Thương Tiến Tửu

Chương 84: Tiền tài




Tiêu Trì Dã đã lăn xả nguyên một ngày ở thao trường, hắn tự biết người mình toàn mùi mồ hôi nên không vòng sang phía đối diện nữa mà ngồi xuống luôn ở bên này. Trên bàn chất đầy hồ sơ, có mấy tập đã được bộ Hình phong lại, nhìn thời gian thì có vẻ cũng lâu rồi.
“Ngươi đang tra lại án cũ à,” Tiêu Trì Dã gác một tay lên lưng ghế, tay kia nhặt cây quạt trúc của Thẩm Trạch Xuyên đặt trên bàn lên nghịch, “chỉ tra mỗi án trong chiếu ngục thôi cũng đi tong cả tháng rồi, còn xem cả án của bộ Hình làm gì?”
“Trong bốn năm trước khi tiên đế lên ngôi, chiếu ngục không có hồ sơ.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hồ sơ, “Kỷ Lôi hồi đó có Phan Như Quý chống lưng, không bết bát đến mức chẳng làm được trò trống gì, nhưng mà chiếu ngục lại không hề lưu trữ hồ sơ của bất kỳ vụ án nào, chứng tỏ lúc ấy rất nhiều vụ vẫn có thể duy trì đúng quy trình ba ti hội thẩm, Kỷ Lôi chỉ có thể đi theo bộ Hình chạy việc vặt thôi.”
“Ý ta là,” hai ngón tay của Tiêu Trì Dã hơi gồng lên, kẹp cây quạt chắn ngang tầm mắt đang xem hồ sơ của Thẩm Trạch Xuyên, nâng cằm y lên, “mình tra án cũ làm gì?”
“Lần trước ở đây, mình đã nói về án binh bại ở Trung Bác,” Thẩm Trạch Xuyên đặt bút xuống, “ta có nhắc đến cụm ‘xa thân gần đánh’, ngươi còn nhớ không?”
Tiêu Trì Dã thu cây quạt về, đứng dậy đi vòng qua bàn vào trong thư phòng, thoáng sau ôm một tập bản đồ ra ngoài. Thẩm Trạch Xuyên gạt hồ sơ trên bàn đi để Tiêu Trì Dã trải bản đồ, đó là một tập địa đồ quân sự rất chi tiết.
“Bảo bối ta để dưới đáy rương đấy.” Tiêu Trì Dã dùng cây quạt khoanh một vòng lên vị trí sáu châu Trung Bác, “Tất nhiên là nhớ rồi, ngươi bảo có người dựa vào kỵ binh Biên Sa để xóa sổ sáu châu Trung Bác liền kề Khuất đô, đây là ‘gần đánh’, sau đó Hoa gia thất thế, Thái hậu buộc phải gả Hoa tam cho Khải Đông, đây là ‘xa thân’. Kết hợp hai chuyện này lại, chính là nhằm vô hiệu hóa Ly Bắc, khiến cho Ly Bắc gần không có hỗ trợ, xa không có chi viện.”
“Nhưng bày bố như thế cần quá nhiều thời gian, biến số vô vàn, nếu đối phương muốn bảo đảm chuẩn xác từng bước đi thì kẻ đó phải đứng ở một vị trí có thể thâu tóm được toàn cục,” Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, ngón tay lướt dọc từ Trung Bác đến Khuất đô, “kẻ đó ở đây. Tiên đế tại vị tám năm, quá ngắn để có thể thiết kế án Trung Bác binh bại, cần phải lùi tiếp về trước nữa, thời Vĩnh Nghi lúc Quang Thành đế còn tại vị cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này ít nhiều đều ảnh hưởng đến hướng đi của toàn cục, kẻ này phải ở trong đó, ta muốn dùng án cũ để tìm ra chút manh mối.”
Tiêu Trì Dã nhìn bản đồ, nói: “Chỉ xem hồ sơ thì cũng khó mà nhìn được toàn cảnh, ngươi phải tìm được ai đã tham gia vào đó, hoặc là người nào biết rõ sự tình.”
Thẩm Trạch Xuyên chống nạnh nhìn hắn: “Ta không có ai như vậy hết.”
