Gió mát đìu hiu, đêm dần lạnh.
Sát ý vừa mới chớm của Tiêu Trì Dã đã bị tiếng “Nhị lang” này xua tan gần hết, hắn im lặng một hồi lâu, bình tĩnh lại tâm trạng trong đêm khuya thanh mát.
Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn Cát Thanh Thanh, trên mặt chẳng mảy may gợn chút hoang mang, y nói: “Muốn vận chuyển nhiều bạc trắng như vậy chẳng phải chuyện có thể làm xong trong nay mai. Hắn có xử lý sạch sẽ đến mấy nữa thì cũng không giấu giếm được. Ngay đêm nay hãy điều động nhân thủ ra ngoài thành đến Cầm châu trước, trên đường dò hỏi kỹ càng, ghi lại toàn bộ những lô hàng lớn đi từ Quyết Tây lên vùng Đông Bắc trong hai năm gần đây rồi bảo người trình lên cho ta.”
Cát Thanh Thanh lo lắng mãi sau khi nhận được tin, nhưng thấy Thẩm Trạch Xuyên lại vẫn tươi cười như không thì lòng không khỏi thả lỏng theo, bình tĩnh lại.
“Thần Dương,” Tiêu Trì Dã vắt áo choàng lên vai, ra lệnh, “đưa bọn họ đến hội đồng quán[1] ở Khuất đô trước, treo thẻ bài ngựa trung đẳng rồi phát công văn truy nã cướp, nói là đạo tặc đã trốn đến Quyết Tây, cấm quân không tiện ra khỏi Khuất đô truy bắt nên ủy thác cho Cẩm y vệ. Sáng mai tự ta sẽ đến bộ Binh và bộ Hình để báo cáo.”. Ch𝘂𝗒ê𝐧 t𝐫a𝐧g đọc t𝐫𝘂𝗒ệ𝐧 == ТRÙ𝗠ТR𝐔𝘠 ỆN.𝗏𝐧 ==
1.
Cổng thành đã đóng, không thể tự tiện rời đô, Cẩm y vệ lại tham gia vào nhiệm vụ tra soát truy bắt, bình thường ra ngoài đô làm việc đều phải báo cho bộ Hình và Đô sát viện trước rồi sau đó chờ phê duyệt. Tiêu Trì Dã đây là đang cho Cát Thanh Thanh cái cớ để đưa người ra khỏi đô, tránh bị bộ Hình chất vấn sau này.
Cát Thanh Thanh tuân lệnh rồi lập tức lên đường, Thần Dương khoác áo lên dẫn đường, hai người rời trạch trước.
Thẩm Trạch Xuyên ăn mặc phong phanh, Tiêu Trì Dã bèn dắt y quay vào, lúc vào đến cửa thấy y vẫn đang trầm tư thì bảo: “Chuyện của tiên sinh chắc chắn có liên quan đến Tiết Tu Trác, nhưng nếu hắn đã chịu chuyển người đi thì chứng tỏ tiên sinh vẫn còn hữu dụng với hắn, hắn sẽ không hấp tấp hạ sát chiêu với tiên sinh đâu. Có quá nhiều thứ đang ẩn giấu bên trong Tiết phủ, ta phải nghĩ một cái cớ để xin đặc lệnh tra bắt từ Hoàng thượng.”
“Muốn điều động cấm quân thì phải là đại án có bằng chứng xác thực, hiện giờ chỉ đang thăm dò thì vẫn phải dùng Cẩm y vệ thôi.” Thẩm Trạch Xuyên không về lại bàn ngồi nữa, thấy trời đã đen sì là y biết ngay đêm nay khó ngon giấc, y bèn rót một chén trà đặc, nhưng chỉ nhấp một ngụm, còn lại đưa hết cho Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã uống hết rồi nói: “Tiết Tu Trác luôn cẩn trọng trong mọi chuyện, bình thường ngoại quan về đô biếu băng kính hắn cũng nhất quyết không nhận. Thời còn giữ chức Đô cấp sự trung, trong mắt ngôn quan Đô sát viện hắn cực kỳ trong sạch, gần như chẳng bao giờ bị hạch tội, cho nên e là ngay cả Cẩm y vệ cũng khó mà tìm được lý do để đi tra soát hắn.”
