Đêm hè trên biển, không khí mát mẻ, sao sáng lung linh. Dựa người vào lan can nhìn lên trời sao, trong đầu ta trống rỗng như chẳng có gì, lại như đông đặc chất đầy tâm sự. Trăng sáng treo cao đằng chân trời, hoàn hảo phác thành một bức họa thiên nhiên "Chỉ mong người trường cửu, cùng trời chung thuyền quyên".
Không biết giờ này sư phụ có khỏe không? Không biết Vượng Tài có khỏe không? Không biết hũ vàng ta chôn dưới gốc đào kia có khỏe không? Ta giơ ly rượu hướng về phía ánh trăng, đang định đưa vào miệng thì bỗng bị một cánh tay thon dài đoạt mất.
Ta ngoái đầu lại, Dung Sâm cười nhẹ nhàng đứng sau lưng ta, ánh mắt sáng ngời.
"Nâng chén ngắm trăng sáng, bên bóng thành ba người, có phải cô đang nhớ nhung ai đó?"
Ta thành thật trả lời: "Ta đang nhung nhớ hũ vàng của ta."
Hắn bật cười: "Đêm đẹp thế này hay là chúng ta nói về cái gì đó tao nhã một chút đi, ví như lý tưởng chẳng hạn."
Ta suy nghĩ, nói: "Ta có hai lý tưởng."
Hắn mím môi cười khẽ: "Xin rửa tai lắng nghe."
"Một là kiếm được thật nhiều tiền, xây một tòa kim ốc, giấu người ta thương trong đó, kim ốc tàng kiều."
Hắn gật đầu cười: "Không tệ, còn cái thứ hai?"
Có mấy phần chếnh choáng, ta lấy can đảm nói: "Hai là cùng chàng ở trong kim ốc song tu thuật trong phòng, trường sinh bất lão."
Hắn che miệng ho khẽ, nghiêm túc: "Lý tưởng của cô rất tao nhã."
"Thật ư, ta từng nói cho Mi Vũ nghe hai lý tưởng này, muội ấy bảo ta là lưu manh."
"Ta thích lưu manh."
Ta: "..."
Trong không khí có phần mập mờ, hơi thở của hắn vương bên tóc ta, như gió xuân ấm áp.
Nhìn đôi mắt sáng như sao đêm cùng dung nhan thanh nhã không vương chút bụi trần của hắn, ta rất muốn nói với hắn, thật ra người ta muốn kim ốc tàng kiều đang ở ngay trước mặt ta đây, chính là huynh.
Tuy nhiên, mười năm tình nghĩa của ta và Mi Vũ cùng với tình ý của Mi Vũ đối với hắn như hai lưỡi dao sắc bén, hai bên trái phải lập tức chặt đứt chút tơ tình của ta.
"Công tử ngủ ngon." Trước khi lý trí sụp đổ, ta vội vàng xoay người rời đi.
"Ta hiểu vì sao nàng lại do dự."
Ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại, cổ họng hứng gió biển nên hơi rát, "Công tử và sư phụ có tình bằng hữu rất sâu, chắc hẳn có thể hiểu được cảm giác nguyện chết vì tri kỉ."
"Đúng, ta hiểu. Cho nên ta có đủ kiên nhẫn để chờ nàng, một đời không ngại."
Âm thanh của hắn vang vọng trong gió đêm, khiến lòng ta dậy sóng.
Mặt biển xa vọng đến tiếng hát của Giao nhân, một đêm trăng tròn.
Cánh của Mị Sinh ngày càng lớn, cuối cùng không giấu được trong áo nữa, áo đặc chế ta và Mi Vũ làm cho nó rốt cuộc cũng có đất dụng võ, nhưng nó thấy lộ ra hai cánh nên không dám ra khỏi phòng, rầu rĩ hoảng loạn ở lì trong phòng không dám ra gặp ai.
Ta thật sự không biết làm sao, đành nói với Dung Sâm: "Hay là để Sưởng đế thấy cánh của nó, vậy là mọi người trên thuyền sẽ không dám dị nghị gì nữa."
Dung Sâm gật đầu đồng ý: "Nhưng nàng không được nói cho Sưởng đế biết là nó có thể hiểu được ngôn ngữ của loài chim."
"Tại sao?"
"Nếu Sưởng đế biết nó có dị năng như thế, sau này nhất định sẽ không để nó đi."
Ta gật đầu, hắn luôn suy nghĩ kỹ càng hơn ta.
Sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên Sưởng đế thường làm chính là đi lên gác lái nhìn bốn biển một lượt. Khoảnh khắc bình minh lên đúng là khung cảnh mỹ lệ nhất trong ngày.
Ta đứng sau hắn nhìn gió biển nhẹ nhàng thổi bay vạt áo lụa của hắn.
Lúc hắn im lặng cũng có thể coi là một nam tử tuấn mỹ anh lãng, mặt mày đúng là rất giống sư phụ, nhưng tính tình thì lại cách sư phụ ta vạn dặm. Hắn và sư phụ đều là người nắm giữ sinh mạng của người khác, nhưng đối với sống chết của người ta, một người là trị bệnh cứu người, một kẻ lại là hại mạng giết người, chính là hai thái cực.
