Đất trời u ám, dông tố âm ỉ.
Tiêu Trì Dã cởi đao Lang Lệ ở cửa cung rồi cất bước vào hành lang dài tăm tối. Thái giám đang quỳ ở hai bên cúi đầu im thin thít, từ trong ra ngoài Minh Lý đường lặng ngắt không một tiếng động. Phúc Mãn tất tả dẫn Tiêu Trì Dã đến cửa, vén rèm lên. Màn trong tẩm điện buông im lìm không buộc, bên trong ngột ngạt, lẫn với cả mùi máu.
Phúc Mãn vừa thút thít vừa nói khẽ: “Hoàng thượng, người xem, Hầu gia tới rồi này!”
Lý Kiến Hằng ở bên trong ừ một tiếng, nói: “Ngươi bảo bọn họ, lui ra ngoài hết đi. Trẫm muốn nói mấy câu với Hầu gia, trước khi các lão đến thì đừng quấy rầy.”
Phúc Mãn lặng lẽ dẫn người ra ngoài.
“Sách An,” hình như Lý Kiến Hằng hơi dịch người, hắn nói, “ngươi vén màn lên đi.”
Tiêu Trì Dã nâng tay vén tấm màn đang buông lên. Máu loang lổ trên giường, Lý Kiến Hằng như đang ngâm trong một mảng màu bẩn, ngực hắn phập phồng, thở dốc một cách khó nhọc.
“Huynh đệ,” gương mặt tái nhợt của Lý Kiến Hằng đầm đìa mồ hôi nước mắt, đôi tay run rẩy của hắn lau mồ hôi, nhưng lại bết máu ra đầy mặt, “ngươi làm gì đi, gấp chết ta mất.”
Mộ Như nằm nghiêng bên cạnh Lý Kiến Hằng, đã tắt thở.
Tiêu Trì Dã bỗng cảm thấy có chút cô đơn, hắn đến đây dẫu biết rõ là bẫy, chỉ vì muốn cho tiếng “huynh đệ” này của Lý Kiến Hằng một lời hồi đáp thỏa đáng. Tình nghĩa anh em thuở niên thiếu bồng bột xốc nổi của họ đã vỡ nát dưới sức đè nghiến của quyền lực từ bao giờ, nhưng dường như trong giây phút này lại liền lại. Hắn như đã quay về thuở xưa kia, buộc màn lên, giọng hơi khàn: “Trên đường gió lớn, phố Thần Vũ đường đông, cưỡi ngựa khó đi.”
Lý Kiến Hằng bỏ bàn tay đang che vết thương ra để nhìn chỗ bị đâm, rồi nói: “Ngươi đúng là huynh đệ tốt, thừa biết chuyến này hung hiểm mà vẫn tới. Lý Kiến Hằng ta được làm bạn với ngươi, không uổng.”
Tiêu Trì Dã kéo ghế qua ngồi xuống. Hắn nhìn Lý Kiến Hằng, cổ họng lăn mấy lần mới nói: “Đã bảo ngươi rồi mà, nàng không hợp với ngươi đâu.”
“Nhưng ta thích nàng mà,” Lý Kiến Hằng mơ màng lau máu trên ngón tay, “ta cứ tưởng nàng cũng thích ta. Mẹ… Bị dao đâm, hóa ra đau thế đấy.”
Tiêu Trì Dã xoa mặt, chống đầu gối, hắn hỏi: “Ngươi gọi ta đến có gì muốn nói?”
Lý Kiến Hằng khẽ đảo mắt, hắn bật cười một tiếng với Tiêu Trì Dã qua làn nước mắt, thế rồi lại khóc rưng rức nghẹn ngào: “Ta gọi ngươi đến mà ngươi đến ngay, đầu ngươi bệnh mẹ nó rồi à Sách An, ngươi có biết không, bên ngoài đều… đều đang xách đao chờ ngươi đấy.”
Tiêu Trì Dã như đang giải quyết mấy chuyện đau đầu hộ hắn giống hồi trước, chỉ bình tĩnh gật đầu: “Ta biết.”
Lý Kiến Hằng ráng kiềm nén tiếng khóc đang chực bật ra, hắn nói: “Ngươi mà không đến, thì ta đã khỏi phải nói xin lỗi rồi.”
