người cho ngươi ngay.”
Thẩm Trạch Xuyên cũng chẳng nóng vội, cây quạt trúc trong tay áo trượt ra ngoài. Y nắn lên nắn xuống suy nghĩ một chặp, rồi nói, “Vừa rồi bọn mình đâu có nói thế.”
Hề Hồng Hiên trầm giọng: “Thương trường thay đổi trong nháy mắt mà, mới vừa rồi là ngươi nắm lợi thế của ta, giờ ta lại đang nắm lợi thế của ngươi, chuyện thương lượng nhiên cũng phải thay đổi theo.”
“Nếu ta cứ khăng khăng đòi cả hai thì sao?” Thẩm Trạch Xuyên cười.
“Thì chỉ tổ phí công thôi.” Hề Hồng Hiên khẽ khàng vỗ vỗ bụng, “Ta khuyên ngươi, Lan Chu, đừng làm con quỷ tham lam, như người ta vẫn nói đấy, hài lòng là hạnh phúc. Ngươi đã lấy bốn trăm vạn rồi, ta không truy cứu, thế đã đủ rồi chứ?”
“Tiền chưa vào tay ta thì chưa thể gọi là đã lấy được.” Thẩm Trạch Xuyên không hề cho hắn hay bốn trăm vạn lượng này đã chia đôi để vận chuyển trên đường lương mã Đông Bắc, mà chỉ nói, “Vận chuyển cũng không dễ, ngươi rõ hơn ta mà.”
“Đường vận tải thì ta có, Giang Thanh Sơn có ghê gớm mấy nữa cũng không thể sát sao bên dưới mọi lúc được.” Hề Hồng Hiên đã chiếm thế thượng phong, “Ta có thể nghĩ cách đưa tiền cho ngươi, ta cũng vẫn giữ nguyên câu nói kia, Lan Chu, bốn trăm vạn này ta sẵn sàng cho ngươi. Nhưng ngươi phải nói thật với ta, ba chuyện lầu sập, ngập nước, dịch bệnh lần này rốt cuộc có phải ngươi làm hay không?”
“Đương nhiên không phải,” Thẩm Trạch Xuyên đáp, “ta đã nói thật với ngươi rồi còn gì, mấy chuyện đó ngươi phải hỏi Tiết Tu Trác. Ta thấy ngươi giữ rịt chìa thì thôi ta cũng không ép nữa, như ngươi nói đấy, hai người muốn bắt tay thì một người cũng không thể thiếu. Bây giờ có thể đưa Tề Huệ Liên cho ta không?”
Hề Hồng Hiên đẩy ghế ra, đứng dậy nói, “Ta sai người đến đón ông ta từ lâu rồi, ngươi đã đợi mấy ngày, chờ thêm một lát nữa cũng không có gì phải sốt ruột.”
Hắn vác cái bụng to lặc lè đi lại cho tiêu cơm, như đang suy nghĩ gì đó mà cuối cùng đi đến cửa, bước ra ngoài rồi hô: “Người đâu?”
Người hầu bên ngoài thấp giọng đáp gì đó.
Hề Hồng Hiên không nghe rõ, thế là bèn xuống thềm. Hắn xuống đến sân đi vài bước, trong sân im lìm, rồi bất thình lình, hắn quay phắt lại, quát lên: “Đóng cửa!”
Cánh cửa đang mở của gian chính lập tức đóng ruỳnh, bản chắn rơi “cạch” xuống, chỉ trong chớp mắt đã phong kín gian chính. Gió đêm u u, liễu phất thê lương, vài bóng người trồi lên từ trong bóng tối, bao vây gian chính chặt đến nỗi không lọt nổi một con kiến.
Hề Hồng Hiên hận đến nghiến răng, hắn xé toạc lớp mặt nạ, “Thẩm Trạch Xuyên! Ngươi vẫn còn muốn đòi Tề Huệ Liên phỏng? Rắn mà cũng đòi nuốt voi cơ đấy! Dắt mũi ông đây như thằng ngu, đêm nay ta phải lấy mạng ngươi!”
