*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngụy Hoài Cổ vào ngục chịu thẩm, quan bố chính Quyết Tây Dương Thành cũng bị Cẩm y vệ bắt vào chiếu ngục. Đây là đại án năm Thiên Sâm, chúng quan văn quan võ trong triều đều dõi theo. Thẩm Trạch Xuyên hành động rất mau chóng, dựa vào lời khai của Dương Thành đã điều tra ra Ngụy Hoài Cổ bắt đầu buôn bán quân lương từ năm Hàm Đức thứ tư.
Ngụy Hoài Cổ lợi dụng chức Thượng thư bộ Hộ, mỗi lần đôn đốc quân lương sẽ mua quân lương từ tay Dương Thành rồi bán lại với giá cao cho Hề Hồng Hiên. Hề Hồng Hiên vận chuyển chỗ quân lương này theo hai đường thủy, bộ đến sáu châu Trung Bác và biển Hư để kiếm lợi nhuận khổng lồ, qua đó chia thuế ruộng vào phần ruộng dân ở mười ba thành Quyết Tây, để bá tánh thường dân bên dưới gánh vác.
“Nếu ngươi đã làm lâu như thế, tại sao chỉ đến lần này mới cắn rứt lương tâm, tố giác Ngụy Hoài Cổ qua dịch báo?” Thẩm Trạch Xuyên đọc lời khai của Dương Thành.
Dương Thành đã ở trong chiếu ngục mấy ngày, cúi đầu đáp: “Lần này là trộn lương mốc, không giống những lần trước. Ly Bắc sắp đánh giặc, chỗ lương thực này mà đưa tới sẽ chính là thuốc độc hại chết tướng sĩ biên quan, ta sợ thế tử Ly Bắc thật sự gặp chuyện.”
Ở bàn không có ai khác, Tiêu Trì Dã ngồi trong bóng tối, bất thình lình hỏi: “Ngươi quả quyết chỗ lương thực này sẽ đưa đến miệng thế tử à?”
Dương Thành lo lắng nhúc nhích tay, môi trắng bệch: “Ta sợ thế, ta tham tài thật, nhưng không hề muốn giết người.”
“Ngươi đừng sợ,” Thẩm Trạch Xuyên liếc Tiêu Trì Dã một cái, dịu giọng với Dương Thành, “chỗ này tuy là chiếu ngục, nhưng vụ án này lại do Hoàng thượng đích thân giám sát. Ngươi có gì muốn nói đều có thể nói ở đây.”
Hai người bọn họ tạo thành hai sắc thái tương phản, Dương Thành nuốt nước bọt, ý thức đã dần mất minh mẫn sau khi bị thẩm vấn suốt một đêm, ông ta nói: “Ta không biết, ta—”
“Ngươi không biết cái gì?” Thẩm Trạch Xuyên ôn tồn hỏi.
“Ta không biết thế tử Ly Bắc sẽ thật sự gặp chuyện…” Dương Thành bắt đầu nghẹn ngào, “ta không biết… Ta lo thiết kỵ Ly Bắc sẽ vì thế mà thua trận, để cho kỵ binh Biên Sa lại đánh vào một lần nữa.”
Tiêu Trì Dã hơi cúi người, thân hình hắn như một con ác thú phủ bóng tối bao trùm lấy mặt Dương Thành. Hắn lạnh giọng: “Ngươi biết lô quân lương này có thể khiến thiết kỵ Ly Bắc thua trận, nhưng ngươi vẫn cho lên xe, ngươi đáng chết.”
Ánh mắt của Tiêu Trì Dã khiến Dương Thành kinh khiếp, họng ông ta nghẹn cứng, ú ớ khóc không thành lời: “Hầu gia… Ta nhận tội, ta, ta đáng chết…”
“Ngươi sẽ không chết đâu,” mặt Thẩm Trạch Xuyên đẹp như ngọc, trong đôi mắt đượm tình dạt dào vẻ từ bi, y nói, “thủ phạm chính của án này là Ngụy Hoài Cổ, hắn cậy chức để cưỡng ép ngươi, ngươi cũng không làm gì được. Nỗi khổ của ngươi ta hiểu, Hầu gia cũng hiểu. Dương Thành, ngươi nhập sĩ thời Vĩnh Nghi, sau đó làm quan nửa đời ở Quyết Tây, thăng lên tham nghị, là kiện tướng triều đình bình ra từ đô sát Khuất đô. Nay Giang Thanh Sơn chuẩn bị rời Quyết Tây điều đến Trung Bác làm đại quan, vị trí bố chính sứ Quyết Tây bỏ trống, nhìn tuổi và tư lịch thì người đầu tiên được bộ Lại cân nhắc sẽ chính là ngươi. Ngươi xem, tương lai ngươi vốn đang trên đà rộng mở, chỉ vì chút tiền tài ấy mà chặt đứt tiền đồ thì không hề đáng.”