Hai mắt Tiêu Trì Dã đỏ hoe: “Ngươi là hoàng đế, hoàng đế không cần phải xin lỗi.”
Lý Kiến Hằng bưng vết thương lại, lắc đầu không kìm nổi tiếng khóc nữa, hắn nức nở: “Ta… Huynh đệ à… Ta thật sự… muốn làm một hoàng đế tốt. Mấy hôm trước ta còn học cả kinh đấy, ngươi ra ngoài, bảo các lão hộ ta nhé.”
Tiêu Trì Dã: “Ngươi là hoàng đế, ngươi tự đi bảo đi.”
Lý Kiến Hằng thở nặng nề, tiếng khóc làm khản cả giọng: “Không được, ta là hoàng đế, không thể tự mình đi được, mất mặt lắm. Ông ấy là trung thần, ngươi nói xem cớ sao ta, ta lại ngu như này cơ chứ? Ta, thật sự muốn gọi ông là á phụ. Ta sợ lắm, sợ sau khi ta chết, các ngươi cũng sẽ bị người khác đâm.”
Tiêu Trì Dã đã lạc giọng, hắn bảo: “Ngươi nhát gan như này thì làm sao mà đi được?”
Lý Kiến Hằng quơ tay: “Hoàng huynh đang chờ ta, ta sợ huynh lại mắng ta. Ta có lỗi với huynh lắm.”
Tiêu Trì Dã cười giễu: “Tiền đồ kiểu gì đây.”
“Ta…” hơi thở của Lý Kiến Hằng càng lúc càng gấp gáp, đôi môi khô khốc của hắn mấp máy, “ta cũng xin lỗi ngươi, đã không đủ trượng nghĩa. Ngươi với ta đều là thân bất do kỷ, ta thật sự… thật sự rất hận. Sách An, ngươi đi đi, ngươi đi ra ngoài ngay đi, cưỡi ngựa của ngươi, về nhà đi. Ta không có gì để tặng ngươi cả, nhưng không tiễn, thì lại không đáng mặt.”
Tiêu Trì Dã lại xoa mặt.
Lý Kiến Hằng nâng ngón tay lên chỉ vào tường, giọng lơ mơ: “Kia… Cây cung kia, là ngươi giúp ta lấy được từ chỗ hoàng huynh, nhưng mẹ kiếp, ta, ta không kéo nổi… Ngươi mang nó đi đi. Sói con phải ở thảo… thảo nguyên, nhẫn ban chỉ của ngươi sắp gỉ mất rồi.”
Tiêu Trì Dã nói vô tình: “Ta không cần, đấy là cung bá vương của nhà ngươi.”
“Ngươi là bá vương mà…” tiếng Lý Kiến Hằng đã rất khẽ, hắn nhìn cây cung, “kiếp sau… đừng… để ta làm vua nữa… Ta muốn làm… cánh yến Đại Chu… dưới hiên nhà phú quý…”
Hắn an tĩnh nhìn cung bá vương, không động nữa.
Gió thổi vào lớp rèm rủ trong tẩm điện, Tiêu Trì Dã ngồi nghe tiếng sấm đì đùng, nổ đoàng thành cơn dông tầm tã.
Hàn Thừa uống nốt ngụm trà cuối rồi bưng chén đi ra ngoài, nhìn quân sĩ của tám đại doanh đã dàn trận sẵn sàng, gã quăng chén xuống đất, cao giọng hô: “Cấm quân Khuất đô chỉ có tám nghìn người, thao trường núi Phong không nhận được tin sẽ không đến chi viện được. Tiêu Trì Dã là thú vây trong lồng, hôm nay nhất định phải bắt hắn lại!”
Mưa chớp rền trời, cơ man những tiếng bước chân dày đặc bao vây lấy hoàng cung. Vỏ đao cà vào áo giáp, tám đại doanh dàn trận bao vây bên ngoài tẩm điện. Phúc Mãn nghe tiếng đã không đứng dậy nổi, toán thái giám co rúm vào một góc, sợ chính mình sẽ trở thành vật tế đao.
Cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng đứng dậy, giữa muôn vàn bóng đen chằng chịt, hắn buông màn cho Lý Kiến Hằng, sau đó quay lại gỡ cây cung bá vương năm chục cân kia xuống. Cửa điện đã mở sẵn, Tiêu Trì Dã gạt lớp lớp rèm rủ phất phơ ra, bước thẳng vào màn mưa không quay đầu lại.