Tiêu Trì Dã trả cây quạt cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Thật ra ta có một ứng cử viên đấy… Nhưng ngươi định dùng cái gì để hối lộ ta nào?”
Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, nắm lấy đầu kia cây quạt, song không rút đi ngay mà cứ vậy nhìn hắn, nói: “Ta đoán nhé, người ngươi định tiến cử cho ta là Diêu Ôn Ngọc phải không?”
“Y là người Diêu gia, nhiều sự kiện xảy ra trong những năm đó y quả thực tường tận hơn người khác, về sau lại còn bái nhập môn hạ Hải Lương Nghi, Hải Lương Nghi đã từng làm việc ở cả bộ Hình và bộ Lại, ông ta cũng nắm rõ nhiều chuyện.” Tiêu Trì Dã kéo cây quạt lại, “Sao, không muốn gặp à?”
“Nghe đại danh đã lâu,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “tài thật hay lòe thiên hạ, gặp một lần là biết ngay. Ta muốn gặp mà, nhưng bao giờ y mới đến vậy? Hết hôm nay là nửa tháng tới ta còn việc phải làm đấy.”
“Người ta thì phải xếp hàng đi đưa danh thiếp, làm gì có ai máu mặt như Thẩm đại nhân.” Tiêu Trì Dã cười.
“Y là trích tiên giáng trần, không làm việc vì ta được đâu, cho nên ấy, ta có cất công đi nịnh bợ y thì cũng thế cả.” Thẩm Trạch Xuyên đang nói thật, y quả thực đã nghe danh Diêu Ôn Ngọc từ lâu, song nếu so người này với Tiết Tu Trác thì y thà chọn Tiết Tu Trác còn hơn, bởi vì việc bọn họ làm là việc của người phàm tục, bên dưới chôn giấu quá nhiều thứ xấu xa bỉ ổi, một con người tựa thần tiên như thế, có được tán dương tâng bốc lên tận mây xanh y cũng chẳng có ý định lôi kéo.
Vô dụng nhất chính là thư sinh, người làm quan không thể tự do tự tại như kẻ bán vui chuốc cười ở lầu xanh, nâng cao đạp thấp, a dua xu nịnh, bị đánh cũng phải hớn hở, mỗi thứ đều là cả một tri thức. Hải Lương Nghi chưa từng gọi Diêu Ôn Ngọc xuống, qua đó đã có thể thấy được phần nào con người Diêu Ôn Ngọc. Đâu ai nỡ kéo thần tiên xuống vũng lầy? Hãy cứ để y tiêu dao vui sướng thì tốt hơn.
Tiêu Trì Dã lại không nghĩ thế, nhưng hắn không sốt ruột, chỉ bảo: “Ta với y chỉ coi như quen sơ thôi, bạn bè của y trải khắp thiên hạ, nhưng người có thể thật sự ngồi xuống trò chuyện cùng y thì lại chẳng có mấy, cái kiểu hàn huyên khách khí xa cách của y cũng giống ngươi đấy. Các ngươi cứ gặp nhau một lần là được, coi như để lại ấn tượng cho nhau, sau này cần gì thì có thể dùng đến cái giao tình này.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe hắn bảo thế thì không từ chối nữa. Tiêu Trì Dã sẽ không dưng lại đi giới thiệu ai đó, Thẩm Trạch Xuyên lưu tâm lại, chuẩn bị về sẽ bảo Kiều Thiên Nhai sắp xếp thời gian đi gặp người ta.
Tiêu Trì Dã vừa vào phòng đã nói chuyện ngay với Thẩm Trạch Xuyên, bây giờ hắn thực sự đang nóng lắm rồi, phi ngựa cả đường mà mồ hôi còn chưa khô. Thẩm Trạch Xuyên thấy trán hắn ướt, mới bảo: “Đi tắm rửa thay đồ trước đi rồi ra ăn tối là vừa, mấy việc vặt lát bàn.”
“Đức hạnh vẹn toàn,” Tiêu Trì Dã giơ chân đạp ghế lui ra, rồi chợt cúi xuống bế thốc Thẩm Trạch Xuyên lên vai, “quan tâm ngoài miệng chỉ tính một nửa thôi nhé, tắm chung đi, đỡ tốn sức tốn nước tốn thời gian.”
