Mây đen che trăng, bóng quỷ lập lòe. Tiếng đao rời vỏ xoẹt qua trong gió như tiếng ai xé vải, xé ra sự nguy cấp ngàn cân treo sợi tóc. Thẩm Trạch Xuyên ung dung nhịp cây quạt ba nhịp trong gian chính, nâng bình rót cho mình một chén rượu nữa.
“Ngươi nói đúng,” Thẩm Trạch Xuyên nâng chén, “đêm nay quả thực phải đòi nợ.”
Hề Hồng Hiên sã cánh tay, lạnh lùng nhìn toán người ùa tới bủa vây gian chính: “Người thông minh như ngươi, nếu mà chịu ngoan ngoãn nghe lời thì có phải đã đỡ khổ hơn bao nhiêu rồi không.”
“Ngươi vừa vào Khuất đô đã như chim về tổ, ta bảo ngươi đáng tiếc, nhưng cũng bảo ngươi không đáng tiếc. Năm đó ngươi vật lộn với biển cả để giành giật lại sinh cơ, ta kính ngươi.” Thẩm Trạch Xuyên vừa nói vừa chậm rãi rót rượu xuống đất, “Cả ngươi lẫn ta đều hiểu một đạo lý, đó là người đã rơi vào khổ cảnh sẽ không tài nào học nổi cách quy thuận — bởi lẽ những kẻ quy thuận, chẳng mấy ai có thể chịu đựng nổi tới ngày ông trời mở mắt.”
“Ta vượt sóng gió, ngươi cũng vượt sóng gió, trên đời này mạng người là rẻ mạt nhất, Thẩm Trạch Xuyên, ta cũng kính ngươi! Năm đó nếm trải đủ kiểu tra tấn mà ngươi vẫn còn sống sót, thế nhưng đêm nay lại lật thuyền trong mương, ha ha!” Hề Hồng Hiên phá lên cười trào phúng, rồi bỗng đanh mặt lại, “giữa hai ta chỉ một kẻ có thể sống mà thôi.”
“Tắm rửa ngươi đã xong, rượu cũng đã uống rồi,” Thẩm Trạch Xuyên nhẹ nhàng thảy chén rượu đi, đứng dậy quay mặt về cửa, tay cầm vào chuôi đao Ngưỡng Sơn Tuyết, ngón cái đè lên hạt châu trắng, y cười thong dong, “trước khi lên đường không định nói cho ta biết Tề Huệ Liên đang ở đâu thật à?”
Ánh lửa chợt bùng lên trong đình viện, Hề Hồng Hiên vừa ngoái lại đã thấy cả trạch viện đang cháy phừng phừng. Hắn quát: “Chớ có theo y, ai lấy được đầu y, ta sẽ thưởng người đó trăm lượng vàng bạc!”
Cửa bị đạp tanh bành, vô số bóng đen lao vụt vào như đàn sói. Thẩm Trạch Xuyên đã tuốt đao, y vừa cất hai bước, máu đã văng tung tóe theo đường đao. Ngưỡng Sơn Tuyết cắt đứt họng một tên, thanh trường đao ấy như được rèn đúc nên từ băng tuyết, bởi vì quá nhanh nên máu đã phọt lên cửa sổ rồi mà lưỡi đao lại chẳng hề dính lấy một giọt.
Ngưỡng Sơn Tuyết cũng giống đao Lang Lệ, đều lặng lẽ tích bụi ở Khuất đô, bị vỏ đao trấn áp thành thứ phụ kiện giắt bên hông đám công tử tao phong văn nhã, ấy nhưng chỉ cần cho bọn họ cơ hội rút đao ra khỏi vỏ, là sẽ có thể hấp hé trông thấy sự hung dữ đẫm máu của lưỡi đao cùng chủ nhân của nó ẩn trong mũi đâm lạnh lẽo.
