Thương Tiến Tửu

Chương 99: Tạ lễ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Cận liên tục bắt được mấy đào binh của cấm quân, tên nào cũng bẩn thỉu nhếch nhác, đói đến vàng cả mặt ra. Sau khi tra hỏi nhiều lần, hắn đã biết tình cảnh khốn khổ của cấm quân, song hắn vẫn không dám tùy tiện tiến quân, bởi vì hai vạn cấm quân không phải con số nhỏ. Hắn liên tục thử tính toán xem mình với Tiêu Trì Dã đánh chính diện thì có thể ăn chắc được bao nhiêu phần thắng.
“Cấm quân đã thể hiện xuất sắc lúc ở trường săn Nam Lâm, lúc đó còn đang tranh tuần phòng cổng thành với bọn ta, giết mất không biết bao nhiêu người.” Hàn Cận ngồi trong lều nhìn tên đào binh phía dưới, “Giờ các ngươi đang đi theo Tiêu Trì Dã chạy trốn khỏi đô cơ mà, tan rã là thế nào?”
“Thưa đại nhân, không đi xa được ấy.” Đào binh quỳ bên dưới thưa, “Bọn tôi chạy cả đường đến đây, vừa không có thôn cũng chẳng có tiệm, lương không doanh địa cũng không, đằng trước thì có Từ châu, phía Nam thì có quân phòng vệ Khải Đông, thế này rõ ràng là tự chui đầu vào rọ rồi.”
Hàn Cận ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Có nhiều người bỏ trốn không?”
Đào binh đáp: “Lúc tôi chạy thì chỉ có mấy trăm người thôi, cấm quân bây giờ chẳng khác nào bèo trong mương, xả một cái là tan tác ngay, không cầm cự nổi.”
Hàn Cận hiếu kỳ: “Tiêu Trì Dã không nghĩ cách gì à? Sao ta nghe bảo hắn quản quân nghiêm lắm, binh lính dưới trướng đều sợ hắn cơ mà.”
“Đại nhân không biết thôi,” đào binh nói lâu quá nên mới nuốt ực nước miếng một cái, “cho xin một ít lương khô được không? Mẹ bà nó chạy cả đường rồi, đói không nói nổi nữa!”
Hàn Cận ra hiệu cho người đưa hắn một ít lương khô, đào binh bắt đầu ngấu nghiến ngay tại chỗ, hắn vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Thì chính là vì sợ hắn đấy chứ đâu! Hồi ở Khuất đô các anh em không có chỗ nào để đi nên mới bất đắc dĩ phải theo hắn, đắc tội các ông lớn tám đại doanh các vị, giờ hắn đã thành quân phản tặc rồi, chúng tôi nào còn dám đi theo hắn nữa?”
Hàn Cận thấy mấy tên đào binh này thê thảm thật, đã vậy lại còn bị tóm cổ về nên xem chừng không phải giả vờ, không khỏi suy tính cẩn thận một phen trong đầu. Hắn bảo người dẫn đào binh đi trước rồi bắt đầu xem xét đối sách với nhóm phụ tá ở trong lều.
Trong nhóm phụ tá có một vị tên là Cao Trọng Hùng, chính là cái người đã dẫn đầu Thái học nổi loạn hồi nào. Can tội lúc đó chọc vào Phan Như Quý, hắn bị giam vào đại ngục, vì không có người bảo lãnh cho nên con đường làm quan cũng coi như chấm dứt luôn, bèn đến nhờ cậy Hàn Cận. Hắn là một học giả quyết liệt, đời này hận nhất là quốc tặc, chướng mắt nhất là loại như Thẩm Vệ và Phan Như Quý. Nay tin Tiêu Trì Dã chạy trốn khiến cõi lòng hắn sục sôi, không đời nào có chuyện hắn sẽ chịu dung thứ.
Cao Trọng Hùng chỉ vào bản đồ nói: “Nếu Tiêu Trì Dã đã rơi vào đường cùng thì không thể để yên cho hắn lẩn trốn trong cảnh nội Trung Bác được. Tổng đốc đã có binh hùng tướng mạnh, lại còn có thành Đan để dựa vào, ta thấy việc này chớ nên chần chừ, có thể xuất binh truy kích ngay bây giờ, chỉ cần bắt được hắn trước khi hắn vào Từ châu thì đó sẽ là công lớn.”