“Khua chiêng gõ trống tra soát thì sẽ rút dây động rừng.” Thẩm Trạch Xuyên nghịch chén trà, vừa nhấm nháp vị đắng vừa ngẫm nghĩ, “Hắn ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, chỉ cần giấu kỹ nước cờ Tiết Tu Dịch thì chúng ta vẫn sẽ ở thế tấn công. Chuyện ngoài cung không lo, trong cung mới càng phải lưu tâm. Hắn đã nổi sát tâm với Hoàng thượng, lại còn có hai chị em Mộ Như Phong Tuyền trợ giúp để nắm rõ nhất cử nhất động của Hoàng thượng, ta không thể không đề phòng.”
Tiêu Trì Dã suy nghĩ chốc lát, đoạn bảo: “Có phải Phong Tuyền vừa mới thăng lên thái giám chưởng ấn của Tư lễ giám không? Với tư lịch của gã thì chắc chắn sẽ phải chịu chỉ trích từ cả trong cung lẫn ngoài cung. Phúc Mãn bên dưới hằm hè rình rập, Hải Lương Nghi thì ghét hoạn quan, bây giờ Phong Tuyền đảm nhiệm chưởng ấn mà quyền lực không thể bì được cái thời của Phan Như Quý. Chèn ép gã cả trong lẫn ngoài, không lo nổi thân mình thì gã cũng chẳng dư sức mà làm việc cho Tiết Tu Trác.”
“Nắm chắc Hoàng thượng cũng quan trọng không kém,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “chuyện hoàng tự không thể truyền ra ngoài.”
Kể từ lúc đăng cơ tới giờ, Lý Kiến Hằng đã bị ngôn quan phê phán vô số lần, lại còn liên tiếp gặp tai nạn. Hắn chẳng lập được thành tích gì rạng rỡ, thanh danh trong dân chúng cũng thua kém tiên đế, nếu để lộ chuyện hoàng tự, lòng người ắt sẽ dao động, đứng từ bất kỳ phương diện nào cũng đều bất lợi cho việc duy trì ổn định tình hình chung.
“Bất luận trong tay Tiết Tu Trác là chân long hay giả long,” Tiêu Trì Dã nắm chiếc nhẫn ban chỉ, chăm chú nhìn ngọn đèn lưu ly, “hoàng đế của Đại Chu đều chỉ có thể là Lý Kiến Hằng. Sau này có muốn lập trữ quân cũng phải lập con của Lý Kiến Hằng.”
Hiện giờ Tiêu gia đang tạm vượt Hoa gia, phải tiếp tục duy trì tình thế này. Tiêu Trì Dã đi vững vàng, Tiêu Ký Minh ở Ly Bắc thủ cũng vững vàng, trong ván cờ ngầm giữa bọn họ và thế gia ở Trung Bác và Khải Đông, không ai ra chiêu dữ chính là bởi có phái trực thần của Hải Lương Nghi đứng ở giữa điều hòa, miễn cưỡng ổn định xu thế song hổ nội đấu. Song Lý Kiến Hằng mới là tấm bình phong che chở lớn nhất của Hải Lương Nghi, Lý Kiến Hằng chịu tin ông, kính ông, biết lòng trung thành của ông, bởi thế hắn mới không ngả ngay về phía Thái hậu trong cuộc phân tranh này, đồng thời mọi việc trong triều từ lớn đến nhỏ, Lý Kiến Hằng đều sẵn sàng đem ra bàn bạc với Hải Lương Nghi, đây chính là căn nguyên vì sao Hải Lương Nghi giữ vững được vị trí nguyên phụ nội các sau khi bước sang một đời vua mới.
Bản thân Lý Kiến Hằng không quan trọng, nhưng sau khi hắn lên ngôi, “Lý Kiến Hằng” lại trở nên cực kỳ quan trọng. Dù là cuộc đấu đá công khai hay thầm kín, hắn luôn đứng ở vị trí trung tâm, hắn chính là lồng giam khắc chế đối phương của cả ba phương, hắn cũng là con dao găm để tấn công đối thủ của cả ba phương.
Tiết Tu Trác đã lộ diện, trong quá trình tìm kiếm điểm đột phá, Thẩm Trạch Xuyên cũng không dằn được suy nghĩ, liệu có phải sau lưng Tiết Tu Trác còn có ai không.
***
Mấy hôm sau trời mưa lâm râm, Tiết Tu Trác nghỉ hưu mộc.
Hắn mặc bộ áo bào lụa thực địa[2] màu xanh thẫm đến bái kiến Tề Huệ Liên ở trong tiểu lâu. Tề Huệ Liên chỉ mải nhai thức ăn nhồm nhoàm, không thèm liếc hắn lấy một cái.
2.
