Thương Tiến Tửu

Chương 91: Ly Bắc




Tả Thiên Thu tới vừa kịp để không cho Khuất đô cơ hội phái tướng mới đi. “Lôi trầm ngọc đài” uy danh hiển hách, ông không chỉ là đại tướng sau lưng “thương bạc ải tuyết” Phùng Nhất Thánh, ông còn là tiền bối của ba người Tiêu Ký Minh, Thích Trúc Âm, Lục Quảng Bạch. Ông rời Thiên Phi Khuyết nhiều năm rồi nên không có quân riêng, mà xuất thân ông lại thanh bần, là con nuôi của Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Kỷ Vô Phàm thời Vĩnh Nghi, cho nên không bị gia thế ảnh hưởng. Ông chịu rời núi xuất chinh là điều Hải Lương Nghi mong còn không được.
Trong lúc đợi Lý Kiến Hằng truyền kiến, Tả Thiên Thu đứng dưới hiên ngắm mưa cùng Tiêu Trì Dã.
“Chuyến này đi vội quá nên không mang được gì cho con.” Áo choàng của Tả Thiên Thu bị ướt nguyên nửa, bởi vì trừ lúc đổi ngựa dọc đường thì ông không hề nghỉ ngơi. Ông nói một cách chậm rãi: “Ký Minh quay về doanh địa rồi, đã bố trí quân y chăm sóc… Con đừng lo.”
Nhưng Tả Thiên Thu lại không nhắc đến thương thế của Tiêu Ký Minh, Tiêu Trì Dã hơi cúi đầu, im lặng phút chốc mới hỏi: “Bị thương ở đâu ạ?”
Tả Thiên Thu nhìn mưa, đáp: “Có mấy chuyện, ta và con chỉ có thể đứng nói ở đây thôi. Có người bỏ đồ vào đồ ăn của Ký Minh, đến cả Triêu Huy cũng bị trúng, các tướng sĩ bị liên lụy phải lết thân bệnh lên chiến trường, đúng lúc lại gặp phải A Mộc Nhĩ khó đánh nhất. Ký Minh ăn ba nhát đao, là Triêu Huy tuột xuống ngựa dẫn theo mười mấy tàn binh đến phá vây cho nó.”
Tiêu Trì Dã siết chặt tay.
Mắt Tả Thiên Thu đen hun hút, ông điềm tĩnh nói: “Trước đây Ký Minh cũng đã từng mang bệnh đánh giặc, nó đánh nhiều năm như thế, người ngoài nhìn vào tưởng không sao, nhưng thật ra bệnh cũ đã âm ỉ từ lâu rồi. Lần này coi như đã tổn thương đến nguyên khí, nên là tranh thủ cho nó nghỉ ngơi luôn nửa năm đi, cũng tiện hồi sức.”
Tuy nói thế, nhưng Tả Thiên Thu là người dạy dỗ cả hai anh em bọn họ, ông hiểu rõ tính tình của bọn họ nhất. Tiêu Ký Minh ngoài mềm trong rắn, hắn không kế thừa cơ thể cường tráng phi thường của Tiêu Phương Húc, hắn cũng không kế thừa tính tình ngoan cường nói một không hai của Tiêu Phương Húc, những thứ hắn không có Tiêu Trì Dã đều có. Phải là một người khác thì có lẽ sẽ sinh lòng đố kỵ, nhưng Tiêu Ký Minh lại rất yêu thương gia đình, hắn bẩm sinh mang lòng từ bi của vương phi Ly Bắc, thế cho nên hắn chưa bao giờ nảy lòng chà đạp em trai. Hắn coi bản thân là chốn an toàn cho bọn họ, còn hắn thì dốc cạn sức để tự chữa thương cho mình. Bao nhiêu năm này hắn chưa một lần kêu đau, Lục Quảng Bạch cũng từng nói nhiều lần, hắn là một con người, trong lúc gìn giữ những dục vọng của một con người, hắn lại đồng thời ép mình trở thành vị thần bảo hộ của Ly Bắc.