Hàn Thừa cùng đội quân của gã nhất loạt tuốt đao, gã chẳng có lời gì để nói, bởi vì bọn chúng đã thắng rồi. Bọn chúng muốn xoay trời chuyển đất trong cơn dông này, khiến Tiêu Trì Dã lại một lần nữa quỳ xuống.
Tiêu Trì Dã nhìn lớp lớp đầu người đen sì, hắn ra ngoài cất bước xuống bậc thang dài. Hắn không có đao, đến khi nước mưa gột sạch sự lãnh đạm của hắn, hắn đã lao vào đánh nhau với đám người kia. Cung bá vương chặn lại lưỡi đao, hắn đẩy bức tường người lui về đằng sau, mang theo thế tiến quyết liệt áp phục tiếng gầm của dông tố.
Thẩm Trạch Xuyên phi ngựa qua phố, Cẩm y vệ và cấm quân sau lưng tựa một con trăn đỏ xô vỡ cổng cung trong ánh đao lập lòe, tiến thẳng vào trong.
Cả hoàng cung đã bị bao vây bởi khôi giáp, tiếng chém giết xé gió dậy trời. Ngựa tràn vào càng đẩy nhanh tốc độ tàn sát, Lãng Đào Tuyết Khâm bất chấp biển người xông thẳng tới chỗ Tiêu Trì Dã. Trong khoảnh khắc chớp mắt ấy Tiêu Trì Dã nhảy phóc lên ngựa, bắt được đao Lang Lệ Thẩm Trạch Xuyên ném tới.
Tiêu Trì Dã bỗng tuốt đao: “Khuất đô không phải quê hương trong mộng của ta, hôm nay ta phải về nhà, kẻ nào dám ngăn cản — giết kẻ ấy!”
Dứt lời hắn kẹp chặt ngựa, vung đao bắn máu.
Mưa quất lên mặt, Tiêu Trì Dã chém giết mở đường máu. Chiến trường lui từ trong cung ra ngoài phố, Hàn Thừa thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng quát: “Tử thủ cổng thành, đêm nay tuyệt đối không thể thả đám nghiệt súc mưu phản giết vua này đi!”
Tám đại doanh nào phải đối thủ của cấm quân, quân số tuy đông mà lại sợ chết, thành thử bị đội quân như lang hổ này lần lần ép lui. Cổng thành đã đóng chặt, Thẩm Trạch Xuyên cầm đao bước lên tường thành, đá văng chướng ngại vật, gọi người mở cổng thành ra. Cánh cổng đang đóng chặt rầm rầm nâng lên, bên ngoài làn mưa chính là quê nhà trong nỗi nhớ đau đáu suốt sáu năm trời của Tiêu Trì Dã.
Hàn Thừa quay lại hô: “Bắt lấy hắn nhanh lên!”
Ngựa của Tiêu Trì Dã đã ra khỏi thành, hắn giơ tay ra hiệu cho Đinh Đào dẫn mọi người chạy về phía thao trường núi Phong, phải mang cả hai vạn cấm quân này theo cùng. Rồi hắn quay ngựa lại giữa đoàn người, dang rộng vòng tay với Thẩm Trạch Xuyên đang đứng trên tường thành, trầm giọng gọi: “Lan Chu, đi theo ta!”
Nhưng Cẩm y vệ đứng sừng sững không nhúc nhích, Thẩm Trạch Xuyên vịn tường giữa cơn mưa xối xả, nhìn Tiêu Trì Dã như muốn nhìn thật kỹ dáng hình của hắn.
Tám đại doanh lại một lần nữa xông tới, sắp sửa đuổi ra ngoài cổng thành. Cánh cổng đang treo cao phát ra âm thanh nặng nề dưới sức hút bất khả kháng của trọng lực, tiếng xích cuồn cuộn vang lên, cổng thành lao ầm ầm thẳng xuống.
“Sách An,” Thẩm Trạch Xuyên cất tiếng qua làn mưa nặng trĩu, dịu dàng nói, “về nhà đi.”