Dương Thành gập người khóc rưng rức.
“Ta nghe nói thời trẻ ngươi xuất thân từ Bạch Mã châu, nhà nghèo đói, sáu tuổi mất cha, tất cả anh chị em đều do một tay mẹ ngươi nuôi lớn. Bà cho các anh em ngươi đến trường, ngậm đắng nuốt cay chèo chống qua quá nửa đời người, cuối cùng cũng chờ được đến lúc ngươi làm quan xây phủ thì ngươi lại mắc phải sai lầm lớn như vậy.” Thẩm Trạch Xuyên thương cảm vô cùng, “Sau này để lại mình bà lẻ loi cô quạnh, lại còn vì án này mà bị người ta sỉ vả, ngươi nỡ lòng nào nhẫn tâm đến thế?”
Dương Thành không kìm được òa khóc nức nở, ông ta vốn là người có học, hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, lại còn là đứa con hiếu thảo phụng dưỡng mẹ già nhất trong nhà. Ông ta bưng mặt khóc tu tu: “Ta sai không bằng cả con heo con chó, chẳng còn mặt mũi nào gặp lại cụ nhà nữa!”
“Án này vẫn chưa đóng, trảm hay không trảm vẫn còn phải thảo luận thêm.” Tiêu Trì Dã quẳng tờ khai đi, liếc ông ta, “Ngươi còn biết thẹn thì vẫn còn lương tâm. Giờ ta hỏi ngươi một câu, không ghi vào lời khai, nếu ngươi trả lời trung thực, ta sẽ cố hết sức tìm cách giữ mạng cho ngươi, để mẹ ngươi có thể bình an hưởng tuổi già. Nhưng nếu ngươi chày cối cho xong chuyện, ta sẽ lập tức chém đầu thị chúng ngươi ở cổng thành Đoan. Bức dịch báo của ngươi đã đâm Ngụy Hoài Cổ một dao, đập vỡ bát cơm của rất nhiều người, ngươi là người kinh doanh, ngươi hiểu rõ nhất những cô nhi góa phụ ấy sẽ gặp phải kết cục gì. Không có Tiêu Sách An ta bảo vệ, tính mạng một nhà già trẻ của ngươi coi như đứt.”
Dương Thành khóc một lúc lâu, đến lúc ông ta nín, Thẩm Trạch Xuyên tự mình bưng một chén trà nóng đến cho ông ta. Ông ta luống cuống gạt nước mắt, miệng nói cảm ơn liên tục, hai tay ôm chén trà im lặng một hồi mới cất tiếng: “Hầu gia chịu bảo vệ ta… đó chính là ân tái tạo với ta. Ta không dám mơ tưởng quay về làm quan nữa, chỉ mong được lưu đày thôi. Án này liên lụy quá rộng, chỉ một hai câu không thể giải thích rõ ràng được, ta sẽ từ từ nói cho Hầu gia.”
“Từ năm Hàm Đức nguyên niên, quốc khố Đại Chu đã bị hao tổn quá nhiều. Sổ sách của bộ Hộ nhì nhằng, Hoa Tư Khiêm thân là nguyên phụ nội các đã bắt tay với Phan Như Quý duyệt rất nhiều công trình lãng phí, tỉ như vườn Lâm Lang ở Cầm châu, phần lớn đều không phải vì muốn xây thật, cái vườn đấy chẳng qua chỉ là cái cớ để được nội các phê duyệt, tạo điều kiện cho bọn chúng moi bạc từ quốc khố mà thôi. Đây là những chuyện mà người trong nội bộ đều biết, quan thương cấu kết, bạc quả thực chảy như nước vào túi những kẻ này.”
