Đến bình minh thì mưa đã tạnh, đất trời đục ngầu trải ngút mắt trong sự giao thoa sáng tối. Thích Trúc Âm giẫm lên đất bùn lầy lội, bước xuống từ thao trường. Nàng vừa buộc giáp tay vừa nhìn phó tướng của mình của mình phi ngựa vào doanh trại. Phó tướng của nàng tên là Thích Vĩ, tuy là một hán tử khỏe khoắn vạm vỡ nhưng tính tình lại vô cùng tỉ mẩn, ra trận vác rìu, rời trận cầm kim đều làm được, rất có uy tín trong quân.
Thích Vĩ xuống ngựa giữa đường, vội vàng gật đầu với các binh lý hành lễ theo đúng lệ ở hai bên rồi đi thẳng tới trước mặt Thích Trúc Âm, nói: “Đại soái, tin tới!”
“Khuất đô hay quận Biên?” Thích Trúc Âm hỏi.
“Cả hai,” Thích Vĩ không cao, hắn ngó quanh quất rồi mới nói, “Khuất đô tự dưng gặp mưa dội trôi hết sạch sành sanh. Nhị công tử của Tiêu gia cấp tốc chạy trốn, dẫn theo hai vạn cấm quân đến biên giới Trung Bác, trông có vẻ muốn đi Từ châu.”
Thế mà Thích Trúc Âm lại chẳng mảy may ngạc nhiên, nàng thít chặt cái giáp tay, lúc cắn dây còn nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Thằng bé chạy nhanh đấy.”
“Trước thì có vụ quân lương, sau lại có vụ vây giết Tiêu Trì Dã, lần này đảm bảo Ly Bắc vương sẽ nổi giận.” Thích Vĩ theo sau Thích Trúc Âm, “Nếu Ly Bắc tạo phản, chúng ta sẽ phải bổ sung thêm lính phòng vệ cho sáu châu Trung Bác, binh mã Trung Bác cũng sẽ về dưới trướng quản lý của đại soái.”
Thích Trúc Âm khoác thêm áo ngoài rồi nói: “Nơi rộng lớn như Trung Bác có về hết dưới tên ta ta cũng chẳng dám nhận. Chuyện Khuất đô không vội, ngươi nói cho ta trước đi, rốt cuộc quân phòng vệ quận Biên bị làm sao thế? Lục Quảng Bạch định phục kích tận vào trong quê Biên Sa à?”
Vẻ do dự thấp thoáng trên gương mặt cục mịch của Thích Vĩ, hắn nói: “Đại soái, lần này Lục tướng quân bất chấp quân lệnh vượt biên đuổi theo kỵ binh Biên Sa, ta nghi…”
Hắn im lặng, không nói ra cái từ kia.
Thích Trúc Âm: “Năm nay quân lương bị cắt một nửa, quận Biên khó cầm cự, ta đã lấy danh nghĩa của cha để ký một khoản nợ với Nhan thị ở Hà châu, chỗ bạc đó chính là dành ra để mua lương thực cho quân phòng vệ quận Biên. Ngươi nói ta nghe nghi cái gì? Không có bằng chứng thì ta không nghe đâu đấy.”
Thích Vĩ biết Thích Trúc Âm quý trọng tướng lĩnh, trước giờ luôn thưởng phạt phân minh, tuyệt đối sẽ không chà đạp người khác chỉ vì mấy lời nói. Nhưng lần này khi đến quận Biên kiểm tra, chính vì hắn thấy sai sai nên mới đâm sinh nghi. Hắn không dám giấu nữa, ngoan ngoãn khai ngay: “Đại soái, không có bằng chứng thì tôi cũng chẳng dám nói. Lần này đến quận Biên để kiểm tra quân tình mấy hôm trước, nhưng Lục tướng quân không những không quay về doanh địa, mà thậm chí còn điều cả lính thủ vệ đài lửa hiệu đi nữa.”
Bước chân Thích Trúc Âm khựng lại, nàng quay sang nhìn Thích Vĩ: “Hắn điều cả lính thủ vệ đi á?”
Thích Vĩ gật đầu, toan nói tiếp thì bỗng nghe thấy một trận ầm ĩ ở phía đằng kia. Hai người ngó ra, trông thấy một đoàn người đang vây quanh một chiếc kiệu nhỏ thêu ùa vào trong doanh địa, bị lính gác chặn lại.
Nghênh Hỉ thấy nói kiểu gì lính canh cũng nhất quyết không cho vào, bèn tự mình xốc rèm lên re ré nạt nộ: “Không biết ta là ai à? Kiệu của ta thì có gì mà ngăn! Ta là giám quân Khuất đô Hoàng thượng phái đến đấy! Ngươi đi thông báo ngay, bảo Thích đại soái ta có chuyện quan trọng phải truyền đạt!”