Tiêu Trì Dã như bị nước lạnh dội thấu lòng, hắn siết chặt dây cương phi ngựa quay ngay về. Cổng thành nện “rầm” xuống mặt đất, hoàn toàn chặn lại truy binh của tám đại doanh ở đằng sau cổng, cũng hoàn toàn chặn lại Tiêu Trì Dã ở bên ngoài cổng.
Tiêu Trì Dã gào khản giọng như một con thú bị chọc điên: “Thẩm Lan Chu!”
Thẩm Trạch Xuyên không nhìn Tiêu Trì Dã nữa, y quay lại nhìn Hàn Thừa cùng tám đại doanh đông nghìn nghịt.
Hàn Thừa nghiêng mặt nhổ toẹt một cái, nhe răng hằm hè: “Thẩm Trạch Xuyên, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta!”
“Ngươi mà cũng xứng danh Cẩm y vệ ư,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn gã, giọng lạnh băng. “Cẩm y vệ từ thời Kỷ Vô Phàm đều là hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, không thẹn với lương tâm, hôm nay các ngươi lại dàn trận mưu hại tính mạng thiên tử, Hàn Thừa, ta giết ngươi là thiên kinh địa nghĩa!”
Hàn Thừa ngửa cổ cười sằng sặc: “Ngươi thì là cái thá gì? Là dư nghiệt của Thẩm thị! Ta đối xử tốt với ngươi, bao nhiêu lần chỉ bảo cho ngươi mà ngươi lại báo đáp như vậy ư? Nào! Xách người ra đây cho Thẩm đồng tri nhìn cái nào!”
Tề Huệ Liên bị lôi tới, tóc tai bù xù rũ rượi, ông ngã xuống trong mưa, quát lên: “Cẩu tặc gian trá!”
Hàn Thừa túm dây xích phi ngựa kéo lê Tề Huệ Liên theo trên đường. Gã chỉ vào Tề Huệ Liên, bảo Thẩm Trạch Xuyên: “Ngươi tìm lâu lắm rồi đúng không? Đây này! Thẩm Trạch Xuyên, còn không mau đến đón người đi!”
“Cẩu tặc! Cẩu tặc!” Tề Huệ Liên lộn tiết, bị bùn bắn be bét mặt.
Hàn Thừa nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thẩm Trạch Xuyên, nhìn cả ánh mắt u tối của Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Đại ca ngươi là thế tử Kiến Hưng, ta vẫn nhớ hắn bị kỵ binh Biên Sa kéo chết lúc hẵng còn sống, nhưng các ngươi không có tình cảm nên ngươi chẳng đau đớn chút nào. Hôm nay đến lượt tiên sinh của ngươi đấy, ngươi có đau không?”
“Hàn Thừa!” Thẩm Trạch Xuyên nghiến hai chữ này, “ngươi vắt công vắt sức giấu tiên sinh trong tay để làm gì?”
“Vốn có chỗ quan trọng cần dùng!” Hàn Thừa cũng bất thình lình dằn mặt, “nhưng ngươi lại thả Tiêu Trì Dã đi, làm hỏng bàn cờ của ta, nên ngươi thành vô dụng mà ông ta cũng thành vô dụng! Nếu ngươi còn muốn giữ mạng cho ông ta thì hãy quỳ xuống dập đầu nhận lỗi ngay cho ta! Quỳ xuống hô lớn ba tiếng cha, ta sẽ tha mạng cho ông ta, tha mạng cho cả ngươi!”
Thẩm Trạch Xuyên bước lên đáp thẳng thừng: “Được!”
“Được cái rắm!” Tề Huệ Liên ngẩng phắt lên từ trong nước bùn, ông lau sạch đất bẩn, nhìn Thẩm Trạch Xuyên đăm đắm, “ta dạy con thi thư, không phải để con mặc kẻ khác làm nhục! Tề Huệ Liên ta đến trời đất còn không quỳ, sao con có thể quỳ trước loại tiểu nhân ti tiện như hắn?!”
Xích sắt “đanh” vang.