“Năm Hàm Đức thứ tư Ngụy Hoài Cổ kéo ta xuống nước, ta nói thật, Hầu gia à, ta biết tiền này không nên đụng vào, nhưng ta chẳng còn cách nào khác. Quan địa phương bọn ta hễ vào đô là lại bị hai đảng Phan, Hoa thay phiên nhau đòi băng kính, chuyện dùng bạc thăng chức truyền gần truyền xa suốt mấy năm ấy chắc chắn ngươi cũng từng nghe đến rồi. Thế gia có thể diện của thế gia, những người thực sự bị băng kính, than kính kìm chân đều là quan viên hàn môn như ta đây. Không có tiền thì đừng mong được vào triều đình, không có tiền thì đừng mong có việc mà làm.”
“Năm ấy Quyết Tây gặp nạn châu chấu, mười ba thành mất mùa, là Giang Thanh Sơn dốc sức gồng gánh bảo vệ bọn ta, cưỡng ép cánh thương nhân mở kho để phát lương cứu tế cho bá tánh Quyết Tây, thế mới không bùng nạn đói. Cũng vì chuyện này mà Giang Thanh Sơn trở thành cái gai trong mắt những phú thương ở Quyết Tây, lúc ấy Khuất đô cũng biết, đám siết nợ còn đuổi đến tận cửa nhà hắn, mẹ hắn từng ấy tuổi mà vẫn còn phải dệt vải trả nợ. Nhưng hắn trả nợ cái gì, trong lòng chúng ta đều hiểu, hắn là đang trả nợ thay triều đình. Có điều, có một chuyện mà người khác không biết, ti bố chính Quyết Tây bọn ta lại biết rõ nhất, đó chính là Trung Bác binh bại xảy ra quá đúng lúc.”
“Sao ta lại nói thế? Khi ấy quốc khố rỗng không, Quyết Tây gặp nạn, Ly Bắc, quận Biên còn phải lo giải quyết kỵ binh Biên Sa, Hà châu bên dưới cũng không được mùa, vừa sang năm mới đã có người chết đói khắp nơi. Bộ Hộ bị áp lực quá gay gắt, nhưng bọn họ chẳng có cách nào để cứu tế địa phương cả, bởi vì quốc khố đã bị vét rỗng rồi. Hoa Tư Khiêm phải cho các nơi một lời giải thích, Hải Lương Nghi ở nội các cũng điều tra sổ sách, đâm ra Hoa Tư Khiêm rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, hứng chịu không biết bao nhiêu lời chỉ trích vì vụ này. Lúc đó Hoa gia bán thôn trang ở thành Địch cho Hề gia, bọn ta đều biết, Hoa Tư Khiêm làm thế hòng bù lại quốc khố để lấp liếm vụ này. Nhưng lỗ hổng lớn đến vậy, một mình ông ta đời nào bù nổi, thế là Hoa Tư Khiêm bắt đầu đi vay những người khác.”
“Ta không biết rốt cuộc Hoa Tư Khiêm có cầm được tiền về hay không, nhưng đúng lúc này, kỵ binh Biên Sa bất ngờ tấn công sông Trà Thạch, quân phòng vệ Đoan châu thảm bại, Thẩm Vệ rụt cổ lui quân khiến Trung Bác thua liên tiếp. Thiết kỵ Ly Bắc và quân phòng vệ Khải Đông đồng thời chi viện chặn lại Biên Sa ngay trước cổng Khuất đô, nhưng cho dù giữ được nước, thành bị tàn sát cũng đã hóa thành hoang mất rồi. Lương cứu tế mà Quyết Tây phát sau đó chính là lương của sáu châu Trung Bác.”
Thẩm Trạch Xuyên đứng phắt dậy, y đứng trong bóng tối, chẳng thốt một lời.
Lòng Tiêu Trì Dã cũng lạnh ngắt, hắn và Thẩm Trạch Xuyên đã từng đặt ra vô số giả thiết, vậy mà lại chưa bao giờ nghĩ tới, Trung Bác binh bại có thể còn là để bổ khuyết cho kho lương rỗng ở đằng sau, trả nợ hộ Hoa Tư Khiêm và đám quan viên mắc kẹt trong khốn cảnh truy tra quốc bạc.