Ngọn lửa ác liệt càn quét tới, chỉ trong chớp mắt đã nhấn chìm một nửa Hề trạch vào biển lửa. Kiều Thiên Nhai nhảy qua nóc nhà, phi thân đá bổ chỏng tên sát thủ trước mặt rồi lộn ngược nhảy lên gian chính, đứng trên nóc nhà lôi ra yêu bài mạ vàng của Thẩm Trạch Xuyên.
“Cẩm y vệ nhận lệnh tra án, Hề thị tập hợp hơn một trăm hào hiệp giang hồ, bí mật tụ tập dưới chân thiên hạ, sau khi chúng ta điều tra, phát hiện trong đó còn có những kẻ đào tẩu ngoài vòng pháp luật, ý đồ của Hề Hồng Hiên không nhỏ, tâm cơ đáng tru!” giọng Kiều Thiên Nhai sang sảng, “án này liên quan đến an nguy của thiên tử, tất cả những kẻ có liên quan đều sẽ bị giam vào chiếu ngục! Đề kỵ đã bao vây Hề trạch rồi, các ngươi còn không đưa tay chịu trói!”
“Đừng có nghe hắn bốc phét!” Hề Hồng Hiên hô lớn, “ta và thiên tử từng vào sinh ra tử, Cẩm y vệ rắp tâm mưu sát trung thần, lấp liếm tội ác, ai giúp đỡ ta đêm nay đều là anh hùng nghĩa hiệp! Sáng mai sẽ vào cung nhận thưởng cùng ta!”
Gác mái cháy sụp rầm rập xuống, Hề Hồng Hiên không hề lùi lại trước sóng nhiệt, chỉ dán mắt chòng chọc vào bóng người trong gian nhà.
“Yêm đảng mới trừ, Hoàng thượng rộng đường ngôn luận, căm hận nhất chính là nịnh thần ôm dã tâm một tay che trời như Thẩm Trạch Xuyên y! Chư vị, ai giết y, người đó sẽ được ghi công vào sử sách, danh vang khắp chúng hào sĩ thiên hạ!”
Kiều Thiên Nhai thầm chửi thề, cái con lợn Hề Hồng Hiên này quá dẻo mép, nếu không bịt được mồm hắn thì đen cũng có thể bị hắn nói thành trắng mất! Kiều Thiên Nhai ngay lập tức thu yêu bài nhảy xuống, tuốt đao nghênh chiến.
Lửa trong đình viện chập chờn ánh máu, phía trước đã vỡ tổ, khăp nơi vang vọng tiếng gào thét, đám chưởng quỹ, kế toán, người hầu ai nấy đều chạy toán loạn. Đề kỵ bên ngoài đã mau chóng dàn hàng, chặn đứng tất cả các cửa.
Một cái bóng bỗng xuất hiện lừng lững giữa gian chính, Hề Hồng Hiên điềm nhiên nhìn, cái bóng ấy ngã ngửa ra sau, lăn xuống bậc thềm, máu phun như suối trên cổ. Thẩm Trạch Xuyên tra đao vào vỏ, nhấc chân qua cánh tay cái xác, bước từng bước xuống.
Hề Hồng Hiên chợt cười phá lên, cười đến rung cả người, hắn nói: “Quả nhiên vẫn là ngươi lợi hại, dùng cái cớ này để giết ta thì đến cả Hoàng thượng cũng sẽ chẳng dám trách ngươi.”
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu ngắm lửa, nói: “Lẽ ra ngươi sẽ không chết sớm đến vậy.”
Hề Hồng Hiên ngửa mặt thở dài, hắn bình tĩnh đến lạ lùng, tất thảy những hỉ nộ ái ố của hắn đều đã hóa thành bụi trần ngày hôm qua, hắn nói: “Chết sớm hay chết muộn, đều bị ngươi đùa bỡn trong tay, tổ sư nó ức thật! Có điều, thua ngươi thì ta không thiệt. Thẩm Trạch Xuyên, ta phục, nhưng cũng không phục. Trăm tôi thành thép, ngươi tưởng mình làm được rồi ư? Đêm nay ta chết, là bởi vì ta đã quá khinh địch, nhưng trên đời này chẳng thiếu người coi ngươi như cái dằm trong mắt, bọn chúng xếp hàng chờ ngươi, ngươi giết một kẻ, lại giết một kẻ nữa, nhưng ngươi sẽ mãi mãi chẳng thể giết hết được. Tiếc thay số trời…”
Hắn lặng lẽ nhìn trời đêm.