Hàn Cận hẵng còn do dự: “Nhưng Tiêu Trì Dã có hơn vạn người, toàn là những hán tử đã trải qua trường săn Nam Lâm, nhỡ mà có bẫy…”
Cao Trọng Hùng không đồng tình: “Sĩ khí cấm quân đang tan tác, vạn người hay một người cũng thế cả, bọn chúng bây giờ chỉ là một đám ô hợp mà thôi, lo gì. Tổng đốc đã đuổi đến tận đây rồi, nếu không thể mau chóng bắt hắn về để quy án thì định ăn nói với Khuất đô kiểu gì.”
Lòng Hàn Cận đã rất lung lay rồi, hắn lại thắc mắc: “Nhỡ mà hắn cấu kết với châu phủ Từ châu Chu Quế để mưu hại ta thì ta phải làm sao đây?”
Cao Trọng Hùng hơi sốt ruột: “Tổng đốc, Chu Quế cũng là người có gia đình, ông ta làm quan tốt không làm, lại đi bày mưu với tên phản tặc Tiêu Trì Dã làm gì? Ông ta không dám đâu. Nếu chúng ta xuất binh bây giờ, nhất định Tiêu Trì Dã sẽ không kịp trở tay, đến lúc đó thừa thắng xông lên là có thể chiến thắng quay về rồi.”
Mấy bữa nay Hàn Cận toàn phải ngủ trong lều, bị muỗi ở đây đốt ngứa điên cả người lên được. Hắn nhớ Khuất đô, anh trai Hàn Thừa phò tá Thái hậu chủ chính, Hàn thị hưng thịnh đã ở ngay trước mắt. Đây chính là lúc để hắn quay về hô bạn gọi bè thỏa thích ăn mừng, còn ở lại đây thêm ngày nào hắn càng khó chịu ngày ấy. Nghe Cao Trọng Hùng nói thế, hắn chỉ cân nhắc một chốc rồi đồng ý ngay.
Hôm sau Hàn Cận dậy rất sớm, sương hẵng còn đang giăng đã dẫn binh lên đường. Đúng theo thông tin đào binh cung cấp, hắn chạy một mạch đến tận vành đai rừng bao quanh sông phù sa. Trong rừng đào đầy bếp đất, song có vẻ không đủ để cung cấp cơm ăn cho hai vạn người.
Hàn Cận tin tưởng tên đào binh hoàn toàn, tinh thần hắn tăng vọt lúc ngồi trên lưng ngựa, bèn tuốt kiếm vung lên hô: “Phản tặc đã vào đường cùng, lục soát khu rừng này, nhất định sẽ tìm được dấu vết!”
Binh lính tám đại doanh xông lên.
Tiêu Trì Dã đang ngồi xổm rửa mặt cạnh dòng suối thì nghe thấy tiếng. Hắn quay lại, trông thấy Hàn Cận phi ngựa tới.
Hàn Cận vừa thấy Tiêu Trì Dã đã lập tức quát: “Phản tặc ở đây, bắt hắn mau!”
Tiêu Trì Dã huýt sáo gọi Lãng Đào Tuyết Khâm, năm trăm người đang tứ tán hốt hoảng tháo chạy, bị đuổi nháo nhào tan tác trong rừng. Hàn Cận thấy vậy lại càng hăng máu, hắn ngoác miệng cười phá lên rồi hô từ đằng xa: “Hầu gia, hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Tiêu Trì Dã mặc kệ binh lính, một mình phi ngựa bỏ trốn. Hàn Cận sợ hắn chạy mất, bèn vội vàng dẫn người đuổi theo. Tám đại doanh đánh đá túi bụi trong rừng, lao hùng hục theo Hàn Cận về phía Đông Bắc. Hàn Cận càng chạy lại càng sốt ruột, hắn kêu ở phía sau: “Tiêu Trì Dã! Người đã rơi vào đường cùng rồi, còn không mau khoanh tay chịu trói?!”
Tiêu Trì Dã quay đầu lại trên lưng ngựa, người đi theo định chặn đường mà lại không địch nổi sự hung bạo của tám đại doanh, năm trăm người bị đuổi đến thê thảm. Chớp mắt đã ra khỏi bìa rừng, chạy thẳng một mạch đến sông phù sa, cuối cùng bọn họ bị dồn ở mép nước.
“Tiêu Trì Dã!” Hàn Cận ghìm cương phất tay áo, “ngươi nhìn xung quanh đi, tất cả đều là binh lính tám đại doanh của ta! Bây giờ cả bốn phía ngươi đã là địch, ngươi còn ngoan cố làm cái gì nữa? Giờ ngươi cầu xin ta thì ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
Lãng Đào Tuyết Khâm bới vó tại chỗ, Tiêu Trì Dã lạnh lùng nói: “Ngươi muốn ta chết, được thôi, nhưng ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, sao Hàn Thừa không tự mình tới?”