Trong trận thua này, thứ mất mát còn là vinh quang nửa đời của Tiêu Ký Minh.
Giờ phút này đây, Tiêu Trì Dã cảm thấy căm hận chiếc lồng này tột độ, bao vết thương vùng vẫy giữa những xiềng xích của hắn càng cọ vào lại càng đau, đau đến nỗi máu đã chảy đầm đìa. Ánh mắt hắn rơi xuống đất theo hạt mưa, chất chứa trong vũng nước chính là nỗi thống khổ câm lặng của hắn. Hắn gắng gồng mình lên, trấn tĩnh nói: “Cơm trong quân đều do tạp dịch của nhà làm, đại ca cũng ăn giống binh lính thường, đã hại ca ấy thì cũng hại luôn cả mấy nghìn người trong doanh địa. Chuyện này không thể cho qua được, con muốn bọn chúng phải lấy mạng ra mà đền!”
“Người phụ trách cơm nước đã bị chém rồi,” Tả Thiên Thu nhìn Tiêu Trì Dã, “là ý của Ký Minh.”
Mặc dầu phải chịu nỗi uất ức lớn dường này, Ly Bắc vẫn chỉ báo là “quân lương bị lẫn lương mốc” chứ không phải “cố tình mưu hại”. Tiêu Ký Minh ôm thương tích phá vòng vây, chống cự đến tận lúc hạ lệnh chém chết tạp dịch mới ngất, chính là để không ai lấy danh nghĩa “mưu hại” ra điều tra. Cố tình mưu hại tức là tranh đấu quyền lực, nếu vén tấm màn này lên, thế cục sẽ chỉ càng thêm rối rắm. Ly Bắc quá dễ bị lợi dụng làm vũ khí, Tiêu Ký Minh vừa lui, quyền kiểm soát binh mã tướng lĩnh Ly Bắc đã rơi ngay vào tay Khuất đô, ai có thể đảm bảo người hạ độc chính là thủ phạm thực sự cơ chứ? Mượn đao giết người đâu phải không có. Chưa kể, nếu lương bị mốc thì hạ độc sẽ chỉ là bước đầu tiên, chờ đến lúc bọn họ báo án mưu hại, triều đình mà không tra ra, thế gia sẽ có thể đổi trắng thay đen, đặt điều cắn ngược lại bọn họ, giở mánh thua trận cùng thương thế của Tiêu Ký Minh ra để lôi Tiêu Trì Dã về.
“Con cũng làm tốt lắm, không bảo bọn họ muốn về Ly Bắc để phục hồi binh lực.” Trông Tả Thiên Thu có vẻ buồn, “Nếu con mà hấp tấp tranh giành quân quyền Ly Bắc ở ngự tiền, sự áy náy của bọn họ đêm nay sẽ biến thành tranh cãi, làm cho cả Hoàng thượng cũng sinh lòng cảnh giác, gây họa ngầm cho tương lai.”
“Con đã đoán trước nguyên phụ sẽ không thả con đi rồi,” Tiêu Trì Dã miễn cưỡng xốc lại tinh thần, “sư phụ nói phải, tranh đoạt quân quyền sẽ chỉ tổ khiến Hoàng thượng lo sợ, trong tay con lại còn có hai vạn cấm quân, đây là tối kỵ. Chưa kể thời điểm này có phách lối cũng chỉ làm chậm trễ quân vụ của Ly Bắc thôi. Sư phụ đến được là đã gỡ khó cho con rồi.”