Tiết Tu Trác không ngồi vào bàn, hành lễ cũng là lễ của đệ tử. Hắn thấy Kỷ Cương đang ngồi mài đá trước cửa sổ thì bèn dặn hai bên: “Thương thế của Kỷ lão chưa lành, kiêng đồ cay nóng, bảo đầu bếp Đoan châu làm một mâm khác đi.”
“Khỏi cần,” Kỷ Cương thổi bụi, trầm giọng, “ta không ăn.”
Tiết Tu Trác không nói gì, người hầu đã lui xuống đi dặn đầu bếp. Tiết thị là đại gia tộc của thành Tấn nên ăn không quen vị đồ ăn Trung Bác, đầu bếp Đoan châu này là hắn thuê riêng cho Kỷ Cương.
Mưa rơi rả rích bên ngoài lầu, hoa mơ tháng Tư nở rất đẹp, sắc trắng hồng phơn phớt khắp viện nát bét thành bùn dưới cơn mưa. Tề Huệ Liên ăn no rồi, ông lau miệng, đứng dậy nhìn khung cảnh tiêu điều trong viện, nói: “Đừng mất công, Kỷ Cương cứng đầu lắm, không ăn là không ăn đâu, ngươi bảo người làm mấy cái bánh bao với dưa muối cho ông ta lót dạ là được.”
Tiết Tu Trác mỉm cười: “Hai vị tiền bối đến nhà ta làm khách, ta đâu thể bạc đãi.”
“Thế thì ngươi mở cửa đi,” Kỷ Cương khắc cái mũi cùng đôi mắt cho cục đá, “tự bọn ta về được.”
Tiết Tu Trác không hề biến sắc đáp lời: “Xuân đang chuyển lạnh, ta thấy Thẩm đồng tri cũng còn chưa có chỗ ở ổn định, sao có thể thu xếp ổn thỏa cho hai vị tiền bối được?”
“Bớt giả vờ giả vịt trước mặt bọn ta đi, giam thì cứ nói hẳn là giam.” Tề Huệ Liên bước mấy bước, sợi xích trên mắt cá chân kêu leng keng theo, ông nói, “Đời này của ta đã bị người ta giam tới giam lui, cũng sắp đến tận cùng rồi. Ta thì già, ông ta thì phế, ngươi nắm hai lão già khú khọm ốm yếu trong tay làm gì?”
Tiết Tu Trác tự cúi xuống nhặt đôi đũa rơi trên mặt đất lên cho Tề Huệ Liên, dùng khăn lau rồi nói: “Hồi xưa tiên sinh là một nhân vật rạng rỡ xuất chúng, đáng lẽ sẽ được thờ cúng ở Thái miếu sau khi tạ thế, tiếc thay lại theo sai người, giả điên giả ngốc trong chùa Chiêu Tội hai mươi năm. Giờ, ta muốn mời tiên sinh lại làm đế sư, đầu tiên có thể bù đắp cho nỗi tiếc nuối không được chứng kiến đại lễ đăng cơ của Thái tử năm đó, thứ hai có thể rửa sạch oan khuất cho tiên sinh, cho tiên sinh sửa lại quan áo, đường đường chính chính quay về trước mặt vạn chúng. Hai lý do này còn chưa đủ ư? Ta là người kính trọng ngưỡng mộ tiên sinh.”
“Lại làm đế sư,” Tề Huệ Liên lê xích lùi lại một bước, cổ họng bật ra tiếng cười, “ngươi muốn ta lại làm đế sư? Hơi bị mạnh miệng đấy nhỉ! Nay bốn bể thái bình, đương kim hoàng thượng danh chính ngôn thuận, có Hải Nhân Thời săn sóc phò tá, còn cần Tề Huệ Liên ta làm gì nữa? Ta đây vừa điên vừa ngu, không gánh nổi trọng dụng!”
Tiết Tu Trác đặt đũa xuống, nói: “Tiên sinh bị kẻ khác vu oan nên mới rơi vào kết cục như thế. Thái hậu thao túng triều chính thời Vĩnh Nghi, dẫn đến triều cương Đại Chu rối ren, tham quan hoành hành. Thời Hàm Đức đế lại càng như vậy, Hoa, Phan cấu kết làm mưa làm gió ở Khuất đô, ở tám thành, ở toàn Đại Chu, bá tánh muôn nơi lao đao khốn khổ. Sau đó Trung Bác binh bại, sáu châu dân chúng lầm than, người chết đói la liệt. Tiên sinh uổng phí hai mươi năm trong chùa Chiêu Tội, đến bây giờ khi cuối cùng đã được ra ngoài, lẽ nào đã đánh mất hào khí quả cảm lẫm liệt năm đó, đến cả ý chí tranh cao thấp với Hải Lương Nghi cũng đã mất rồi sao?”
