Hề gia xảy ra chuyện chấn động đến vậy, Hề Hồng Hiên thì lại không có con, cửa hàng ở khắp nơi lần lượt tạm treo biển. Nhóm chưởng quỹ gửi thư tới Khuất đô để chuẩn bị xây linh đường ở quê, cùng thảo luận thu xếp cho sau này.
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế, nói: “Chuyến này ngươi đã phải đi xa lại còn mang theo cả nữ quyến, ta không yên tâm. Tiểu Ngô, ngươi dẫn theo vài huynh đệ hộ tống vị Hề đại ca này nhé.”
Hề Đan hiểu ý Thẩm Trạch Xuyên, lão bèn vội vàng dập đầu cảm tạ, chẳng dám nghi ngờ.
“Hề gia bây giờ chỉ có thể để đại phu nhân quán xuyến thôi,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn chồng sổ sách trước mặt, “ngươi về cũng phải vất vả chút đấy, chuyện khác không cần vội, trước tiên cứ ổn định tình hình đã, đừng rối. Chuyện buôn bán nhắc đến mấy hôm trước tạm thời có thể hoãn lại, lấy chìa cũng đừng để ai biết, nhớ kiểm tra tiền ra vào kho. Dân thường vô tội, mang của có tội[1]. Bây giờ ngươi vừa phải trông nom một cơ đồ lớn như vậy, lại vừa phải xử lý cả kho tiền, kiểu gì cũng sẽ gặp chút phiền phức.”
1.
Đương nhiên Hề Đan hiểu, giờ lão ta chỉ có thể tìm đến sự bảo trợ của Thẩm Trạch Xuyên mà thôi. Lão đi theo Hề Hồng Hiên, là người thông minh, rất giỏi đánh giá thời thế, lão ra sức phục vụ Thẩm Trạch Xuyên chính là để không bị Thẩm Trạch Xuyên vứt đi.
“Được chủ tử dìu dắt như vậy, tiểu nhân không dám tắc trách, chừng nào về đến quê nhất định sẽ dốc toàn lực ổn định cơ đồ cho chủ tử.”
“Hề Hồng Hiên tin tưởng ngươi đến vậy là vì thực lực của ngươi. Hồi trước hắn chuyên quyền độc tài, chỉ chịu cho ngươi làm việc giấy tờ, bây giờ đã đổi thành người khác rồi, ta cho ngươi cơ hội phát huy năng lực.” Thẩm Trạch Xuyên chỉ lo xếp sổ, không buồn liếc lão, “Chuyên tâm làm việc nghiêm túc thì mai mốt tất sẽ có cơ hội cho ngươi lên làm gia chủ. Nhưng nếu ngươi lừa ta, dù chỉ một chữ thôi, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Y nói nhẹ tênh như không, Hề Đan nghe mà lạnh hết sống lưng, lão lại cuống cuồng dập đầu, không dám nhìn y nữa.
Sau khi cho Hề Đan lui thì mới tới trưa, Cát Thanh Thanh quay về, vào cửa tháo đao, tạp dịch bên cạnh dâng trà cho hắn, hắn dốc một ngụm cạn nhẵn.
“Chẳng có ai hết,” Cát Thanh Thanh kéo ghế ra ngồi xuống, nói, “đã tìm tất cả các nhà Hề gia có ở Khuất đô rồi, không hề thấy bóng dáng tiên sinh và sư phụ.”
Thẩm Trạch Xuyên chỉ lẳng lặng ngả lưng vào ghế, mặt không vui.
“Hay là ở thôn trang ngoài thành?” Cát Thanh Thanh lau mồ hôi, “thôn trang của Hề gia bên ngoài cũng nhiều, biết đâu hắn lại giấu bên ngoài.”
“Sư phụ không phải tiên sinh, đã lâu thế này rồi, chắc chắn người sẽ tìm cách quay về gặp ta, nhưng người vẫn chưa về,” lòng Thẩm Trạch Xuyên chùng xuống, “tức là người đang bị giam ở đâu đó, không về được.”
Kỷ Cương không phải Tề Huệ Liên trói gà không chặt, ở Khuất đô gần như chẳng có ai xứng làm đối thủ của ông. Có lẽ có cao thủ trong đám người mà Hề Hồng Hiên mạnh tay vung tiền thuê, nhưng Hề Hồng Hiên chết rồi, đám người này nên lo chạy trốn, lo thoát móng vuốt triều đình đi mới phải, chứ hơi đâu quan tâm đến giam người làm gì?
“Gọi Phí Thịnh tới,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “ta có việc cần giao.”