“Lát nữa gặp thánh thượng, ta sẽ bàn với bộ Hộ và nội các chuyện điều động quân lương, muộn nhất sáng sớm mai phải phi ngựa về rồi. Cha con và A Mộc Nhĩ đang giao chiến ở rặng Đông, trước hết đánh một đòn trực diện phủ đầu bọn chúng đã, kiểu gì cũng phải đè được đà tiến đánh của bọn chúng.” Đây dẫu sao cũng không phải chỗ để nói chuyện, Tả Thiên Thu đả động chút quân tình thế rồi thôi, chỉ bảo, “Lâu rồi ta chưa dẫn quân, quay về doanh địa cũng phải nhanh chóng làm quen với quân vụ. Ly Bắc khác Thiên Phi Khuyết, thiết kỵ Ly Bắc giỏi cường công, trước đây ta ở Thiên Phi Khuyết chỉ toàn cố thủ thôi, về mặt này thì ta phải bàn bạc kỹ lưỡng lại với cha con. Còn một chuyện nữa, lần này Triêu Huy cũng bị thương nặng, nhà hắn còn đứa em gái gả tới Khuất đô, lát con nhớ bảo Thần Dương qua bộ Lễ báo tin cho nhà người ta còn yên tâm.”
Tiêu Trì Dã gật đầu vâng, đúng lúc Phúc Mãn đến mời Tả Thiên Thu vào. Cuối cùng Tả Thiên Thu liếc hắn một cái, để lại một câu chót: “Có mình con ở Khuất đô thôi, chăm sóc bản thân cho tốt vào nhé.”
Tiêu Trì Dã hành lễ đệ tử, Tả Thiên Thu quay đi, vén rèm vào trong.
***
Phí Thịnh dạo này được đi theo Giang Thanh Sơn làm việc như nguyện vọng. Đêm nay quân lương Quyết Tây có vấn đề, Giang Thanh Sơn vẫn đang là bố chính sứ Quyết Tây nên cũng phải đến Minh Lý đường nghị sự, chưa đến một canh giờ thì chưa được ra. Phí Thịnh lại quen thói cũ nghỉ một lát ở phòng làm việc, hắn còn sai một tiểu thái giám đi lấy cho mình ít đồ ăn.
Phí Thịnh đang gác chân ngồi trên ghế mây đợi thì chợt nghe thấy tiếng cửa mở, qua ánh nến hắn nhìn thấy Hàn Thừa, bèn nhanh nhẹn đứng dậy hành lễ.
Hàn Thừa vừa mới đội mưa đến, gã ra hiệu cho hắn đứng dậy. Phí Thịnh đi tới cởi áo choàng cho gã, Hàn Thừa hỏi: “Hoàng thượng đã phái ai đến tra hỏi chưa?”
Phí Thịnh biết gã đang hỏi cái khác, cung kính thưa: “Tả soái đến ạ.”
“Tả Thiên Thu?” Hàn Thừa kinh ngạc, sau đó thoáng ngớ người, “không hổ là Ly Bắc vương, phản ứng nhanh như chớp, không cho một ai thừa cơ thâm nhập. Tả soái đến rồi thì Khuất đô làm gì còn ai so được với ông ta nữa, thiết kỵ Ly Bắc này vẫn là thiết kỵ Ly Bắc mà thôi.”
Phí Thịnh chỉ đồng tình phụ họa rồi không nói gì thêm. Hắn biết những chuyện này không phải chuyện hắn có thể nhúng chân vào, cho nên tránh được bao nhiêu thì sẽ tránh bấy nhiêu. Hàn Thừa biết tỏng lòng dạ hắn, cũng ghét điểm này của hắn.
Con thứ chính là cái loại như thế đấy, không có gan cũng chẳng có khí phách, suốt ngày chỉ biết chăm chăm rình món lợi trước mắt, còn chí tiến thủ thì bằng không.
Hàn Thừa nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn hiền từ căn dặn hắn: “Tuy bảo chuyện này hơi dính líu đến Giang Thanh Sơn, nhưng dù gì cũng không phải việc hắn làm, bên trên sẽ không trách hắn đâu, ngươi đi theo hắn đúng là sáng suốt. Tháng sau hắn phải đến Trung Bác rồi, từ rày Cẩm y vệ qua đó làm việc sẽ phải nhờ ngươi thu xếp đấy. Tiểu Thịnh, làm việc cho tốt vào nhé.”