Thẩm Trạch Xuyên thò tay xuống định chỉnh thẳng lại cây bút bị xô lệch thì Tiêu Trì Dã đã cất bước. Nước nóng chuẩn bị rất mau, rèm buông tận gần hai canh giờ, củi không dám ngừng đốt giữa chừng. Thần Dương rất biết ý, thấy Tiêu Trì Dã muốn tắm thì bảo nhà bếp cứ chuẩn bị nguyên liệu cho mấy món nóng đã, chưa cần bỏ vào nồi vội.
Thẩm Trạch Xuyên hiểu một điều này, có thể để ai đói chứ không thể để Tiêu Trì Dã đói, một chút hắn cũng sẽ không chịu nhịn, thiếu ngày nào sẽ tích tụ hết bên trong ngày ấy để sau còn đòi. Trai tráng tinh lực tràn trề như hắn, về mặt này thì Thẩm Trạch Xuyên không siêng năng ham học được bằng.
“Ta biết cả rồi,” Tiêu Trì Dã xoa dái tai phải của Thẩm Trạch Xuyên, “chuyện Hề Hồng Hiên tối nay chưa nói vội, mấy hôm nay ngươi bảo Cát Thanh Thanh đi thám thính xung quanh để tìm sư phụ Kỷ Cương à? Cấm quân cũng đang canh cổng, có gì bất thường ra vào ta sẽ bảo người báo cho ngươi ngay.”
Thẩm Trạch Xuyên bị xoa đỏ ửng cả lên, y chống lên cánh tay Tiêu Trì Dã ở đằng sau, nhắm mắt thở thật chậm, cái cổ trắng nõn phô bày trước mắt hắn, lồng ngực phập phồng từng hồi.
“Tối nay ngoại trừ cái này,” Tiêu Trì Dã đeo khuyên tai lên cho y, “Nhị công tử không nói về cái gì nữa.”
Thẩm Trạch Xuyên ngả người về trước, chống lên thành, nhưng lại thân mật không tách khỏi Tiêu Trì Dã. Sóng triều duềnh lên từng lớp từng lớp, đến lúc bắn ra cả người y run lên, được Tiêu Trì Dã ôm lấy, luồng khoái cảm như được tung bổng lên trong hương vị no nê tràn trề ấy khiến đầu óc y rối bời, se sẽ mơ hồ thủ thỉ gì đó, âm thanh ấy khiến cả người Tiêu Trì Dã tê rần.
Giữa bọn họ không hề có chuyện nếm thử qua loa, chỉ có thỏa thuê hưởng thụ. Dục vọng không giấu giếm là đòi hỏi bọn họ đưa ra cho đối phương, bọn họ cần cái rong ruổi của thời khắc giao thoa, hết thảy muộn phiền đều có thể bị sự si mê hòa hợp đến cực điểm ấy đánh tan. Trong khoảnh khắc tình triều và ái dục giao hòa mãnh liệt nhất, bọn họ không bao giờ nói lời ái ân, chỉ không hẹn mà cùng dùng hôn để thay thế, càng dữ dội lại càng phải hôn. Bọn họ kề trán trao hôn khi mồ hôi tuôn ròng ròng như tắm, cao trào trong nụ hôn, rồi lại bình lặng trong nụ hôn.
Nước trong phòng văng vãi đầy đất, hơi nước nóng lấp cả ánh sáng le lói ngoài cửa sổ. Đêm sâu nhường ấy, cũng tĩnh nhường ấy, ngoài thanh âm của Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã chẳng còn nghe được gì nữa. Hắn đã dồn cả tâm tình vào đây, chẳng mảy may hời hợt.
Cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng no rồi, hắn rẽ mái tóc ướt đẫm của Thẩm Trạch Xuyên, xoa hai má lấm tấm ướt của Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên ngửa cao cái cổ trắng nõn, quàng tay ôm hắn, liếm ướt môi hắn.