“Anh ta bây giờ là Nhiếp chính vương hầu, công vụ chất chồng, đâu rảnh mà đến xử lý các ngươi?” Hàn Cận dùng kiếm chỉ Tiêu Trì Dã, “xuống ngựa chờ bắt, Tiêu thị các ngươi sẽ còn đường sống. Chỉ một mình ngươi phạm phải sai lầm tày trời mà giờ ngươi nỡ để cả nhà ngươi phải đền mạng theo à?”
“Đúng là ta đã mắc rất nhiều sai lầm,” Tiêu Trì Dã hơi hất cằm liếc Hàn Cận, “nhưng không đến lượt Hàn thị các ngươi dạy ta.”
Hắn vừa dứt lời, bỗng thấy mấy trăm người nhổm dậy từ hai bên. Đàm Đài Hổ cưỡi ngựa ngay đầu bao vây Hàn Cận hoàn toàn từ đằng sau, quân lính đi theo gặp kẻ nào chém ngay kẻ ấy, những kẻ xấu số ngã vật khỏi ngựa. Cận vệ hai bên Hàn Cận đều là Cẩm y vệ do Hàn Thừa đặc biệt chỉ định để đi theo bảo vệ hắn, thấy thế thì biết ngay là đã trúng kế, bèn lập tức vung roi quất vào ngựa của Hàn Cận hòng đưa hắn thoát thân từ mé bên cánh rừng.
Hàn Cận nào từng gặp trận thế kiểu này đâu, lúc duyệt binh ở thao trường Khuất đô thì hắn cũng là một tay khá, nhưng đánh giặc thật thì chưa bao giờ, thành ra sợ cứng cả người. Con ngựa dưới thân hắn bị đau lồng lên, phi thẳng đến ven rừng trong vòng vây bảo vệ của Cẩm y vệ.
Thẩm Trạch Xuyên cầm đao đứng dưới tàng cây nhìn Hàn Cận.
Hàn Cận đang định thẳng tiến thì ngựa lại bị Cẩm y vệ nhanh chóng ghì chặt cương. Đám người nhễ nhại mồ hôi lẫn máu liếc nhau một cái, cuối cùng gã cầm đầu mở miệng nói: “Đồng tri đại nhân! Hôm nay chúng ta gặp nhau chính là vì duyên phận, nể tình cũ với nhau, thả bọn ta đi có được không!”
Mấy ngày này Thẩm Trạch Xuyên gầy đi rất nhiều, xương cổ tay đang nắm thanh đao của y trông như một vầng trăng lưỡi liềm, màu sắc lạnh lẽo lộ ra khỏi tay áo trắng tinh. Ánh mắt y như chứa đựng băng cứng ngàn năm, gương mặt lại chậm rãi vẽ ra một nụ cười tháng Năm ấm áp. Y nói: “Các huynh đệ đều được người ta phó thác, phải gánh trách nhiệm trên vai nên không thể không làm, ta biết chứ.”
Gã kia biết bản tính Thẩm Trạch Xuyên hiểm ác, nhìn thấy nụ cười của y, gã vừa chắn cho Hàn Cận vừa liên tục lui từng bước. Tiếng chém giết dậy trời ở đằng sau, Tiêu Trì Dã cũng ép tới từng bước. Trán gã chảy mồ hôi: “Đồng tri đại nhân tiền đồ vô lượng, tội gì phải khổ sở lăn lộn theo một tên phản tặc ở đây nhỉ? Nếu ngươi chịu thả Hàn tổng đốc về đô, Chỉ huy sứ nhất định sẽ xí xóa chuyện cũ, hoan nghênh đồng tri đại nhân về đô!”
Nhưng Thẩm Trạch Xuyên lại khẽ bật cười, giọng y vừa chậm vừa trong, cười lên trông rất đẹp. Lớp da nhợt nhạt tắm trong ánh nắng vỡ vụn tinh tế mịn màng đến vô ngần, y thong thả rút đao, Ngưỡng Sơn Tuyết dài mảnh cọ vào vỏ.
“Ta biết ơn Hàn Thừa lắm,” Thẩm Trạch Xuyên trở tay nắm lấy chuôi đao, thoáng ngưng lại, “ta biết ơn gã đến mức không diễn tả nổi bằng lời luôn đấy, lần này về các ngươi hãy cầm một món quà tạ lễ về cho gã hộ ta nhé.”