Phí Thịnh vội vàng vâng rồi tiễn Hàn Thừa ra ngoài. Lúc hắn cúi xuống nhấc áo lên cho Hàn Thừa thì chợt phát hiện góc bào dính một chút vệt xám đen, hắn bèn mau mắn phủi đi cho Hàn Thừa, miệng xun xoe: “Đại nhân đi bộ đến đấy à? Sao…”
Hàn Thừa bất thình lình giật góc áo, Phí Thịnh nín bặt.
Bên ngoài mưa như trút nước, ánh nến làm mặt Phí Thịnh chìm vào bóng tối. Căn phòng trong tích tắc chợt lặng như tờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, Phí Thịnh đã ngẩng mặt nặn ra một nụ cười như chẳng có gì xảy ra, nịnh nọt: “Lau xong bùn rồi ạ, đại thân đi thong thả.”
Hàn Thừa vừa nhìn xoáy vào hắn vừa chậm rãi buông áo ra, miệng cũng cười theo hắn, rất lâu sau gã mới cất tiếng: “Làm việc đi.”
Hàn Thừa vừa ra khỏi cửa, Phí Thịnh đã lạnh mặt. Hắn giơ tay lên mượn ánh nến để quan sát cẩn thận vết bùn bẩn còn bám trên đầu ngón tay, trong đó có lẫn bụi gỗ, bị thấm mưa nên khó nhìn ra màu sắc, song chút xíu bùn đỏ còn dính trên ấy không thoát nổi mắt hắn.
Hề Trạch đã bị thiêu rụi, thứ mà Hề gia dùng làm thuốc nhuộm chính là bùn đỏ nhập ngoại. Món này vừa quý lại vừa khó chế tạo, đến cả vương phủ quý trạch cũng còn không oách nổi như Hề gia. Khuất đô ngoại trừ Hề trạch ra thì chẳng còn nhà nào có thể dùng nữa.
Giờ này Hàn Thừa đến Hề trạch làm gì?
Phí Thịnh lau sạch vết bẩn trên đầu ngón tay, mồ hôi lạnh trên lưng đều toát ra lúc đối mặt với Hàn Thừa khi nãy. Hắn đứng dưới đèn suy nghĩ rối mù lên thành một nùi, song có một chuyện hắn rất chắc chắn, đó là trong nháy mắt ấy, Hàn Thừa đã nổi sát tâm với hắn.
***
Ngay ngày hôm sau Tả Thiên Thu đã phi ngựa về Ly Bắc, Tiêu Trì Dã đi theo Hải Lương Nghi tiễn người ra khỏi thành. Hắn không về được, nhưng có thể điều Thần Dương và Cốt Tân ra ngoài đi theo quan viên điều lương đến Hòe châu, Từ châu để đôn đốc quân lương. Lần này quân lương không thể phát sinh vấn đề nữa, Tiêu Trì Dã không tin được người của sáu bộ. Hắn đã xếp Vương Hiến vào Từ châu từ lâu, rồi lại để Phan Lận điều Lương Thôi Sơn đến Hòe châu, cứ thế tình hình chuẩn bị quân lương cho Ly Bắc đều đã nằm dưới mắt hắn.
“Bao giờ Lương Thôi Sơn về,” Tiêu Trì Dã thức nguyên một đêm, lấy khăn lạnh lau mặt rồi nói, “ta sẽ phải hậu tạ hắn.”
Thẩm Trạch Xuyên ngồi trong xe, đêm qua y canh điện nên cũng không ngủ, nghe thế thì bảo: “Ta đã bố trí chỗ ở và cả người tuần tra chăm nom cho người nhà hắn rồi, thế hắn mới có thể yên tâm mà làm việc. Hòe châu không như Từ châu, cả ngươi lẫn ta đều chưa từng qua lại với bọn họ, lần này lại bắt bọn họ phải chuẩn bị quân lương gấp rút thế này, châu phủ Hòe châu chắc chắn sẽ không bằng lòng.”
