Ngụy Hoài Cổ tuổi đời hơn năm mươi bị lột quan bào, trở thành một tù nhân áo trắng. Hắn mang xích, bị ngăn cách khỏi Tiêu Trì Dã qua chấn song. Mấy hôm nay chịu thẩm cũng không có ai bạc đãi hắn, búi tóc hắn gọn gàng, mặt mày sạch sẽ, chỉ là mới có mấy ngày ngắn ngủi thôi mà dường như đã già đi rất nhiều, trông tiều tụy vô cùng.
“Đêm qua hội thẩm xong rồi,” Ngụy Hoài Cổ ngồi trên ghế, nói với hai người bọn họ, “lời khai của ta đã nộp lên rồi, giờ đang chờ xử lý. Các ngươi còn muốn hỏi gì nữa?”
“Bí mật vận chuyển bạc, buôn lương trục lợi, đầu độc biên tướng, cả ba tội này đều là tội chết.” Tiêu Trì Dã nhìn chằm chằm vào Ngụy Hoài Cổ, “Ngụy Hoài Hưng cũng đã cách chức hạ ngục chờ nghe tham. Dòng chính Ngụy gia các ngươi vừa ngã là ngã luôn hai vị triều thần, sao, lần này ngươi cứ thế cam chịu thôi à?”
“Việc lần này liên quan đến Ly Bắc, nào ai dám phá luật vì tình riêng? Chẳng có người nào bảo vệ ta đâu.” Ngụy Hoài Cổ chỉnh lại dáng ngồi, như thể hẵng còn đang ngồi trên ghế ở đại viện làm việc của bộ Hộ, hắn nhìn Tiêu Trì Dã, “Cha ngươi cũng xuống núi rồi, chỉ sợ mấy hôm nay Hoàng thượng còn chẳng dám ngủ kia. Ly Bắc vương vẫn là khúc xương cứng năm nào, biết làm thế nào để giáng người ta một đòn.”
“Lúc trộn lương hỏng vào quân lương, ngươi hẳn phải biết đó là quân lương chuyển cho Ly Bắc, thế mà ngươi vẫn cứ làm đấy thôi? Lúc đó đâu có sợ không ai bảo vệ đâu nhỉ.” Tiêu Trì Dã bước lại gần một chút, “Muốn đưa mấy thứ đấy vào miệng đại ca ta, tráo lương hỏng chỉ là bước đầu tiên. Lúc lương đến Ly Bắc, các ngươi đã mua chuộc viên quan kiểm kho để bọn chúng nhắm mắt đưa đồ vào quân doanh, đây là bước thứ hai. Sau đó lại mua chuộc đầu bếp của thiết kỵ Ly Bắc để trộn đống thuốc độc kia vào trong cơm, mang cho tướng sĩ biên quan ăn, đây là bước thứ ba.”
Tiêu Trì Dã dừng lại, liếc nhìn Ngụy Hoài Cổ.
“Bố trí những việc này vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, một khi xảy ra chuyện, ngươi chắc chắn sẽ không tránh khỏi liên lụy. Ngươi không những không tránh khỏi liên lụy, mà còn bị bộ Hình lập án điều tra, lôi ra tội đã từng buôn lương trục lợi. Ngươi đâu phải người như thế.”
Ngụy Hoài Cổ không đáp ngay câu hỏi của Tiêu Trì Dã, mà nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên đang ngồi đằng sau Tiêu Trì Dã nãy giờ. Hắn cười vài tiếng, chỉ chỉ Thẩm Trạch Xuyên: “Sáu năm ở Khuất đô mà Nhị công tử tiến bộ ra phết, lúc mới vào đô thì suốt ngày hô đánh hô giết, Thẩm đồng tri rõ quá mà nhỉ? Thế nên ta mới bảo Tiêu Phương Húc là một nắm đấm sắt, dám đặt con trai lên đao để mài giũa. Ngươi trưởng thành được thế này, quả thực phải cảm ơn cha ngươi.”