Lưng Hàn Cận chợt rét run lên, suýt nữa ngã ngựa.
***
Tiêu Trì Dã hắt nước rửa máu trên hai thanh đao bên bờ suối, Thẩm Trạch Xuyên ngồi xổm đằng sau rửa tay, y dìm cả bàn tay vào nước, đến lúc Tiêu Trì Dã rửa xong đao rồi cũng vẫn không nhấc lên. Tiêu Trì Dã lại ngồi xổm xuống đối diện với Thẩm Trạch Xuyên, hắn cao hơn y rất nhiều, vậy mà vẫn cụng trán được với y. Bàn tay hai người chạm vào nhau trong nước, Tiêu Trì Dã nắm lấy ngón tay y.
Tiếng khóc tê tái của Thẩm Trạch Xuyên dường như chỉ là một giấc mộng đêm hôm, dưới ánh mặt trời y vừa sạch sẽ vừa bình thản. Ngón trỏ của y chậm rãi vuốt ve bàn tay Tiêu Trì Dã, len vào khe hở giữa ngón tay Tiêu Trì Dã, rồi dán sát vào lòng bàn tay Tiêu Trì Dã, mang theo sự mềm mại mát lạnh của dòng nước.
Artist: 饿狐
Đàm Đài Hổ đang chỉ huy mọi người thu dọn chiến trường, bọn họ còn phải qua đêm trong khu rừng này. Xung quanh toàn binh lính, nhưng Thẩm Trạch Xuyên vẫn dán tay vào, vừa như đang thản nhiên chơi đùa, lại vừa như đang dụ dỗ sau khi đã ngấm ngầm âm mưu từ lâu.
Người y vẫn còn mùi máu.
Tiêu Trì Dã để yên cho y làm vậy, nói: “Để lại duy nhất một tàn binh quay về, chưa chắc hắn đã thật sự truyền tin về đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn gợn sóng lấp lánh trên mặt nước, y đáp: “Hắn là Cẩm y vệ, chỉ cần đầu chưa đứt thì vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Hàn Cận đang nằm trong tay chúng ta, nếu hắn không thể mang tin về thì tức là nhiệm vụ đã thất bại. Kiểu gì cũng chết thôi, thà chết tử tế một tí. Chưa kể đầu người trong cái bao tải đấy đều là Cẩm y vệ mang yêu bài, hắn phải cho các anh em được lá rụng về cội.”
Tiêu Trì Dã muốn lau vết máu bắn trên cổ tay cho Thẩm Trạch Xuyên, nhưng xung quanh nhiều người quá. Hai người nhìn nhau một lát, thế rồi hắn chợt nắm lấy tay Thẩm Trạch Xuyên, chầm chậm ghé lại gần nói: “Khuyên tai đánh rơi ở Khuất đô rồi, đến Ly Bắc sẽ làm lại cho ngươi.”
“Còn khất mấy ngàn lượng bạc đấy,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, “buộc chặt thắt lưng kiếm tiền đi đã Nhị công tử.”
“Ta có thể gả vào một nhà giàu, lấy thân báo đáp, tiện thể đổi tiền luôn.” Tiêu Trì Dã đè thấp giọng.
Thẩm Trạch Xuyên tì tay xuống lớp phù sa mềm mại ở dưới đáy suối, khẽ thì thầm bên tai Tiêu Trì Dã: “Một đêm năm trăm lượng…”
Chút mời gọi yêu kiều ấy còn chưa kịp bùng lên, Thẩm Trạch Xuyên đã bất thình lình nghiêm mặt quay ngoắt lại bảo Đàm Đài Hổ đang chưa biết phải dùng tư thế gì để lại gần: “Hàn Cận vốn tính quay về Khuất đô sớm, lại còn có thành Đan trợ giúp nên lương thực hắn mang theo lần này đảm bảo không nhiều đâu, đêm nay mọi người nhóm bếp nấu đi. Sáng sớm mai, chúng ta—”
Thẩm Trạch Xuyên chợt ngưng lại một tích tắc, y liếc Tiêu Trì Dã một cái rất nhanh rồi nói tiếp: “… Tiếp tục đi về phía Đông Bắc.”
Tiêu Trì Dã không nói gì, chỉ chuyên tâm vò khăn, tiện thể cầm khăn lau ra màu đỏ nhạt từ tay Thẩm Trạch Xuyên.
===
Tôi sẽ làm một category mới tổng hợp các hành động nhỏ của Nhị công tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.