Cát Thanh Thanh bất ngờ: “Tên đó… Hắn chịu nhận sao?”
“Hắn đã làm việc trong chiếu ngục,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn lên, mắt lạnh tanh, “thì không có chuyện chịu hay không chịu, nếu ta không dùng được những người này thì giữ lại cũng chỉ tổ thành hậu họa thôi.”
Trong Cẩm y vệ có vô khối nhân tài, song những người có khả năng chỉ bằng một cặp mắt và một đôi tai mà điều tra được bốn phương tám hướng như Cốt Tân thì lại chẳng có mấy. Phí Thịnh này là con vợ lẽ Phí gia, kế thừa lại từ cha chức thiêm sự. Sở trường của tên này chính là điều tra, khổ nỗi lúc trước hắn bị Kiều Thiên Nhai đè đầu, kiên nhẫn chờ đến năm thứ tám thì cuối cùng cũng được thăng chức. Hắn đã chạy chọt cầu cạnh nhà nội Hách Liêm hầu rất nhiều, vốn cứ chắc mẩm chức bắc trấn phủ sẽ vào tay mình, nào ngờ tự dưng lại ra một tên Thẩm Trạch Xuyên từ trên trời rơi xuống, chặt phăng hoàn toàn tương lai của hắn, khiến hắn lại phải quay về vị trí cũ đợi lệnh.
Phí Thịnh khác Cát Thanh Thanh, so với Cát Thanh Thanh gia cảnh thanh bần thì hắn còn hiểu lề lối quan trường hơn, đến cả Hàn Thừa ở bên trên hắn còn có thể trò chuyện mấy câu cùng, coi như là một nửa đệ tử của Hàn Thừa, cho nên hắn không cùng loại Cẩm y vệ có giao tình từ ngày xưa với Kỷ Cương như Cát Thanh Thanh, hắn chẳng thèm ngó ngàng đến Kỷ Cương. Trong Cẩm y vệ hiện tại, hắn là người đối đầu gay gắt với Thẩm Trạch Xuyên nhất, mấy tháng trước khi mà tiếng tăm của Thẩm Trạch Xuyên đang lên, hắn đã tránh đi không đối chọi trực tiếp với Thẩm Trạch Xuyên, song dạo gần đây đã bắt đầu cọ xát rồi.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
Thẩm Trạch Xuyên mất rất nhiều thời gian để điều tra lại án cũ, nguyên một nửa trong số đó là giao cho bọn họ. Nhận việc thì chỉ nghe câu được câu mất, đến lúc thu thập hồ sơ thì chỉ làm quấy quá cho có, bên Thẩm Trạch Xuyên thấy niên hiệu không khớp, lại phải tự mình đến bộ Hình một chuyến mới chỉnh lí lại xong xuôi.
Mùi thuốc súng đã bốc lên giữa song phương, Cát Thanh Thanh hiểu năng lực của bọn họ, nhưng bị so sánh như thế thì cũng vẫn giận. Có điều hắn cũng biết mình không bằng người ta, bây giờ tìm người mới là quan trọng, bởi vậy nên không phản đối mà đứng dậy đi gọi người ngay.
Cát Thanh Thanh vén rèm ra ngoài, thấy Phí Thịnh đang ở phòng khác chơi uống rượu đoán số, hắn bèn đứng cạnh cửa kêu: “Mời Phí thiêm sự vào phòng chính, đại nhân gọi.”
Phí Thịnh vờ như không nghe thấy, vẫn giẫm ghế hô hào với chúng bạn, cả một phòng lổn nhổn những người cãi nhau ầm ĩ giữa ban ngày ban mặt, chẳng hề đếm xỉa đến phép tắc.
Cát Thanh Thanh xưa nay không nổi nóng với người khác, từ bé hắn đã theo cha chạy việc, gặp qua đủ hạng người cao sang thấp hèn, vừa biết chiếu cố người ta, cũng vừa biết tiến lùi, ngay đến như tiểu kỳ, tạp dịch canh cửa bên dưới hắn cũng còn đánh bạn được. Dù không thoải mái cũng sẽ tuyệt đối không mặt nặng mày nhẹ với đối phương vào lúc đó, thế nên hắn bước vào, nhấc bình rượu trên bàn lên, tự mình rót cho Phí Thịnh một chén, ra chiều nhún nhường: “Không phải việc gì to tát, cũng không phải nhiệm vụ hoàng mệnh, không tốn nhiều thời gian đâu.”