Tề Huệ Liên quay lại tì lên bệ cửa sổ, nhìn mưa táp xuống tán hoa mơ, sau chốc lát trầm ngâm, ông cất lời: “Hai mươi lăm năm trước, ta muốn tranh cao thấp với Hải Lương Nghi. Chúng ta cùng đi thi, ông ta chẳng có gì nổi bật, ta thì lại liên tiếp trúng tam nguyên. Thuở trẻ ta ngông nghênh tự mãn, không hiểu lề lối khúc khuỷu quan trường, bị người khác vu hãm, bị giáng chức rời đô, ta biết mình không còn mặt mũi về gặp cha mẹ già ở Du châu nên suy sụp mất mấy năm. Sau đó Hải Lương Nghi được đề bạt thăng quan, nhưng Thái tử không bái ông ta, mà lại nghênh đón ta từ Du châu quay về Khuất đô, từ ấy ta làm thái phó Đông Cung kiêm Thượng thư bộ Lại. Cả đời Hải Lương Nghi đều thua trước Tề Huệ Liên, thế nhưng ông ta là một quân tử, lúc Thái tử tự vẫn người người phỉ nhổ, chỉ có mình ông ta vẫn cố gắng cứu vãn, chỉ riêng điểm này, ta đã không bằng ông ta rồi! Giữa bọn ta không có cao thấp, chỉ có thương cảm. Tiếc thay ông trời không có mắt, chúng ta dẫu chung đường vẫn không thể làm cộng sự. Ta đã bị giam hãm suốt hai mươi lăm năm, ngươi nói đúng, giờ ta đã chẳng còn ý chí tranh cao thấp với ông ta nữa rồi.”
Tiết Tu Trác cũng lặng đi, trong phòng chỉ còn tiếng mưa rơi hòa với tiếng Kỷ Cương khắc đá. Mưa nặng hạt, hoa mơ rụng tứ tán thành một mảng trắng hồng đằm trong bùn.
“Đời này ta chỉ dạy hai người, đều đã dốc cạn sở học cả đời. Ta tự mãn mình tài cao, không chịu tạm bợ, chính vì kiêu căng cậy tài như thế mới làm hại học sinh đầu tiên.” Tề Huệ Liên nhìn cánh hoa tàn trong nước bẩn, như thể đang nhìn nửa đời thất bại của mình. Ông nói: “Nói đến cùng thì Tề Huệ Liên ta cũng chẳng phải thần tiên, có hai học sinh như vậy là đủ rồi, người khác, ta không dạy nổi.”
Kỷ Cương ho khù khụ, lấy khăn che miệng gắt gỏng: “Đóng cửa vào!”
Tề Huệ Liên đóng lại hết những cảnh ấy ở ngoài, quay đầu nhìn Tiết Tu Trác: “Ta đã nói đến thế rồi, ngươi đừng có lằng nhằng nữa! Đi đi, đừng ở đây chướng mắt.”
Tiết Tu Trác không nhúc nhích, trông hắn không giống Tiết Tu Dịch, trông hắn thậm chí còn chẳng giống con cháu thế gia. Hắn không có cái vẻ ngạo mạn của Phan Lận, Phí Thích, thân phận con thứ đã bắt hắn phải ngậm đắng nuốt cay suốt mấy chục năm trời, sự nho nhã thâm tàng bất lộ của hắn là mài giũa mới nên.
“Ta ngưỡng mộ tài học của tiên sinh, lại càng ngưỡng mộ đạo thấu thế của tiên sinh. Ta đến tiểu lâu ba lần thỉnh cầu tiên sinh xuống núi, là bởi ta hiểu hoài bão của tiên sinh. Tiên sinh, Hải Lương Nghi quả thực là quân tử thanh cao đạo mạo, nhưng từ xưa đến nay quân tử không thể trường tồn với tiểu nhân. Nay Hoàng thượng không chịu học hỏi thi thư, không có lòng chiêu hiền đãi sĩ, hắn chỉ là cọng rơm bên dưới một Đại Chu sắp sụp đổ, hắn không thể trở thành thánh hiền minh quân. Hải Lương Nghi còn bao nhiêu sức cơ chứ? Phó thác an nguy của xã tắc lên một mình hắn chính là đảo lộn tôn ti, lầm lẫn nặng nhẹ.”