Thích Trúc Âm chỉ đứng nhìn từ xa, bảo Thích Vĩ: “Ngươi ra tiếp đi, bảo là ta đang bận, không rảnh gặp gã. Đám thái giám Khuất đô phái đến đều cùng một giuộc cả, ăn ngon uống tốt cung phụng gã để gã giữ mồm giữ miệng không gây rắc rối là được. Giờ ta phải đến quận Biên đây, Lục Quảng Bạch không phải người sẽ đào tẩu. Trước khi ta về cứ bảo Khuất đô là không có ai ở nhà, bên đó nhập nhằng lắm, ngươi nhớ để mắt đến cả cha nữa, nếu gã mà gửi thư cho Khuất đô thì ngươi chặn lại ngay, bảo gã ngoan ngoãn yên vị chút..”
Thích Vĩ còn định nói gì đó thì Thích Trúc Âm đã xoay người lên ngựa.
Trước khi đi nàng còn ngoái lại nhắc Thích Vĩ thêm một câu: “Việc Khuất đô dăm bữa nửa tháng chưa giải quyết xong đâu, hôn lễ tháng sau thể nào cũng sẽ bị hoãn, gỡ hết lụa đỏ trong nhà xuống đi, bạc cả đấy.”
Dứt lời chẳng buồn nán lại nữa mà dẫn người đi đường vòng tránh kiệu của Nghênh Hỉ, thẳng tiến luôn đến quận Biên.
***
Thẩm Trạch Xuyên uống thuốc, bệnh tình dần dần khá hơn dọc đường đi. Nếu cấm quân muốn tiếp tục đi về phía Đông Bắc thì bọn họ phải tìm cách thuyết phục châu phủ Từ châu Chu Quế — trước đó còn phải cắt đuôi được truy binh đang bám theo như quỷ ở đằng sau.
“Kẻ đang đuổi riết phía sau là Hàn Cận,” Đàm Đài Hổ ôm đao ngồi bó gối trên một tảng đá, “nếu không thể đánh lui hắn trước khi đến Từ châu, hắn sẽ cầm điều lệnh của Khuất đô đến ép Chu Quế trực tiếp đóng thành, chặn chúng ta lại ở cảnh nội Trung Bác.”
Tiêu Trì Dã lẳng lặng ôm tay, trước mặt bọn họ là một tấm bản đồ đơn giản. Tiêu Trì Dã không sợ đánh với Hàn Cận, song hắn phải cân nhắc vấn đề thời gian. Thời gian càng dài thì lại càng bất lợi cho cấm quân. Lý do duy nhất mà Thích Trúc Âm vẫn chưa xuất binh bao vây hắn chỉ là do hiện giờ Khuất đô đang rối loạn vì không có hoàng tự thôi, đến lúc tình hình ở Khuất đô ổn định lại, bọn họ rảnh tay để điều Thích Trúc Âm đi truy đuổi thì hai vạn cấm quân sẽ phải đụng độ với bia sắt.
“Không khó ở chỗ đánh, mà là có đánh nhanh được hay không.” Gương mặt nhợt nhạt của Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa hồng hào lại chút nào, y nhặt viên đá lên vạch mấy đường trên mặt đất, “Hàn Cận dám đuổi xa thế này là bởi sau lưng có thành Đan, kho lương của thành Đan là cánh cửa rộng mở cho tám đại doanh trong tay hắn, bọn chúng không phải lo ăn mặc. Hai vạn người chúng ta chạy được đến đây hoàn toàn là vì ý chí, chứ chúng ta không có lương thảo chi viện, muốn qua Từ châu để đến được Ly Bắc thì bắt buộc phải giải quyết vấn đề này trước.”
Đàm Đài Hổ vẫn chưa quen đối mặt với Thẩm Trạch Xuyên, hắn bèn ngậm tăm nhìn sang Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã không nhìn hắn mà nói: “Có chuyện thì nói đi.”
Đàm Đài Hổ đổi tư thế ngồi, chỉ ngón tay xuống đất: “Từ châu và chúng ta là chỗ quen lâu năm, bảo Chu Quế lấy cớ tin tức bị tắc nghẽn để ứng trước một chút lương thực khẩn cấp cho chúng ta, như thế không được sao?”