“Ngươi ta đều không có mệnh châu ngọc, những thứ bọn chúng có được dễ như trở bàn tay, chúng ta lại phải lôi cả mạng ra mà đoạt lấy. Quan niệm đích thứ đã ăn sâu vào tận xương tủy, ấy thế nực cười sao, rõ ràng ta là con đích, vậy mà sống còn chẳng bằng con thứ nhà khác. Mệnh ta đã hèn, mệnh ngươi còn hèn hơn, ngươi muốn giành, muốn giật, muốn đoạt, mai kia rốt cuộc ai sẽ thắng ai sẽ thua?” Hề Hồng Hiên dang hai tay như đang hỏi trời, mà cũng như đang hỏi Thẩm Trạch Xuyên, “phân tranh bất tận, mai kia rốt cuộc ai sẽ thắng ai sẽ thua? Ta đi rồi, ngươi sẽ có thể cầm trịch phần thắng chăng? Ngươi giết người, người giết ngươi, ha ha!”
Hề Hồng Hiên điên rồ cười sằng sặc, thế rồi hắn bỗng ngồi xổm xuống, rút thanh đao của tên xấu số trên mặt đất ra, loạng choạng lại gần Thẩm Trạch Xuyên.
“Ta là trai Hề gia, đời này đã thắng Hề Cố An ba lần, ta chẳng thua kém hắn ở đâu cả! Là cha mẹ ta bị mù! Tình si ta trao sai người, nhưng ái hận cũng cạn rồi, ta—” Hề Hồng Hiên nâng đao xoẹt qua cổ, máu nóng bắn tóe lên người Thẩm Trạch Xuyên, môi hắn mấp máy gì đó, thanh đao rơi xuống đất, hắn túm lấy tay áo Thẩm Trạch Xuyên trượt xuống, gắng cười rặn ra một câu cuối cùng, “… xuống suối vàng… chờ, chờ ngươi…”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn Hề Hồng Hiên gục ngã dưới chân mình, dòng máu tươi chảy xuống ngón tay, y đứng yên hồi lâu, sau lưng là biển lửa ngút trời, rồi giơ tay lên vẩy máu đi.
***
Hề gia đã cháy thành tro, Cẩm y vệ giam toàn bộ những người còn lại trong Hề trạch vào chiếu ngục. Thẩm Trạch Xuyên đích thân đi gặp Lý Kiến Hằng, ghi lại việc Hề Hồng Hiên tập hợp nhân thủ, không chịu đầu hàng thành tấu chương trình lên.
Lý Kiến Hằng vô cùng bàng hoàng, song chứng cứ Hề Hồng Hiên tập hợp nhân thủ lại quá xác thực, nhóm người này đã được Cẩm y vệ điều tra thông qua chính bộ Hình. Vụ việc được giải quyết chặt chẽ nhanh gọn, đến cả ngôn quan cũng chẳng bới ra được sai sót nào.
Ngụy Hoài Cổ không hổ là một tên cáo già đích thị, thấy thế bèn ngay lập tức ra ám hiệu cho môn sinh, đầu tiên chỉ trích Hề Hồng Hiên là một tên tiểu nhân gian nịnh, mê hoặc thánh thượng, sau đó lại công kích hắn dẫn vua gặp nạn, chuyện lầu Ngẫu Hoa sập thực sự là do hắn tự biên tự diễn. Để tránh bị liên lụy, Ngụy gia có thể nói là đã không từ một thủ đoạn nào, người đi trà lạnh cũng chỉ đến thế là cùng.