Tiêu Trì Dã lãnh đạm nhìn Ngụy Hoài Cổ, Thẩm Trạch Xuyên lại gạt lời khai ra, khoanh tay đặt lên bàn, không cười cũng không nổi giận với Ngụy Hoài Cổ, y chỉ cất lời một cách bình đạm: “Đúng rồi, thấy Tiêu Sách An như thế, trong lòng ngươi bất bình. Con trai ngươi thời Hàm Đức chỉ mải mê ăn chơi sa đọa, đến thời Thiên Sâm nội các đổi người, hắn mà muốn dựa vào thi cử để bước vào con đường làm quan thì sẽ khó như lên trời. Ngươi cũng bằng này tuổi rồi, dòng chính của Ngụy thị lại chẳng có ai cáng đáng được Ngụy gia. Ngươi gửi gắm hy vọng vào liên hôn, nhưng đáng tiếc Phí thị cũng biết Ngụy gia đang xuống dốc, quận chúa Chiếu Nguyệt cuối cùng lại gả vào Phan thị. Lúc làm Thượng thư bộ Hộ ngươi liên tục giáng chức người mới, chính là vì sợ lớp nhân tài sau này sẽ thay thế mình. Ngụy gia bây giờ trông thì có vẻ còn cường thịnh đấy, nhưng thật ra nước sắp chảy cạn rồi — ngươi mà chết, Ngụy gia nhất định sẽ lụn bại.”
Ngụy Hoài Cổ sờ sợi xích, nói: “Gia thế như thủy triều, có thăng có trầm chính là chân lý của thế gian. Một đời thịnh, một đời suy, đều là mệnh cả, ắt phải đến lượt Ngụy gia ta, ta không có gì hối tiếc. Đại Chu tồn tại đến giờ, đã trải qua vô số triều đại, cái gì cũng thay đổi, chỉ có tám đại gia tộc là không hề thay đổi. Cho nên ta chết, Ngụy gia mới sống.”
“Tám đại gia tộc sẽ thật sự không thay đổi ư?” Tiêu Trì Dã hỏi, “anh em Hề gia gà nhà đá nhau, toàn bộ con cháu đích thứ suy tàn, đến bây giờ chẳng còn huyết mạch để nối dõi nữa, sau này Hề gia sẽ không còn là Hề gia khi xưa, ngày bọn họ bị đào thải khỏi triều cục chẳng chóng thì chầy rồi sẽ đến thôi.”
Ngụy Hoài Cổ lại cười coi như không, hắn nói: “Chỉ cần Hề thị còn tồn tại, bọn họ sẽ không bị đào thải. Hôm nay các ngươi giết Hề Hồng Hiên để phân chia gia tài của Hề thị, nhưng lại không nỡ vứt bỏ cơ nghiệp của hắn, cho nên vẫn phải tiếp tục nhờ người khác quản lý thay. Hề thị như thế mà gọi là chết rồi ư? Bọn họ chỉ mất đi một người lèo lái thôi, đây là khó khăn tạm thời. Sau này vị đại phu nhân kia mà đi bước nữa, chỉ cần cô ta vẫn muốn cai quản cơ nghiệp dưới cái tên Hề gia, đối phương cũng chỉ có thể ở rể đổi họ, con sinh ra vẫn sẽ mang họ Hề, đây là dòng chính mới để duy trì Hề gia.”
Sáp nến loang lổ, màn đêm đã lui. Bên ngoài tĩnh lặng như tờ, Ngụy Hoài Cổ đứng dậy, như một vị trưởng bối dẫn dắt cuộc đàm đạo.
“Ta có một thắc mắc luôn muốn tự mình hỏi Tiêu Phương Húc, nhưng giờ không còn cơ hội nữa rồi, đành chỉ có thể hỏi ngươi thôi. Tiêu Trì Dã, cha ngươi xuất thân thanh bần, sau khi trải qua bao cam go nơi biên ải thì cuối cùng cũng vượt được bể khổ để xưng vương, các ngươi tự xưng mình là người phá vỡ gông xiềng của thế gia. Nhưng hơn ba mươi năm đã trôi qua, Ly Bắc và Tiêu thị đã trở thành một thể thống nhất không thể tách rời, ông ta cũng có con trai. Ngươi và Tiêu Ký Minh đều là con đích, để tránh đích thứ phân tranh, Tiêu Phương Húc thậm chí còn không chịu cưới vợ mới, cũng không chịu nạp thiếp. Ông ta biến ngươi và Tiêu Ký Minh thành lựa chọn duy nhất của thiết kỵ Ly Bắc, đây chẳng phải là bức tường sắt nền tảng để thành lập thế gia đó sao? Các ngươi đang đi trên chính con đường giống với bọn ta.”