Tề Huệ Liên bước loạng choạng, tiếng ông vang vọng giữa cơn mưa: “Trăm năm tựa mộng điệp [1], ta đến đi tự do! Một đời này của ta, đã hưởng vinh hoa phú quý, đã nếm lợi lộc công danh, ta—” ông điên dại cười sằng sặc, túm lấy sợi xích trên cổ, “ta cười anh hùng khắp thiên hạ, hiền tài thế gian nào ai cao hơn ta! Ai có thể tranh cao thấp với Tề Huệ Liên ta? Ta xuất thân Du châu danh vang thiên hạ! Lúc ta đàm tiếu ở ngự tiền, chỉ điểm khắp giang sơn, Hàn Thừa à, ngươi đang ở đâu? Ngươi vẫn chỉ là một con chuột cống!”
Tề Huệ Liên tắm mình trong mưa, như đang say rượu.
“Lũ chuột nhắt các ngươi, xách giày cho ta còn không xứng! Thế gia tựa căn bệnh trầm kha, bảo Hải Lương Nghi, Đại Chu đã vô phương cứu chữa rồi, cả ông ta lẫn ta đều không thể xoay trời chuyển đất!” Tề Huệ Liên ngạo nghễ quay lại giữa tiếng cười, nhổ một bãi về phía Hàn Thừa, “nhưng ta sẽ không nhận thua, kiếp này ta chỉ làm đế sư! Lan Chu! Lồng chim đã phá, loạn thế tất khởi, những gì có thể dạy con, tiên sinh đã dạy xong cả rồi. Đất trời thối nát này…”
Tề Huệ Liên quay lưng về phía Thẩm Trạch Xuyên, bỗng thất thanh nghẹn ngào. Mưa dông xối đẫm cả người ông, lại không thể xối tắt nhiệt huyết đã cháy rừng rực suốt mấy trăm trời của ông. Trước đây ông luôn gọi Thái tử, nhưng vào thời khắc này, ông lại không đành lòng quay đầu nhìn Thẩm Trạch Xuyên.
“Đất trời thối nát này, thà rằng hãy lật đổ nó, biến nó thành đất trời của con đi. Lan Chu, đi đi, đừng quay đầu, tiên sinh thay con gánh bốn vạn oan hồn kia, con đừng sợ, con—” máu ông bắn tóe trong mưa, ông ngửa đầu ngã vật xuống đất nhìn bầu trời trên cao, thì thào: “đừng sợ…”
Sấm nổ ruỳnh trời, Thẩm Trạch Xuyên thất thanh quỳ bịch xuống. Y cứ nhìn trân trối, chẳng màng đến cơn mưa đang quất rần rật, trong khoảnh khắc chết sững vô tận ấy, mọi lớp ngụy trang đều đã bị xé toạc thành ngàn mảnh, tiếng gào tuyệt vọng đầu tiên trong sáu năm trời cuối cùng cũng thoát ra. Đôi mắt đỏ bừng của y đã mất sạch lý trí, y nắm lấy Ngưỡng Sơn Tuyết, bất thình lình tuốt đao.
“Hàn Thừa—!”
Y hận chết trời đất này, cũng hận chết những gương mặt này.
Thẩm Trạch Xuyên chống đất đứng dậy, Ngưỡng Sơn Tuyết cắt qua mưa, chém văng máu phạt vòng trùng vây. Y giết một kẻ, lại giết một kẻ nữa, y bước qua những cái xác ấy, nhưng y lại như một con thú bị vứt bỏ. Đao cắt xoẹt qua cổ họng nhanh tựa thủy ngân, máu bắn lên nửa khuôn mặt Thẩm Trạch Xuyên.
Y đã hoàn toàn điên dại, máu chảy xuống má ngỡ là nước mắt.
Hàn Thừa vừa liên tục lui vừa quát: “Giết y!”
Hạt mưa thình lình vỡ tan trong gió, một mũi tên dài trong tích tắc lao đến trước mặt Hàn Thừa. Tiêu Trì Dã túm xích nhảy từ trên tường thành xuống đá ngã một kẻ, rồi trở tay rút đao cắm xuyên qua đối phương. Hắn cứ cắm xuống cái xác như thế, rảo bước rẽ đao, lúc rút đao ra máu đã ướt đẫm hai tay.
Một tay Tiêu Trì Dã kéo Thẩm Trạch Xuyên lại, hắn huýt một tiếng. Mãnh giương cánh phi thẳng tới, mổ thương mắt phải của Hàn Thừa trong bầu hỗn loạn. Hàn Thừa cuống cuồng che mặt, nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên từng hồi bên ngoài thành, Đinh Đào đã khẩn trương dẫn người tới.