Nhưng Cát Thanh Thanh dẫn người đi lục tung khắp các ngóc ngách phố phường ở Khuất đô lên, kiểm tra tất cả công văn ra vào mà mãi vẫn chẳng tìm được Tề Huệ Liên và Kỷ Cương.
“Chắc chắn người vẫn còn ở Khuất đô,” Thẩm Trạch Xuyên đóng tập công vụ trên bàn lại, “hắn muốn dùng tiên sinh để uy hiếp ta, nếu đưa người ra ngoài thì sẽ không dễ khống chế.”
“Tiên sinh chỉ là thư sinh, nhưng sư phụ thì lại gần như không có đối thủ.” Kiều Thiên Nhai nói, “Đã phái người đi bí mật điều tra mấy bữa nay rồi, kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra gì đó thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên không nói gì.
Kiều Thiên Nhai thấy Thẩm Trạch Xuyên có vẻ đang suy tư, định lui xuống, nào ngờ Thẩm Trạch Xuyên gọi hắn lại, bảo: “Đêm nay không có việc, ta phải đến mai trạch một chuyến, còn nhiều chuyện cần bàn quá, ngươi đến đấy trước chờ ta, hỏi Cốt Tân xem đám người phường Hương Vân bán cho Tiết Tu Trác gồm những ai.”
Kiều Thiên Nhai vâng rồi lui xuống, lúc ra ngoài hắn trông thấy lác đác mấy người đang nghỉ giải lao trong sân, tất cả đều là người cũ của Cẩm y vệ thuộc hàng tứ phẩm trở lên, trong đó có vài người có tổ tiên được phong thưởng, có thể mặc mãng bào mang đao Tú Xuân. Người Cát Thanh Thanh dẫn theo thì nghỉ ở bên kia, tuy cùng là Cẩm y vệ, song Kiều Thiên Nhai lại nhìn ra được sự phân chia tinh tế trong đám bọn họ.
Nửa năm này Thẩm Trạch Xuyên thăng tiến quá nhanh, khó tránh khỏi bị người khác đố kỵ. Y lại còn vừa quen biết đủ các thế lực ở khắp nơi, vừa đảm nhiệm chức bắc trấn phủ, coi như đã thực sự bước lên đỉnh cao của Cẩm y vệ. Mạng lưới quan hệ ở bên trên rất phức tạp, chọn bừa cũng ra được một người có máu mặt. Mới cũ thay thế nhau đương nhiên sẽ phải cọ xát một bữa, chỉ là độ này Thẩm Trạch Xuyên bộn bề công vụ quá nên vẫn chưa kết thân với bọn họ được, nhưng chờ đợt bận rộn đầu xuân này qua đi, những nhiệm vụ tiếp theo mọi người sẽ không thể không gặp nhau.
Lòng Kiều Thiên Nhai thoáng chùng xuống, buông rèm đi trước.
Tiêu Trì Dã vẫn chưa về từ thao trường núi Phong, chỉ có mình Cốt Tân ở mai trạch. Kiều Thiên Nhai uống nửa chén rượu với hắn, hỏi chuyện phường Hương Vân.
“Tổng cộng mười sáu người, trạc tuổi nhau, đều là thiếu nam thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi.” Cốt Tân và Kiều Thiên Nhai ngồi trên lan can dưới hành lang, hôm nay trời đẹp, chồi non xanh rờn một mảng, hắn nói, “Lai lịch cụ thể ta đã bảo Đào ghi lại đưa cho công tử rồi, tối chủ tử của ngươi có thể đọc. Nhưng mà tra cái này không dễ đâu, đám người này lằng nhằng như cỏ dại ấy, ngoài tuổi tác ra thì chẳng còn điểm chung nào nữa.”