Phí Thịnh thảy nắm lạc đi, nói: “Không phải hoàng mệnh thì bảo người bên dưới đi là được rồi, sao cứ phải tìm đúng người có cấp bậc như ta làm gì nhỉ, cái kiểu gì vậy? Vô lý quá đi.”
“Đại nhân tự có sắp xếp, nhận hay không nhận đều có thể thương lượng.” Cát Thanh Thanh rót cho mình một chén rồi khẽ cụng với hắn, “Các anh em cũng vất vả tra án cũ mấy bữa nay rồi. Phí thiêm sự cực nhất nên công càng to hơn, ta kính ngươi một chén, người càng có năng lực thì càng nhiều trách nhiệm mà, đi thôi.”
Phí Thịnh chẳng khoái làm việc cho Thẩm Trạch Xuyên, hắn thậm chí còn tự xưng là tiền bối của Thẩm Trạch Xuyên, không đến lượt Thẩm Trạch Xuyên sai hắn. Nhưng nói đến cùng thì vẫn phải làm việc cùng nhau, hắn cũng không thể vô duyên vô cớ gây sự rồi để đến tai Hàn Thừa thì lại không hay ra.
Phí Thịnh uống hết chén rượu, phô ra một nụ cười đãi bôi với Cát Thanh Thanh, chẳng nói chẳng rằng vơ yêu bài của mình trên bàn, quảy mông đi thẳng ra ngoài.
Cát Thanh Thanh bị bơ tại chỗ, hắn đặt chén rượu xuống, chắp tay với các Cẩm y vệ mỗi người một biểu cảm xung quanh rồi đi ra theo. Hắn vừa bước ra, người của hắn tức thì đứng dậy.
Cát Thanh Thanh lau miệng, nói: “Đứng dậy làm gì? Anh em trong nhà sao phải câu nệ, ngồi xuống đi.”
Tiểu Ngô trạc tuổi Đinh Đào, nghĩ gì là sẽ phơi hết trên mặt, cu cậu vừa ức vừa giận: “Mắt hắn mọc sau đầu à, sao ngang như cua vậy, thế mà cũng không sợ có ngày va vào cửa! Mắt chó chỉ thấy đồng loại thôi, thế mà là hán tử nỗi gì? Hứ! Thanh ca, bọn mình nhịn hắn làm gì? Tước yêu bài lôi ra cửa, nhét vào bao tải treo lên đánh xem, coi hắn còn dám tai quái không!”
Cát Thanh Thanh mắng: “Bậy bạ cái gì đấy? Người một nhà đánh nhau, truyền ra ngoài để người ta cười vào mặt cho à!” hắn quét mắt qua tất cả một lượt, nói, “đã làm việc cùng nhau thì không thể giữ gút mắc trong lòng, không thì đến lúc làm nhiệm vụ, sao mọi người còn đồng lòng được nữa? Bọn họ càng khinh chúng ta, chúng ta càng cố gắng hết sức.”
***
Phí Thịnh vén rèm đi vào, qua loa hành lễ trước bàn, mùi rượu trên người hắn còn chưa tan, cách cả cái bàn mà Thẩm Trạch Xuyên còn ngửi được.
Thẩm Trạch Xuyên không ngẩng mặt, nói: “Uống rượu trong giờ làm, phạt bổng chứ nhỉ?”
Phí Thịnh thấy Thẩm Trạch Xuyên không đứng dậy thì tự mình kéo ghế ra, nhưng mông còn chưa đặt xuống, Thẩm Trạch Xuyên đã nhìn hắn.
Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi mỉm cười: “Ngồi.”
Phí Thịnh chẳng biết y định làm gì, ngồi xuống mở miệng: “Đại nhân tìm ta có việc gì?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Có việc cần giao, những người khác không làm được, chỉ mình ngươi làm được thôi.”
Phí Thịnh thấy y có chuyện cần nhờ mình thì không kìm được sã hẳn người xuống, lần mò tẩu thuốc trong tay áo, bắt đầu ra vẻ. Hắn mở lời trước: “Là việc trong ngục à? Nếu là lệnh của Chỉ huy sứ thì đưa công văn là làm được thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên gõ mực trên bút, nói: “Không phải việc chiếu ngục, cũng không phải lệnh của Chỉ huy sứ.”
Phí Thịnh đánh lửa, cắn tẩu thuốc cười mấy tiếng, bảo: “Thế là lệnh của đại nhân ư? Làm thì cũng được thôi, nhưng mà dạo này ta còn có nhiệm vụ thính ký. Sắp tháng Tư rồi còn gì? Giá củi gạo mắm muối ở Khuất đô biến động, ta phải để ý.”