Tiêu Trì Dã im lặng giây lát mới đáp: “Ngươi nghĩ thế, bởi vì ngươi không hiểu trên thế gian này có người sẽ nguyện ý chịu trói buộc vì tình. Cha ta không cưới vợ mới không nạp thiếp, đơn giản là vì cả đời này ông chỉ nguyện hứa đầu bạc răng long với mình mẹ ta. Thiết kỵ Ly Bắc là trọng kỵ do ông gầy dựng nên, ông hiểu đội quân ấy hơn bất kỳ ai hết, đây là đứa con thứ ba của ông, thậm chí còn quan trọng hơn cả ta và đại ca. Cho đến giờ người coi ta và đại ca là lựa chọn duy nhất của thiết kỵ Ly Bắc chính là các ngươi, khi ta ở Khuất đô, bị vây khốn vốn không phải Ly Bắc, mà là hai người Tiêu Phương Húc và Tiêu Ký Minh thôi. Còn một điều nữa ngươi không hiểu, đúng là cha ta đã xây dựng nên một bức tường sắt trên cương vị thống soái thiết kỵ Ly Bắc, nhưng đó không phải bức tường sắt của bậc cửa thế gia, mà là liệu có thể thực sự trở thành chủ soái của một đội quân, để dẫn dắt thiết kỵ Ly Bắc gánh vác sức nặng của bức tường sắt băng rèn lửa đúc trong cuộc chiến trường kỳ với Biên Sa được hay không. Ba mươi năm trước người đánh bại bức tường sắt ấy là Tiêu Phương Húc, mười năm trước người đánh bại bức tường sắt ấy là Tiêu Ký Minh, nếu sau này lại có người có thể đánh bại bức tường sắt này, không sợ khó khăn gian khổ, cam nguyện chịu rèn giũa như thế, người đó sẽ chính là thống soái mới của thiết kỵ Ly Bắc.”
“Lúc ngươi nói hộ Tiêu Phương Húc thì nghe vĩ đại cao thượng lắm, nhưng thật ra mấy năm nay Tiêu gia toàn độc chiếm binh quyền Ly Bắc.” Ánh mắt Ngụy Hoài Cổ thoáng vẻ trào phúng.
“Đấy là vì hai người liên tiếp gánh đặng cái sức nặng này lại tình cờ mang họ Tiêu thôi.” Mắt Tiêu Trì Dã chợt lóe lên một thứ ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong ánh nến lập lòe sắp cháy cạn, hắn vừa là Tiêu Phương Húc, cũng vừa là Tiêu Ký Minh, và là cả niềm kiêu ngạo ẩn sâu dưới lớp áo giáp của ba người Tiêu gia. Hắn nói: “Các ngươi gọi cha ta là sói đầu đàn, sói không có thành kiến về huyết thống. Chỉ cần đánh bại được bọn ta là có thể lãnh đạo bọn ta. Mọi thứ mà thiết kỵ Ly Bắc phô ra ngày hôm nay đều là điều mà nó xứng đáng. Mai kia—”
Tiêu Trì Dã dừng lại.
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên hiểu hắn muốn nói gì tiếp, hắn muốn nói, mai kia khi hắn trở về Ly Bắc, hắn cũng sẽ tham dự vào cuộc tranh đấu của bầy sói, chỉ cần hắn đánh bại được người khác, hắn sẽ trở thành con sói đầu đàn thứ ba. Ngọn nguồn của sự kiêu ngạo, bất kham của bọn họ nằm ở chỗ bọn họ chưa bao giờ sợ chiến đấu, đây là cái hồn của Tiêu Phương Húc, ông truyền lại tinh thần này cho hai đứa con trai, truyền lại cho cả thiết kỵ Ly Bắc.
“Ngươi có biết vì sao, cùng là thủ vệ biên quan, cùng nắm giữ binh quyền, nhưng Thích gia từ trước đến giờ lại chưa từng phải chịu địch ý từ phía thế gia như Tiêu gia không?” Ngụy Hoài Cổ mặt đối mặt với Tiêu Trì Dã, hắn nói một cách bình thản, “bởi vì các ngươi đều có máu phản loạn, sự kiêu ngạo ấy mới chính là căn nguyên Khuất đô không thể tin tưởng Ly Bắc. Ngươi có biết vì sao thế gia không sụp đổ không? Bởi vì bọn ta biết thuận thế mà hành động. Lý thị là gốc rễ của Đại Chu, bọn ta bao quanh nó, làm nó sinh ra, nuôi nó trưởng thành, bọn ta thay phiên lẫn nhau, bọn ta hỗ trợ lẫn nhau, bọn ta mới là đất đai chống đỡ Đại Chu. Mặt đất ngươi giẫm chân lên, bầu trời ngươi ngửa cổ thấy, tất cả chúng đều là sự yên ổn do thế gia duy trì, bất kỳ kẻ nào muốn phá vỡ sự yên ổn này đều là kẻ thù. Hai mươi sáu năm trước Thái tử Lý thị dẫn đầu Đông Cung âm mưu phá cục, đó là ngây thơ, Thái tử không hiểu, một khi thế gia sụp đổ, Lý thị cũng sẽ nhanh chóng điêu tàn theo, cho nên hắn chỉ có nước chết.”