“Thế là rõ vấn đề rồi còn gì?” Kiều Thiên Nhai nâng chén sứ cỡ nhỡ lên uống, nhăn mặt lúc nếm vị, “đám đó càng khó tra thì lại càng quan trọng. Rượu này ngon đấy, cơ mà sao lại đi uống bằng cái chén này? Còn chẳng to bằng ngón tay ta.”
“Uống rượu hỏng việc, lát các chủ tử về mà người có mùi rượu là thể nào cũng sẽ bị mắng.” Từ sau khi bị Tiêu Trì Dã quở trách lần trước, mấy hôm nay Cốt Tân chẳng dám tự tiện động vào một giọt rượu nào nữa. Hắn chỉ ngồi một lúc thôi, việc tuần phòng mai trạch là trách nhiệm của hắn nên chưa gì đã đi mất, để Kiều Thiên Nhai tự chơi.
Kiều Thiên Nhai ngồi một mình dưới hành lang uống rượu ngắm xuân, chẳng có người khác thì hắn cũng tự mua vui được, hắn nhớ ra đàn của mình vẫn còn cất ở đây, bèn nổi hứng lấy ra chơi. Hắn đứng dậy, bưng khay đi đường vòng xuyên qua tán cây xanh sum sê, bỗng nghe thấy tiếng đàn. Kiều Thiên Nhai bèn lần theo tiếng nhạc, không vô duyên xông thẳng tới mà gạt tán cây ra, hé mắt ngó vào.
Hành lang dài đón nắng, bên dưới phong quang sáng sủa, có một người đang ngồi khoanh chân. Người ấy có mái tóc đen cài trâm gỗ cổ, không đeo quan, mình khoác một bộ áo bào tay rộng màu xanh trời, bên hông đeo chiếc túi chiêu văn.
Kiều Thiên Nhai không nhìn rõ mặt y, chỉ thấy y đang thong thả gảy dây đàn, một nốt vang lên rồi lại dừng lại, bản nhạc trải bên cạnh, đương nghiền ngẫm thì bỗng dưng một con mèo con lông xám trắng nhảy lên từ đằng sau lưng y, rúc tọt vào trong cổ y quơ mấy lọn tóc nghịch.
Người ấy bế con mèo xuống, bọc vào trong tay áo, sự chú ý vẫn đặt ở trên đàn. Kiều Thiên Nhai nhận ra đó là cây đàn của mình, hắn chậm rãi bước tới, dần dần nhìn rõ mặt người nọ.
Xuân tháng Tư tơ liễu la đà, mầm non xanh mướt phơi mình dưới nắng trời rực rỡ. Người ấy rất trắng, nhưng không phải kiểu trắng lạnh của Thẩm Trạch Xuyên, y tựa viên ngọc trắng ấm dịu dàng đặt giữa cảnh xuân, không sắc bén quyết liệt như Thẩm Trạch Xuyên, cũng không kinh diễm nồng đậm như Thẩm Trạch Xuyên, y khác với tất thảy mọi người, người ta nhìn y mà quên đi tục thế.
Kiều Thiên Nhai cũng từng là công tử nhà quan, trong khoảnh khắc ấy hắn lại nhớ tới câu thơ mà trưởng tẩu của hắn từng đọc.
Đá tích thành núi ngọc, tùng trải xanh tựa thúy. Tuyệt diễm mình chàng xứng, trần đời nào hai chi. [1]
Hai người còn chưa bắt chuyện, nhưng Kiều Thiên Nhai đã biết y là ai.
“An nhàn phải biết,” Kiều Thiên Nhai sải bước qua lan can, đặt khay xuống đất, “ngươi khỏi cần nhìn lại làm gì, ngươi muốn học khúc này thì để ta dạy cho.”
Người ấy ngước mắt nhìn hắn, bật cười: “Muốn rượu có ngay rượu, muốn khúc có ngay khúc, vị huynh đài đúng là phúc tinh.”