Tề Huệ Liên vặc lại: “Phò tá quân chủ vốn chính là thiên chức của bề tôi. Hải Lương Nghi đã cố gắng vãn hồi thế suy, điều hòa tám phương, ông ta đang làm hết sức rồi. Ông ta là trung thần, không lẽ ngươi còn muốn ông ta làm loạn thần tặc tử thế chỗ Lý thị, thay đổi triều đại à?”
“Thế gia và hàn môn tranh đấu dai đẳng trăm năm, muốn xóa cố nạn thì phải có quyết tâm đập nồi dìm thuyền.” Tiết Tu Trác đứng dậy, nói, “Lý Kiến Hằng không được thì vẫn còn người khác. Đại Chu là giang sơn của Lý thị, miễn là dòng máu Lý thị vẫn chảy, để vượt ải khó, đổi người cũng là hợp tình hợp lý.”
Tề Huệ Liên bất đồng quan điểm với hắn, ông chỉ coi hắn như con cháu thế gia lộng quyền tư mưu, chẳng thèm tiếp chuyện hắn nữa.
Tiết Tu Trác đứng lặng giây lát, rồi nói: “Ta với tiên sinh cũng là người đồng đạo. Chỉ tiếc tiên sinh không tin ta, nhưng ta vẫn phải nói cho tiên sinh hay, Thẩm Trạch Xuyên là dư nghiệt sống lay lắt bằng thù hận, lòng y chẳng dung chứa nổi thứ gì khác, y chỉ sống để báo thù mà thôi. Y tàn nhẫn, hẹp hòi, thua xa Thái tử, tiên sinh dùng lòng dạy đế vương để dạy y, chẳng khác nào nối giáo cho giặc. Cho dù sau này y có nên thành tựu, cũng sẽ không phải lương chủ.”
Kỷ Cương bỗng đặt cạch con dao khắc xuống, hằm hè nhìn Tiết Tu Trác: “Ngươi hiểu Xuyên nhi bao nhiêu? Các ngươi luôn mồm gọi nó là dư nghiệt, nhưng ta thấy tất cả đám các ngươi mới là lũ dư nghiệt đeo đẳng tham thâm đấy! Câm mồm biến đi!”
Tiết Tu Trác hành lễ, nói: “Nếu tiên sinh đổi ý, ta luôn chờ đợi.”
Hắn lui ra ngoài, buông rèm đi mất.
Tiết Tu Dịch đang tản bộ trong sân thì thấy Tiết Tu Trác quay về từ đằng xa. Hắn bèn túm ô lại chui vào hành lang, vừa lúc đụng mặt đám học sinh mới tan học.
Đám học sinh xuất thân từ lầu xanh hành lễ với hắn, Tiết Tu Dịch vứt ô cho nha hoàn ở đằng sau, hắn nhìn từng người một, nha hoàn nói: “Đây là đường cho các ngươi đi à? Đụng vào đại gia, không biết lễ nghĩa!”
Đám học sinh cúi đầu tránh ra, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đứng ở đằng sau. Tiết Tu Dịch thấy nàng xinh đẹp hơn người, bèn ngả ngớn kéo tay áo nàng: “Ngươi cũng là Diên Thanh mua về à? Tên gì thế?”
Nàng thiếu nữ liếc Tiết Tu Dịch một cái, không trả lời. Vừa lúc Tiết Tu Trác ở đầu đằng kia đi tới ngăn Tiết Tu Dịch lại, mỉm cười: “Đại ca vừa về đấy à? Vào viện đi, mưa to lắm, đừng để bị ướt.”
Tiết Tu Dịch đập tay hắn ra, nóng nảy xẵng giọng: “Biết rồi!”
Tiết Tu Dịch đi mấy bước, nghe thấy đám học sinh sau lưng đồng loạt hành lễ gọi Tiết Tu Trác là “tiên sinh”. Hắn ngoái lại ngó cái, nào ngờ lại bắt gặp thiếu nữ vừa rồi đang nghiêng đầu nhìn mình.
Ánh mắt ấy chẳng kính nể, cũng chẳng sợ hãi, sau khi bị Tiết Tu Dịch bắt quả tang cũng không hề tránh đi ngay, mà trái lại còn nhìn đến mức Tiết Tu Dịch không kìm được phải quay đi trước.
Mưa gió quất thông thốc vào mặt, Tiết Tu Dịch run lập cập, ôm vai đi vội mất.
===