“Không được,” Thẩm Trạch Xuyên thả hòn đá xuống, “trong thời điểm này, tất cả mọi hành động đều mang ý nghĩa chọn phe, kể cả khi có lẽ Chu Quế không hề có ý đó đi nữa, ông ta mà làm thế thì trong mắt Khuất đô, ông ta cũng đã là quân phản đảng giúp đỡ phản quân rồi. Đến lúc chúng ta rời Từ châu, ông ta sẽ lập tức bị áp giải về Khuất đô chịu thẩm chờ phạt. Chu Quế còn có gia đình, ông ta chắc chắn sẽ không làm thế.”
Đinh Đào ngẩng đầu lên từ cuốn sổ: “Chẳng phải Thần ca đang đi chuẩn bị quân lương sao? Đảm bảo huynh ấy đang trên đường đến chỗ chúng ta rồi.”
“Quân lương hắn chuẩn bị đã chuyển cho Ly Bắc rồi, đó là lương thực của thiết kỵ Ly Bắc ở tiền tuyến, không thừa để san cho cấm quân.” Tiêu Trì Dã ngồi xổm xuống xem xét tấm bản đồ, “Hắn với Cốt Tân có đến thì cũng chẳng mang được bao nhiêu lương thực đâu.”
Vẫn thường nói lương thực chưa đi, binh mã chưa động. Năm đó Ly Bắc và Khải Đông có thể nhanh chóng đánh lui kỵ binh Biên Sa chính là vì kỵ binh Biên Sa không có quân nhu dự trữ, không thể đánh lâu dài. Bây giờ cấm quân đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan không thể đánh lâu dài tương tự. Đánh chiếm Từ châu có thể là một cách, nhưng đó khẳng định là hạ sách. Tính đến nay bọn họ đã tiêu gần mười vạn lượng bạc vào Từ châu, thành lập một mối quan hệ tương trợ với Chu Quế, tất cả là để lót đường cho tương lai.
“Quay lại đánh thành Đan,” Đàm Đài Hổ ngẫm nghĩ, “thành Đan có kho lương, chúng ta không nán lại thành lâu, lấy được lương thì đi luôn thôi, đến Từ châu thì kể hết cho Chu Quế.”
“Không được,” Thẩm Trạch Xuyên hơi thở dài, “thành Đan có đường quân sự thông thẳng với thành Thuyên và Khuất đô, quay lại chính là cho Khuất đô thời gian để điều nốt tám đại doanh còn thừa đi, chưa kể đi đường tốn sức, thành cũng chưa chắc có thể đánh nhanh thắng nhanh được.”
Cả hai đề nghị của Đàm Đài Hổ đều bị Thẩm Trạch Xuyên bác bỏ, hắn ức ra mặt không giấu được, chỉ xoa xoa tay, chẳng buồn góp thêm một câu nào nữa. Anh trai hắn Đàm Đài Long vừa là hảo hán lại vừa là một vị tướng, thế nhưng chẳng có ai dạy dỗ chỉ bảo cho Đàm Đài Hổ. Lúc này hắn vừa khó chịu vừa xấu hổ, song trong lòng thì lại rất khâm phục. Hắn không phải một tên vô lý ngang ngược, ít nhất cũng chịu thừa nhận mình là người thô thiển.
Tiêu Trì Dã như nhìn thấu tâm tư của Đàm Đài Hổ, hắn bèn đưa tay vỗ lưng Đàm Đài Hổ, nói rất tự nhiên: “Tuy đánh thành Đan bị thời gian bó buộc, nhưng đó cũng là một cách. Trước đây ngươi mới chỉ đánh một lần trên phố với tám đại doanh ở Khuất đô, bây giờ ra ngoài rồi, không hiểu gì thì cứ hỏi, sau này sẽ có nhiều nơi cần ngươi dẫn quân quyết định, không phải lần nào ngươi cũng sẽ có Thẩm đại nhân chỉ điểm đâu. Lão Hổ, bể học vô bờ, chịu dập mặt mấy phen chơi chơi thì tiền đồ mới rộng mở.”
Bùn trên mặt đất bị vạch loằng ngoằng hết lên, Thẩm Trạch Xuyên nhìn mặt trời, nói: “Hàn Cận là con cháu Khuất đô, trước giờ mới chỉ thi cưỡi ngựa ở trường săn, nên là tạm thời hắn chưa đuổi kịp chúng ta được đâu.”
“Phục kích một trận ở đây là có thể cướp được lương của Hàn Cận,” Tiêu Trì Dã nhìn tứ phía, “thậm chí chả cần đến hai vạn người.”
“Hắn sợ ngươi đấy,” đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên còn dính một ít bùn, y nói, “đi đường chỉ dám đuổi rón ra rón rén, muốn hắn trúng bẫy thì trước tiên phải có mồi.”