“Cảnh xuân trong tòa trạch này rất nên thơ, tiếc là chẳng có ai thưởng thức. Ta đi tìm xuân mà gặp được ngươi, ấy là duyên phận, lại nghe được khúc nhạc này, cũng là duyên phận. Thế gian này khó gặp được tri âm, ta chẳng có tài cán gì cả, chỉ giỏi mỗi đàn thôi, ngươi mà lỡ mất ta là không còn ai dạy được ngươi đâu.” Kiều Thiên Nhai đứng tự rót tự uống, uống hết một chén thì quay sang khẽ hếch cằm với y, “Ngươi học hay không?”
“Kính sư tựa kính cha [2],” người ấy đặt đàn xuống, giơ miếng ngọc bội lên trêu mèo, điềm đạm nói, “bái sư thì được thôi, nhưng muốn làm thầy người khác, trước tiên phải làm người ta phục đã.”
Kiều Thiên Nhai vuốt chiếc cằm lún phún râu, nói: “Kiều Thiên Nhai ta không bao giờ nói dóc, ngươi chịu tin thì bái, không tin thì thôi.”
Người ấy buông bàn tay đang giơ ngọc bội xuống, lại nhìn Kiều Thiên Nhai, hồi lâu sau khóe môi gợn lên một nụ cười: “Ta tin ngươi.”
***
Tiêu Trì Dã về đến mai trạch thì trời đã tối mò, lúc hắn xuống ngựa Thần Dương mới nhớ ra, vừa dắt ngựa vừa nói: “Chủ tử, mấy hôm trước bảo Diêu công tử đã về rồi, tuy tránh yến hội nhưng sẽ đến cửa hỏi thăm.”
“Y toàn đi chỗ nào chẳng biết đâu mà lần, bao giờ mới có hứng không biết.” Tiêu Trì Dã cởi áo choàng cáu bụi và mồ hôi ra, bước vào cửa, “Nếu y tới thì bảo nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn thanh đạm, y quen đi theo Hải các lão rồi, không ăn được đồ mặn đâu.”
Cốt Tân ra đón rồi lại theo Tiêu Trì Dã vào trong. Tiêu Trì Dã xoa Mãnh đậu trên vai, nói: “Lấy ít thịt luộc với nước, hôm nay nó cũng oải rồi — người của ta đến rồi à?”
Cốt Tân gật đầu: “Đến được non nửa canh giờ rồi ạ, đang xử lý công vụ trong thư phòng.”
Tiêu Trì Dã hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Cốt Tân đáp: “Chưa, đại nhân đã dặn riêng nhà bếp, bữa tối chờ công tử về rồi ăn cùng.”
Tiêu Trì Dã xoay chiếc nhẫn ban chỉ, liếc hắn một cái. Cốt Tân biết ý dời mắt đi, không dám nhìn thẳng vào Tiêu Trì Dã nữa. Song quả thực tâm trạng Tiêu Trì Dã đang rất tốt, trước khi vào phòng hắn tháo đao Lang Lệ ra vứt cho Cốt Tân.
“Lau sạch vỏ đi,” Tiêu Trì Dã kéo vạt áo trước ra ngửi ngửi thử mùi trên người mình, “rồi chốc nữa mang vào, mài đao thì để tự ta. Bảo người xem dọn thức ăn lên đi, tối nay lắm việc, nhưng nước thì phải đun đủ. Kiều Thiên Nhai đâu rồi? Bảo hắn đưa cả mãng bào của chủ tử hắn đến phòng giặt, xông hương xong đã rồi hẵng lên triều. Tạm thời thế thôi, đi đi.”
Cốt Tân vâng rồi lui ra, Tiêu Trì Dã đẩy cửa vào.
Thẩm Trạch Xuyên đã ngồi bên trong lắng tai nghe được một lúc lâu, bèn ngay lập tức chấm bút không ngẩng lên, chỉ nói: “Đức hạnh vẹn toàn, Nhị công tử quả là người đáng quý.”
===
[1]: Trích 《 Bạch thạch lang khúc 》· Quách Mậu Thiến
[2]: Trích 《 Lữ thị xuân thu · khuyến học 》