“Hoa Tư Khiêm có thể chết, Hề Hồng Hiên có thể chết, ta cũng có thể chết. Nhưng chúng ta chỉ chết thân mình thôi, thế gia không phải đất trời chỉ dùng sức người là có thể lật đổ, không một ai, không một ai đủ sức để đánh bại bọn ta. Biết bao nhiêu năm như vậy, hàn sĩ có thể thực sự tạo nên được chút ảnh hưởng chỉ có mình Hải Lương Nghi, ông ta dành gần ba mươi năm nhẫn nại ẩn mình, bây giờ ông ta lộ diện rồi, nhưng ông ta dám khinh suất xoay trời chuyển đất chắc? Ông ta phục hưng Thái học, đề bạt hàn sĩ, từng bước đi của ông ta đều hết sức thận trọng, bởi vì ông ta biết chỉ dùng lực thì thiên hạ sẽ cùng vong, nhưng ông ta còn sống được bao lâu? Đến khi ông ta chết, cục diện này sẽ sụp đổ, ông ta không thể thành công được đâu.” Ngụy Hoài Cổ bỗng bật cười, hắn vịn song sắt nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Tề Huệ Liên dẫn đầu Đông Cung sấm rền gió cuốn, tuyệt nhiên không qua lại với bọn ta, ông ta tin rằng mình làm được, nhưng ông ta lại hại chết Thái tử. Thiên tài trên đời này đều nên học cách biết mình biết người, ông ta là vết xe đổ cho những kẻ cấp tiến.”
“Ngăn hắn lại!” Thẩm Trạch Xuyên chợt đứng phắt dậy.
Tiêu Trì Dã ra tay ngay tức thì, nhưng muộn mất rồi. Ngụy Hoài Cổ ho dữ dội, hắn gập lưng hứng lấy máu, nâng mắt nhìn hai bọn họ, vừa ngậm máu vừa cất tiếng giữa cơn đau xé ruột gan.
“Các ngươi không thắng được đâu… Các ngươi chắc chắn… chắc chắn sẽ thua!”
Tiêu Trì Dã đá văng cửa lao, xách Ngụy Hoài Cổ lên, cạy miệng hắn ra. Máu dơ từ bên trong chảy xuống, Ngụy Hoài Cổ như ngọn nến tàn trong gió, tứ chi co quắp dần cứng đờ, cặp mắt trừng thao láo bất động.
Nến tắt phụt, trong ngục chỉ còn tiếng gió âm u.
“Hoàng tự!” Tiêu Trì Dã thả xác hắn ra, đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đã hửng sáng, mây đen lại vẫn giăng ùn ùn, cơn dông vừa mới tạnh dường như đang muốn kéo trở về. Áp lực cuồn cuộn trong vô số tiếng bước chân hỗn loạn, Tiêu Trì Dã đẩy cửa ra, thấy toán thiếu nữ đang kinh hoàng trong nhà lao. Mùi máu xộc lên mũi, toàn bộ đám thiếu nam đã bỏ mạng, xác người chồng la liệt trên mặt đất. Trán Tiêu Trì Dã toát mồ hôi, hắn nắm đao Lang Lệ, quét mắt qua từng gương mặt hoảng hốt.
Hắn và Thẩm Trạch Xuyên còn chưa ra tay, là ai đã giết hoàng tự?
Gió lạnh thổi vào bờ lưng ướt sũng của Tiêu Trì Dã, hắn còn chưa quay lại đã nghe thấy tiếng vó ngựa phi như bay tới.
Phúc Mãn trên lưng ngựa xóc nảy hốt hoảng gọi: “Hầu gia, hầu gia! Mau vào cung ngay! Hoàng thượng nguy kịch!”
Tiêu Trì Dã quay phắt lại, nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại đè tay Tiêu Trì Dã xuống. Hắn bình tĩnh đến cực độ, ánh mắt của hắn khiến tay chân Phúc Mãn run lên: “Nguy kịch là sao, ngươi nói rõ ra.”
Nước mắt nước mũi Phúc Mãn chảy ròng ròng: “Hoàng thượng bệnh nặng, khẩn cấp truyền Hầu gia vào gặp, có việc hệ trọng cần giao phó!”
===