“Ta mang năm trăm người chờ hắn ở đây, đi về hướng Đông có sông phù sa, núi ở hai bên, một bên giáp rừng, lão Hổ dẫn theo hai ngàn người đến mai phục ở đó.” Tiêu Trì Dã lau vết bùn trên ngón tay cho Thẩm Trạch Xuyên, “Đêm nay Đinh Đào dẫn mọi người vào thị trấn dọc đường ăn đi, hãy bảo là cấm quân chạy đến đây, nhưng mà tại ta nghèo không có tiền mua lương, lại không ra được khỏi Trung Bác nên quân lính nhụt chí, một loạt bỏ trốn.”
Hàn Cận còn trẻ, từng tiếp xúc qua với Tiêu Trì Dã hồi khơi thông cống. Thẩm Trạch Xuyên nói đúng, hắn sợ Tiêu Trì Dã thật. Thực ra đám ăn chơi ở Khuất đô chẳng có mấy ai không sợ Tiêu Trì Dã cả, thể trạng và tính tình của Tiêu Trì Dã khiến hắn trở thành một bá vương danh xứng với thực trước cả vụ săn thu. Đợt trường săn Nam Lâm ấy chính là một ranh giới, hạng con đích như Hàn Cận không phải con trưởng trong nhà, có cha anh chăm lo, đường làm quan xuôi chèo mát mái trông thì có vẻ giống y đúc Tiêu Trì Dã đấy, nhưng lại chưa bao giờ táo bạo nổi bật như Tiêu Trì Dã. Có lẽ hắn chỉ dám đuổi dè chừng vì sợ Tiêu Trì Dã, nhưng đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội để đánh bại Tiêu Trì Dã.
Miễn là Tiêu Trì Dã cho hắn một sơ hở.
“Ngoài những cái đó ra,” Thẩm Trạch Xuyên lại nghĩ thêm rồi bảo Đinh Đào, “còn phải bảo ta với Hầu gia bất hòa, dọc đường cãi nhau nhiều đến mức đường ai nấy đi rồi.”
“Chật vật đủ đường,” Tiêu Trì Dã nhe răng, “muốn thảm bao nhiêu thì kể thảm bấy nhiêu.”
Đinh Đào ghi nhoáy vào sổ.
Đàm Đài Hổ không yên tâm, bèn hỏi: “Quả Đào có diễn được không đấy? Dượt thử một lần cho bọn ta nghe ở đây xem nào.”
Đinh Đào vuốt mắt một cái, rồi ôm cuốn sổ bắt đầu nói vanh vách: “Chủ tử của tôi bị người ta hại thảm quá đi mất thôi, tám đại doanh bám riết y như chó, đến nỗi tiền ăn cháo chủ tử cũng còn chẳng có. Bọn tôi vừa mới ra khỏi Khuất đô đã phải chạy bán sống bán chết, thôn trang cửa hàng gì gì đều không kịp dọn, bạc trong phủ cũng không mang theo, túi nhẹ quá tưởng đang xách phân dê theo không bằng. Chủ tử còn khất mấy ngàn lượng bạc ở tiệm trang sức trên phố Thần Vũ đây, giờ thì thôi khỏi trả luôn. Thẩm đại nhân mắc mưa nên ngã bệnh, bệnh nặng lắm mà lại không có tiền mời đại phu, sao mà nghèo hèn quá thể… Hức… Đại nhân cũng bỏ chủ tử của tôi đi mất rồi. Bây giờ người ngựa đều vác bụng rỗng chạy như nhau, tôi đói quá, tôi đói đến mức dạ dày trào ngược lên rồi đây này, thật sự cùng quẫn quá rồi mới phải mang theo mấy anh em chạy ra đường cướp của mót ít tiền. Chúng tôi vốn là người trong sạch, bị ép đến bước đường này cũng là vì theo sai người mà thôi, giờ lót dạ một ít rồi sẽ lên đường đi ngay, phải đến thành Đan để cậy nhờ Hàn Cận! Hàn Cận tốt lắm, Hàn Cận vừa có tiền lại vừa có lương thực, đi theo hắn mới có tương lai! Tương lai chính là…”
Đinh Đào nói diễn cảm xuất thần ra trò.
Tiêu Trì Dã: “Chủ tử của ngươi thấy ngươi nói rất xuất sắc. Lão Hổ, lột áo choàng của hắn ra, trát bùn lên mặt hắn rồi cho hắn ba xâu tiền để hắn khởi hành mau lên. Khỏi đến quán ăn mà ăn, ngươi cứ đi dọc phố gõ bát ấy — ngươi đực ra đấy nhìn Lan Chu làm cái gì?”
===