“Thính ký” tức là Cẩm y vệ ghi chép hết mọi việc ngoài cung lại thành sổ, bao gồm giá lương gạo mì trà để có thể tùy thời báo cáo cho Lý Kiến Hằng và Hải Lương Nghi. Nhưng việc này nào đến lượt Phí Thịnh tự mình đi làm, hắn là thiêm sự tứ phẩm, việc mà có thể lôi hắn ra ngoài chỉ có bắt giữ với công tác ở địa phương thôi. Hắn nói thế, thực ra là tính thoái thác.
“Giết gà cần gì dao mổ trâu, ngươi đi làm thính ký là phí tài.” Thẩm Trạch Xuyên nói.
“Tài cán ta chẳng bằng ai, so sao được với anh hào đỉnh thiên như đại nhân, còn trẻ đã làm đồng tri tam phẩm, lọt mắt xanh của Hoàng thượng, lại còn phong độ tiêu sái.” Phí Thịnh nhả khói, “Còn bọn ta ấy à, cũng chỉ làm nổi mấy việc mọn cho qua ngày thôi, chứ những cái khác chẳng dám mơ cũng chẳng dám làm. Mấy hôm nữa nhé, phải mấy hôm nữa mới rảnh.”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Việc này không đợi được.”
Phí Thịnh nuốt cho ướt họng, hơi nghiêng người nhìn Thẩm Trạch Xuyên: “Biết sao bây giờ? Chuyện gì cũng phải có thứ tự ưu tiên, ta phải xong việc trong tay đã rồi mới đến việc của ngươi được, đây là quy định Kỷ Vô Phàm đặt ra từ hồi xưa rồi, không làm trái được đâu, thế nên ngươi chờ đi ha.”
Thẩm Trạch Xuyên bị làn khói kia phả đầy mặt, trông hắn chẳng mảy may kính sợ, tro thuốc cũng gõ cho vãi hết xuống mặt bàn. Phí Thịnh là chủ nhân của bản thân, hắn cho rằng Thẩm Trạch Xuyên cũng chẳng đè được hắn, bèn đẩy ghế ra toan cáo từ.
Thẩm Trạch Xuyên chợt đưa tay ra đặt một tờ giấy ký tên trước mặt Phí Thịnh, nói: “Ta chờ được, nhưng thiêm sự cũng chờ được sao? Năm nay là năm thăng chức của ngươi, vừa hay, bố chính sứ Giang Thanh Sơn của Quyết Tây cũng sắp sửa vào đô báo cáo công tác, hắn vào đô lúc này, ý của nội các ngươi cũng hiểu rồi đấy, sau này hắn sẽ đến Trung Bác làm chủ sự. Bên cạnh hắn thiếu một Cẩm y vệ đốc sát… Phí thiêm sự còn bận nữa không?”
Giang Thanh Sơn là đại quan biên giới, thẩm quyền trong vùng lớn vô cùng, hắn đã biến Quyết Tây thành kho lúa của Đại Chu, quân lương của Ly Bắc, Khải Đông đều phải lấy từ chỗ hắn ra, người này đến cả Tiêu Ký Minh hay Thích Trúc Âm cũng đều không đắc tội nổi, làm việc cho hắn thì khỏi phải lo về tiền đồ. Phí Thịnh không thăng tiến nổi nên phải tìm sự trợ giúp bên ngoài, nhưng chỉ dựa vào xuất thân thứ hệ của hắn thì không chơi được với đám dòng chính thực thụ như Hàn Cận, Phí Thích, Phan Lận, vì không có quan hệ nên hắn mới không đi lên được, mới kẹt đến nẫu cả người ở đây, chứ không hắn đã chẳng chọc ngoáy Thẩm Trạch Xuyên làm gì.
Thế là Phí Thịnh vội vàng dập tẩu thuốc, lau tay vào bên chân, hơi khom lưng cười tươi Thẩm Trạch Xuyên: “Ngài xem tôi này! Đúng là không có mắt mà. Có việc gì? Ngài cứ nói đi.”
Thẩm Trạch Xuyên: “Ta muốn ngươi lật tung Khuất đô lên tìm hai người.”
“Tìm công khai hay là…” Phí Thịnh nhìn Thẩm Trạch Xuyên, dần hiểu ra, bèn nói, “đơn giản, cái này là sở trường của tôi rồi. Đại nhân miêu tả cho tôi, nội trong vòng năm ngày, tôi nhất định sẽ tìm được người cho ngài!”
Thẩm Trạch Xuyên trầm giọng: “Ta chỉ cho hai ngày thôi.”
Phí Thịnh nhìn tờ giấy, cắn răng, được!
===