“Phá cổng!” Đinh Đào gào khản giọng.
Cấm quân ùa tới, nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy cánh cổng kia lại một lần nữa phát ra tiếng vang nặng nề, chậm rãi nâng lên.
Phí Thịnh vừa kéo xích vừa thở phì phò như kéo bễ, đi theo là Cẩm y vệ đang thật lực dồn bước lui về sau. Hắn chửi đổng: “Đệt cả tổ tông nhà nó! Nặng phát gớm, chó má! Hầu gia—! Lên ngựa chạy mau!”
Lãng Đào Tuyết Khâm phi như bay qua khe hở, tiếng chém giết vùi lấp Khuất đô.
Quận Biên cũng đang sống chết vật lộn trong tràng tắm máu dậy trời tương tự, Lục Quảng Bạch gần như không nâng nổi thương nữa, lúc rút lui hắn hô: “Viện quân đâu?!”
Mình phó tướng đã ăn mấy nhát đao, đáp: “Không… Không đến.”
Mưa tuôn tầm tã, Lục Quảng Bạch quay đầu nhìn về phía doanh địa.
Tiêu Trì Dã đã lên ngựa, hắn ấn Thẩm Trạch Xuyên ở trước người mình, phá qua dông tố phi như bay về phía cổng thành.
Sấm nổ vang rền, bầu trời như bị xé toạc thành vết nứt, mưa liều mạng rơi.
Lục Quảng Bạch giật phăng chiếc áo choàng cũ rách rưới ra, găm cây thương xuống bên chân. Hắn nói trong gió cát mưa dông: “Không đánh nổi nữa.”
Phó tướng nằm bên đồi cát nhìn hắn.
“Vận mệnh buộc ta phải thủ cả đời ở đây, nhưng đó không phải con đường mà ta lựa chọn.” Lục Quảng Bạch cởi bỏ áo giáp mang ấn ký Đại Chu, lau sương gió trên mặt, trong mắt hắn chất chứa vô ngần tang thương, hắn thoáng tự trào, “Cát vàng đã chôn vùi anh em ta, ta không muốn cúi đầu sống cuộc đời hư vô nữa. Thánh chỉ không cứu được binh của ta, triều đình không nuôi được ngựa của ta.”
Tiêu Trì Dã đã chạy ra khỏi Khuất đô, truy binh kéo ùn ùn sau lưng. Bọn họ thẳng tiến về phía trước như đang xé rách màn mưa đen nhánh.
“Ta không muốn phó mệnh vì nó nữa.”
Lục Quảng Bạch nhắm mắt, máu chảy dọc ngón tay hắn nhỏ xuống cát vàng. Cổ họng hắn nghèn nghẹt, u sầu nhuốm đẫm khi đôi mắt cuối cùng cũng mở ra.
Máu trên má Thẩm Trạch Xuyên bị gột trôi, cổ họng y bật ra từng hồi nức nở xé lòng. Sự thuần phục ngoan ngoãn dĩ vãng đã bị vứt bỏ trong trận đào tẩu gay go, bọn họ như một thanh đao sắc phá tan dông bão.
Lục Quảng Bạch rửa sạch tay trong mưa, lại lần nữa nắm lấy cây trường thương.
Bọn họ đều là tù nhân bị vận mệnh truy đuổi, bọn họ đều từng cam chịu mang xiềng xích. Nhưng dông tố đã phá sập lầu cao, sự sụp đổ đã đánh ập tới như sóng thần.
Tiến lên, tiến lên!
“Ta muốn vượt qua ngọn núi kia.”
“Ta muốn chiến đấu vì chính mình!”
===
[1] Trích 《 Song Điệu · Thuyền Đi Đêm · Ý Thu 》· Mã Trí Viễn
• Rose:
Lúc trước đọc chương này chỉ đau thôi. Giờ làm cảm xúc mãnh liệt gấp n lần.
Hồi mới làm cứ làm thôi không biết sẽ đến đâu, thế mà cũng hết cuốn 1 rồi he.
Riêng chương này sẽ còn phải sửa lại nhiều. Toàn những câu kinh điển, cảm giác lựa từ thế nào cũng chưa ưng.