“Hòe châu đã được miễn cung cấp quân lương những tám năm, sở dĩ Hải Lương Nghi cân nhắc đến bọn họ chính là vì bọn họ kham nổi.” Tiêu Trì Dã đắp khăn lên mặt, dựa người vào thành xe, im im giây lát, “Hôm nay phải bắt Ngụy Hoài Cổ, không thể để hắn rơi vào tay bộ Hình được.”
Tuy hai người có giao tình với Thượng thư bộ Hình Khổng Tưu, lần trước uống rượu cũng vui, nhưng nói cho cùng thì chút tình nghĩa ấy không thể sánh được với Hải Lương Nghi. Tiêu Trì Dã đã bỏ hẳn ý định vòng vo với đám bọn họ rồi, muốn chặt đứt đường lui của Ngụy Hoài Cổ, hắn chỉ có thể để án này tránh ba ti hội thẩm mà rơi vào tay Cẩm y vệ — rơi vào tay Thẩm Trạch Xuyên.
“Ngụy Hoài Cổ,” Thẩm Trạch Xuyên nghịch yêu bài đặt trên bàn, trầm mặt suy nghĩ một lát rồi nói, “hắn ngăn dịch báo khẩn tức là không muốn nó truyền đến ngự tiền, nhưng sau đó hắn lại thình lình đổi ý, ắt phải có nguyên nhân.”
Tiêu Trì Dã nhớ lại Ngụy Hoài Cổ ở Minh Lý đường đêm qua, hắn nói: “Đêm qua hắn lạ thật, như tính hắn thì hẳn phải tìm đủ mọi cách trốn tránh trách nhiệm, hoặc là tìm một kẻ xấu số gánh tội thay trong bộ Hộ mới đúng, nhưng đêm qua hắn không những không cãi lý mà lại còn hỏi câu nào đáp câu nấy.”
Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên “cách” một tiếng dừng lại, y nói: “Bạch Mã châu năm ngoái được mùa thật, nhưng giờ quân lương bị thay thành đồ hỏng rồi còn đâu, thế thì bao nhiêu lương thực kia đi đâu mất rồi?”
Tiêu Trì Dã kéo khăn xuống nắm trong tay, nói: “Cầu tài mới hại mạng, nếu lô lương này xuất phát từ Bạch Mã châu đi theo đường thủy Hà châu thì có thể đi vòng qua Khuất đô đến thẳng Trung Bác, treo thương bài, cộp mác dân lương để bán ra với giá cao.”
“Từ năm ngoái đã có tin đồn Giang Thanh Sơn đến Trung Bác đảm nhiệm bố chính sứ, nếu có ai định lợi dụng vụ này để làm lớn chuyện thì mọi việc rõ ràng rồi.” Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt nhìn Tiêu Trì Dã, “Trong ti bố chính Quyết Tây có một kẻ trước giờ luôn cấu kết với phú thương để buôn bán quân lương trục lợi, hồi trước là vì có Giang Thanh Sơn quản lý nghiêm ngặt nên chỉ có lắt nhắt vài vụ. Nhưng năm nay Giang Thanh Sơn sẽ thuyên chuyển khỏi Quyết Tây, năm sau sẽ phải vào đô báo cáo công tác, rồi lại phải trải qua quá trình đô sát thẩm tra, không thể giám sát việc chuẩn bị quân lương Quyết Tây được nữa, cho đối phương một lỗ hổng lớn. Chỉ là không ai ngờ bọn chúng lại to gan đến độ dám thay cả lương mốc thay vào thôi.”