Tiêu Trì Dã còn chưa buồn tách ra, cứ để nguyên tư thế ấy mà hôn Thẩm Trạch Xuyên, bế người ta lên. Thẩm Trạch Xuyên để hắn hôn, ngón tay lần đến dòng chảy hỗn độn, dính cả lên người Tiêu Trì Dã.
***
Thẩm Trạch Xuyên ăn một ít cháo, xong lại được Tiêu Trì Dã nhồi thêm cho mấy cái bánh bao cuộn nữa, y đã thay áo trong sạch, ngoài khoác áo choàng của Tiêu Trì Dã nhìn Tiêu Trì Dã ăn.
Dạo này Tiêu Trì Dã ăn nhiều kinh hồn, chẳng biết hắn làm gì trên thao trường núi Phong nữa, nhưng Thẩm Trạch Xuyên nhận ra hôm nay tâm trạng hắn không tốt.
“Lên giường ngủ đi,” Tiêu Trì Dã nói, “nằm đây cảm đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên kéo đĩa cá lại gần rồi cầm đũa lên nhặt xương, quả thực y đã mệt đến nỗi sắp gục luôn được rồi, nhưng vẫn không nhanh không chậm nói: “Thao trường mới sửa xong, tiền cũng đủ dùng, có người phá hay gì?”
Mặt Tiêu Trì Dã bình thản, ăn một lát rồi mới nói: “Ta muốn thêm hỏa đồng cho cấm quân.”
Khó làm.
Thẩm Trạch Xuyên hiểu ngay tại sao hôm nay hắn lại không vui.
Hỏa đồng hiện giờ chỉ tám đại doanh mới được cấp, đây là đồ quý, bộ Binh sẽ không phân phát bừa bãi, phát cho Tiêu Trì Dã thì lại càng không. Tiêu Trì Dã đã để mắt lâu rồi, mấy khẩu pháo đồng đó bị tám đại doanh vứt chỏng chơ trong kho suốt bấy lâu nay, lần trước hắn chỉ lôi vài khẩu ra chơi mà đã động tâm. Nhưng chắc chắn Tiêu Trì Dã sẽ vấp phải sự phản đối của bộ Binh, chuyện này đến cả Lý Kiến Hằng còn không quyết được, tầm quan trọng của vật này rất lớn, quyền quyết định nằm chắc trong tay nguyên phụ nội các Hải Lương Nghi.
Thẩm Trạch Xuyên ngẫm nghĩ giây lát, lại gắp một miếng cá cho hắn rồi mới nói: “Ý đồ của ngươi quá rõ ràng, cho cấm quân thử nước trước để chuẩn bị cho thiết kỵ Ly Bắc, theo tình hình không thể thả ngươi đi hiện giờ, Hải Lương Nghi không đồng ý là chuyện tất yếu.”
Tiêu Trì Dã chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn để gỡ xương cá, giờ nếm thử thì lại thấy vị cũng được, Thẩm Trạch Xuyên gắp cho bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, lúc buông đũa xuống chỉ nói: “Ông ta có không đồng ý thì ta cũng phải tìm cách lấy được. Ly Bắc có binh thợ, chỉ cần có bản vẽ là sẽ có thể mô phỏng lại.”
“Nhưng chính bản vẽ mới là cái khó lấy,” Thẩm Trạch Xuyên đưa nước cho Tiêu Trì Dã súc miệng, giây lát sau nói tiếp, “thứ đó Hải Lương Nghi canh ngặt lắm.”
Kể cả thế, Tiêu Trì Dã nhất định phải lấy được, lý do vì sao hắn muốn thứ đồ này, Thẩm Trạch Xuyên hiểu rõ nhất.
Hoa Hương Y sắp gả cho Khải Đông, thế cục “xa thân gần đánh” của Khuất đô đã bước đầu hình thành, Ly Bắc phải nhanh chóng điều chỉnh theo. Thiết kỵ Ly Bắc không phải đội quân bất bại, nó bất bại là bởi cả hai vị thống soái xưa và nay đều giỏi tùy cơ ứng biến. Nếu Thích gia thật sự trở mặt thành thù với Ly Bắc vì mối liên hôn này, ngoài việc phải suy tính kế sách để ứng phó với kỵ binh Biên Sa, Ly Bắc sẽ còn phải suy tính cả kế sách để ứng phó với Thích gia nữa.