Hắn lùi lại vài bước.
“Lôi tên Hề Đan phản chủ ra đây.”
Hề Đan đã bị trói từ lâu, Hề Hồng Hiên trông thấy lão, bèn dộng một cước thẳng mặt, đá lộn tùng phèo xuống đất rồi giẫm mấy cú liên tọi.
“Ta bảo ngươi là cái giống bán chủ cầu vinh! Ti tiện, rác rưởi! Ngươi quên cha mẹ ngươi đang ở trong tay ông rồi hay sao, đêm nay ta phải lôi cả nhà ngươi xuống suối vàng cùng với y!”
Nỗi căm hận sục sôi trong mắt hắn.
“Lôi cả đại phu nhân ra đây, ả ta thông đồng với loại tiện chủng này sau lưng ta đến nghiện luôn rồi, vẫn tưởng ta không biết ư? Hề Đan, cái gan bé bằng hạt đậu của ngươi chắc chắn không dám phản bội ta, nhưng trên đầu chữ sắc là thanh đao đấy, để cho kẻ khác nắm thóp, lén lút giở mánh cầu tài sau lưng chủ, ngươi còn trách ai? Tiện!”
Hề Đan bị hắn đá lăn lông lốc trên mặt đất, liên tục gào rú. Đại phu nhân yếu đuối, bị người ném ra trước mặt thì chỉ biết nức nở không ngừng, ra sức van xin.
Hề Hồng Hiên mặc kệ cho nàng ôm chân mình, nhìn nàng, giọng lạnh tanh: “Lão muốn lấy mạng ta đấy, ngươi có hiểu không? Ngươi hiểu, nhưng ngươi vẫn cứ muốn đi theo lão, có phải ngươi đã tính toán làm sao để cao chạy xa bay với lão rồi không? Cả đời này ta chưa bao giờ tốt với ai như với ngươi, tình cảm dốc cạn, mạng dâng tám phần, thế mà ngươi lại đối xử với ta như thế.”
Hề Hồng Hiên túm đại phu nhân dậy, hai mắt hắn đỏ kè.
“Hề Cố An cướp ngươi đi, ta giành ngươi lại, để cho ngươi được tôn vinh không suy, vàng ngọc không thiếu, nâng niu ngươi như tâm can bảo bối, ngươi… ngươi đấy!” trái tim Hề Hồng Hiên như rỉ máu vì hận, “ngươi đi cùng lão đi, đêm nay ta sẽ tiễn các ngươi đi!”
Hề Hồng Hiên lạnh lùng xô ngã nàng, nhổ toẹt một bãi, cười gằn tàn nhẫn: “Rút đao! Băm vằm lũ lòng lang dạ sói này ra, đỡ tốn đồ nhắm rượu đêm nay! Tiền nhị gia không thiếu!”
Từ trong ngực áo, từ trong tay áo, hắn móc ra hàng vốc vàng vốc bạc, chúng rơi lăn lóc inh tai trên mặt đất. Trong tiếng tiền bạc va đụng, Hề Hồng Hiên chuệnh choạng cất mấy bước rồi phá lên cười sằng sặc, nước mắt giàn giụa trên gương mặt, hắn dần dần nấc nghẹn.
“Chúng sinh trên đời này đều đuổi theo cái lợi. Ta có tiền, há phải lo không tìm được người chân thành? Vì tiền, giết cả chí thân, giết cả ruột thịt, giết cả người thương!” Hề Hồng Hiên quẳng sạch mớ vàng bạc đi, giơ cao hai tay, kiệt quệ rống lên trong ánh đao bóng kiếm, “ra tay đi! Ông đây muốn đòi nợ!”
Tất cả lập tức tuốt đao, ánh tuyết lóe sáng.
===
• Rose: Thật sự đọc chương này rất thương Hề Hồng Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.