“Có ít người có thể nuốt nhiều lương như vậy lắm,” ánh mắt Tiêu Trì Dã thâm trầm, “không có thương đội mua bán riêng của mình thì chắc chắn không dám rớ vào đâu.”
“Hề Hồng Hiên.” Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi nói.
“Hề Hồng Hiên.” Tiêu Trì Dã chắc nịch, “Hắn chết không phải tại chúng ta, mà là vì hắn đã trở thành quân cờ bỏ sẽ liên lụy đến người khác. Ngụy Hoài Cổ tìm mọi cách đùn đẩy tội cho Hề Hồng Hiên trong vụ lầu sập, phải chăng là vì hai tên này đã lén kinh doanh buôn bán trục lợi quân lương từ lâu rồi không, Ngụy Hoài Cổ lo Hề Hồng Hiên bị điều tra nên mới nhất quyết muốn hắn chết.”
Thẩm Trạch Xuyên lại ngẫm nghĩ chốc lát nữa mới nói: “Cũng phải, đúng là Hề Hồng Hiên có bảo Ngụy Hoài Cổ làm vì tiền thật, lúc trước hắn đồng ý đưa tiền cho Ngụy Hoài Cổ nhanh đến vậy, chứng tỏ hắn hiểu rõ Ngụy Hoài Cổ, hắn cho rằng Ngụy Hoài Cổ sẽ làm thế. Nhưng nếu vậy thì Hề Hồng Hiên đã chết rồi cơ mà, Ngụy Hoài Cổ cần gì phải mạo hiểm cỡ này để tiếp tục nữa. Ta nghi lần này không phải tự tay Ngụy Hoài Cổ làm, nhưng những việc hắn từng làm khiến hắn bị người khác bắt thóp, cho nên vừa thấy dịch báo là hắn biết ngay mình đã bị cho vào tròng rồi, chạy không thoát nổi. Hắn không cãi, rất có khả năng vì hắn biết đối phương là ai. Giờ hắn đang bắt chước Hoa Tư Khiêm, dùng mạng của mình để kịp thời ngăn ngừa tổn thất cho Ngụy gia.”
Tiêu Trì Dã lắng nghe tiếng mưa rơi, tất thảy những toan tính đấu đá này khiến hắn mệt mỏi quá đỗi. Tiêu Ký Minh không làm gì sai cả, Ly Bắc kịp thời chém đầu bếp chính là để đề phòng bị người khác biến thành quân cờ, thành đá kê chân cho bọn họ tiêu diệt đối thủ.
Không, có lẽ không chỉ là đá kê chân, mà là quả thực muốn lợi dụng trận thua này để cắt giảm binh quyền của Ly Bắc, phân hóa chia rẽ thiết kỵ Ly Bắc xưa nay luôn nằm trong tay Tiêu thị, giao cho Khuất đô nắm giữ. Nếu thế, dẫu không thể thâu tóm ngay được Ly Bắc thì cũng vẫn có thể đem lại hiệu quả như đô sát giám quân, từ đó trói chặt tay chân Tiêu thị.
“Đêm qua Tả soái mà không tới kịp,” Thẩm Trạch Xuyên nắm tay Tiêu Trì Dã, họ nhìn nhau trong khoang xe chật chội, “thì chỉ định tướng mới của Khuất đô đã truyền xuống sáng nay rồi, thiết kỵ Ly Bắc sẽ không còn là thiết kỵ Ly Bắc nữa.”
Tay Tiêu Trì Dã rất lạnh, thật lâu sau, hắn mới đưa tay vuốt tóc Thẩm Trạch Xuyên, giọng hơi khàn: “Thiết kỵ Ly Bắc là thiết kỵ của Đại Chu… Nó do cha tự tay thành lập nên, nó còn quan trọng hơn ta và đại ca gấp bội lần. Đã nhiều năm như vậy rồi mà Khuất đô vẫn không hiểu, chúng ta là tường đồng vách sắt ở Ly Bắc, không phải loạn thần tặc tử.”
===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.