“Thượng thư bộ Binh Trần Trân và Khổng Tưu là đồng hương, với mối quan hệ đó thì ông ta cũng coi như viên quan môn hạ của Hải Lương Nghi. Tuy người này cũng là bạn bè qua lại với cha ta, nhưng ngày xưa đến cả đại ca ta cũng chưa chắc ông ta đã nể mặt, giờ đến lượt ta,” Tiêu Trì Dã nhớ tới chuyện không vui ngày hôm qua, hơi ngừng lại, “vẫn có cách.”
Thẩm Trạch Xuyên tắt đèn, hai người nằm chung một gối, y nói: “Lối Trần Trân không dễ đi đâu, nếu ông ta và Khổng Tưu là đồng hương thì ông ta chính là người của Khải Đông, vốn đã có sẵn sự thiên vị giữa Khải Đông và Ly Bắc. Hỏa đồng… Có khi thợ thủ công của Cẩm y vệ có bản vẽ đấy.”
Tiêu Trì Dã kéo người lại gần ôm vào lòng, nhắm mắt nói: “Hề Hồng Hiên mới chết, đống chìa khóa kia thành mồi ngon không chủ, giờ ai ai cũng đang dõi theo ngươi, chỉ tức không thể lột ngươi ra mà tìm, ngươi lại đang làm đồng liêu phải ghen tị rồi đấy, chuyện này ngươi không cần lo — Nhị công tử tự có cách.”
Thẩm Trạch Xuyên bật cười.
Tiêu Trì Dã chậm rãi mở mắt ra, nói: “Hai trăm vạn lượng kia không vào Ly Bắc, ta đã bảo đại ca rồi, bạc sẽ dừng lại ở Từ châu. Bao giờ ngươi về thì lấy bạc đó ra. Bốn trăm vạn lượng chơi chơi còn được, chứ Nhị công tử phải cho ngươi nhiều hơn thế.”
Bọn họ đang bị giam cầm ở đây, thế mà hắn lại nói chân thành đến vậy. Có lẽ Tiêu Trì Dã đã từng nói những lời điêu toa, nhưng ngay lúc này đây hắn sẽ không nói dối, hắn như con sói con tích cóp từng vì tinh tú, muốn đưa tất cả cho Thẩm Trạch Xuyên như cái tráp khuyên tai châu ngọc kia vậy, hắn làm nhiều hơn nói.
Thẩm Trạch Xuyên chợt ngoảnh lại, y nói: “Thực ra không chỉ có bốn trăm vạn đâu, đúng là Hề Hồng Hiên giấu chìa kỹ thật, nhưng hắn cũng chẳng phải thánh, bơm vài câu là ắt sẽ buột miệng nói mấy lời với người thân cận. Chị dâu của hắn vụng trộm với Hề Đan lâu rồi, thật ra trước giờ bọn họ vẫn lừa hắn… Sáu mươi tám cái chìa, ta biết ba mươi…”
Tiêu Trì Dã nghèo đến mức sắp phải bán nhà hơi thẹn quá hóa giận, hắn bèn lật người vây Thẩm Trạch Xuyên lại, cắn đến mức Thẩm Trạch Xuyên phải hít vào.
“Tiêu nhị,” Thẩm Trạch Xuyên tức mình vì đau, “ngươi là—”
Tiêu Trì Dã nắm cằm y, không cho y nói nữa. Hai người ngã phịch vào chăn hôn ngấu nghiến.
Đinh Đào đang cho con sẻ của mình ăn trên nóc nhà thì nghe thấy tiếng gối xộc xệch trong phòng, cậu bế con chim sẻ, muốn thò đầu ra mà lại không dám. Đánh mắt một vòng xung quanh, thấy các ca ca ai nấy đều đang ngoảnh mặt làm ngơ, cậu chàng mới nuốt ực tiếng, mở miệng: “Ta, ta ờ… Để ta kể cho các huynh nghe một chuyện ngày xưa nhé, hồi xưa cha ta viết trong sổ ấy, có cái…”
Kiều Thiên Nhai và Cốt Tân đè giọng đồng thanh nói: “Ngươi câm mồm.”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.