“Đó là mười mấy vạn người,” Thẩm Trạch Xuyên thẫn thờ chống bàn nhìn trước mắt, giọng y khô khốc, “đó là… đó là tính mạng của bốn vạn tướng sĩ đấy… Ngươi có biết mình đang nói cái gì không…”
Thẩm Trạch Xuyên bị những lời này đả kích đến nỗi không phản ứng kịp, y bỏ ra sáu năm, thuyết phục mình rằng có lẽ những con người ấy đã chết vì quyền tranh. Những con người còn đang sống đang thở, những mảnh đời còn quá trẻ trung ấy, bọn họ đều đã từng sống như Kỷ Mộ. Đoan châu là ngưỡng cửa đầu tiên, bọn họ chết thảm đến thế, tiếng hát ngân vang trong hố tử thần Trà Thạch là cơn ác mộng cả đời này của Thẩm Trạch Xuyên.
Trung Bác thua trận, nạn nhân vô số. Tướng sĩ chết trận chẳng ai nhặt xác, máu dâng ngập mộng cảnh người sống sót.
Dương Thành ôm đầu dưới bầu không khí nặng nề: “Vụ quân lương lần này thực sự làm ta rất sợ. Trung Bác vẫn còn cơ may cứu vãn, nhưng Ly Bắc chỉ có thể nhờ ải Lạc Hà đến chi viện mà thôi. Một khi kỵ binh Biên Sa công phá Ly Bắc, ta sẽ chính là tội nhân thiên cổ!”
“Trung Bác binh bại, kỵ binh Biên Sa đến đúng lúc như thế! Bộ Hãn Xà điều binh xuôi Nam không phải là tình cờ, mà là vì bọn chúng đã được báo trước.” Tiêu Trì Dã khinh miệt nói.
Nếu vậy bộ Hãn Xà gặp Tiêu Ký Minh ở rặng Đông núi Hồng Nhạn lần này cũng tuyệt đối không phải tình cờ. Khuất đô, Trung Bác, Ly Bắc, thậm chí là Khải Đông, ở đâu cũng có người truyền tin giúp mười hai bộ Biên Sa. Bọn chúng nuôi mười hai bộ Biên Sa như nuôi một con chó rừng đói bụng ăn tạp, lúc nào cần sẽ thả cho nó đi vào, ngấu nghiến sạch cả những dấu vết chưa xóa kỹ.
“Ta không biết trong triều đình còn có ai làm chuyện như vậy hay không…” Dương Thành sợ hãi nói, “nhưng lần này là nguy hiểm thật… Quốc khố đã dư dả, sổ sách bộ Hộ cũng bị nội các thẩm tra nghiêm ngặt, nếu mà lại để kỵ binh Biên Sa xâm lược thì sẽ chính là bán nước. Ta không biết… Ta không dám đánh cược, thư riêng của ta bị người khác giám sát, ta chỉ có thể báo cho Khuất đô qua dịch báo mà thôi!”
“Nếu ngươi muốn tố giác Ngụy Hoài Cổ,” Thẩm Trạch Xuyên bỗng bảo Dương Thành, “tại sao lúc phát dịch báo khẩn ngươi còn treo thẻ bài của bộ Hộ? Bức dịch báo này vào Khuất đô sẽ rơi vào tay Ngụy Hoài Cổ trước tiên!”
Dương Thành không cầm nổi chén trà nữa, sứ vỡ đánh choang, ông ta run run nói: “Đâu, đâu phải thế! Rõ ràng ta treo thẻ bài của bộ Hình mà!”
Thẩm Trạch Xuyên ngỡ ngàng.
Mặt Dương Thành cũng lộ vẻ kinh hãi, sửng sốt nói: “Nếu bức dịch báo này rơi vào tay Ngụy Hoài Cổ thì ta sẽ chết chắc! Ta biết Thượng thư bộ Hình Khổng Tưu rất có gan, ông ta không xuất thân từ thế gia, tuyệt đối sẽ không trì hoãn bao che cho Ngụy Hoài Cổ, thế nên trước khi gửi đi ta mới phải xác minh lại liên tục là ta treo bài của bộ Hình mà!”
“Sập bẫy rồi,” Tiêu Trì Dã đỡ lấy Thẩm Trạch Xuyên, ánh mắt hắn tàn ác, “vụ lần này không phải Ngụy Hoài Cổ làm, Ngụy Hoài Cổ vừa nhận được dịch báo đã biết ngay có người đã xem nội dung, đây là uy hiếp trong im lặng, hắn buộc phải tự thú!”
Artist: 橘川葉
===
• Rose: Thật sự đọc đến lời khai của Dương Thành mình run cả người. Sao có thể tàn nhẫn đến mức thế, mạng người sao có thể rẻ rúng đến mức thế.