Thời gian này đấu pháp trực diện với hắn liên miên, ta hiểu hắn hơn rất nhiều. Bình thường mà nói, khi một ngày mới bắt đầu, tâm trạng của hắn lúc ngắm bình minh không tệ. Người ta bảo lên cao thì tâm khoáng, ở biển cũng tạm coi là cao xa, giờ hắn đứng trên đây, hẳn lòng dạ cũng rộng rãi hơn bình thường một chút. Lúc này nói đến chuyện của Mị Sinh chắc là thích hợp nhất. Nhưng liệu hắn có cho rằng Mị Sinh là yêu quái mà sai người ném nó xuống biển không? Nếu hắn làm vậy, ta phải xử lí thế nào? Lại dùng lại chiêu cũ như khi cứu Giao nhân kia để cứu Mị Sinh ư?
Đúng lúc ta đang miên man suy nghĩ, một con chim biển bay vút qua.
Ánh mắt Sưởng đế đuổi theo con chim màu trắng kia, xa dần.
Ta vội nhân cơ hội nói: "Bệ hạ, nghe nói trên biển có một nước lạ tên là Vũ Nhân, người trong nước này đều có hai cánh mọc trên lưng, có thể bay lượn trên biển."
"Ái khanh thường thích xem truyện thần thoại?"
Hắn hình như không thấy hứng thú, chỉ coi lời nói của ta là một câu chuyện phiếm không có thật.
"Không, chuyện này là có thật, đồ đệ Mị Sinh của thảo dân chính là người Vũ Nhân."
Sưởng đế ngoảnh người lại, đôi mắt đen láy thâm trầm.
"Trên lưng nó có hai cái cánh."
"Gọi nó đến đây."
"Dạ."
Ta xuống khỏi gác lái đi gọi Mị Sinh.
Mị Sinh vừa nghe ta nói là phải đi gặp Sưởng đế, mặt mũi trắng bệch.
"Con yên tâm, có sư phụ ở đây, sẽ không ai dám làm tổn thương con đâu." Ta ôm vai nó cười khích lệ, "Chỉ cần Sưởng đế chấp nhận thân phận của con, tất cả mọi người trên thuyền sẽ không ai dám bàn tán về con cả."
Dung Sâm và Mi Vũ cũng đứng cạnh chêm vào đôi câu, Mị Sinh mới dám theo ta đi gặp Sưởng đế. Tất cả mọi người trên thuyền đều biết ta có dẫn theo một đồ đệ thân thể bị dị dạng, lưng có hai cái u lớn, thường ngày không hay nói chuyện, thích trốn trong phòng đọc sách xem tinh đồ, không đáng chú ý. Hôm nay là lần đầu tiên nó để đôi cánh lộ ra ngoài, vậy nên tất cả mọi người nhìn thấy đều bị chấn động.
Mị Sinh cúi đầu quỳ gối trước mặt Sưởng đế, đôi cánh vàng tỏa sáng rạng rỡ trong nắng sớm, đẹp như không có thật trên đời.
Sưởng đế nhìn chằm chằm vào cánh của nó không chớp mắt, ta rất vui khi hắn không coi Mị Sinh như yêu quái.
Tầm nhìn của con người sẽ ngày càng rộng lớn theo sự tăng lên của vốn kiến thức hiểu biết, thấy nhiều biết rộng chính là ý đó. Sưởng đế đã gặp Giao nhân, nay gặp thêm Vũ nhân cũng chỉ coi như là có thêm một vốn hiểu biết nữa mà thôi.
Hắn ngắm nhìn đôi cánh của Mị Sinh rất lâu, trong mắt hình như có ước ao và ghen tị? Ta thấy rất giống.
"Ngươi bay cho trẫm xem."
Mị Sinh sợ hết hồn, mắt to đầy sợ hãi: "Bệ hạ, thảo dân không biết bay."
Sưởng đế nhếch môi cười: "Không biết bay. Vậy có cánh thì được ích gì?"
Dựa theo tính khí của Sưởng đế, ta đoán câu tiếp theo của hắn chắc sẽ là "Không bằng cắt đi."
Tránh cho Mị Sinh gặp rắc rối, ta vội vàng khuyên nó: "Mị Sinh, con thử một lần đi, ở đây là biển, dù có chẳng may ngã xuống thì cũng sẽ không sao cả, cùng lắm là ướt mấy cái lông là nhiều. Mọi người trên thuyền đều biết bơi, sẽ không để con bị đuối."
Dung Sâm cũng bảo: "Mị Sinh, trên đời này không có chú chim nào là không biết bay, trời sinh người tài tất hữu dụng, hai cánh của con chính là dùng để bay."
Mị Sinh vẫn rất hoảng loạn lo lắng.
Sưởng đế rút kiếm bên hông Hướng Quân ra, đi tới.
Hướng Quân quá hiểu Sưởng đế, mặt đầy lo lắng, ta thấy vậy vội vàng đẩy mạnh Mị Sinh lên boong thuyền: "Mị Sinh, con bay đi, hãy đi chinh phục bầu trời bát ngát này!"
Cuối cùng nó cũng bật toang đôi cánh ra, bộ lông vũ mượt mà tung bay trong gió biển, lung linh tuyệt trần. Cách boong thuyền, như một chú chim non mới rời tổ, nó khẽ vỗ cánh, lảo đảo không biết làm sao, mấy lần suýt rơi xuống biển, ta nhìn nó chật vật nhấp nhô mà lo lắng vô cùng.
Tất cả mọi người đều đang tập trung vào mình nó, thấy nó lao xuống mà đều kêu lên.
Nó quanh quẩn sát mặt biển một hồi, cuối cùng cũng xoay sở được, như một con ưng non, vỗ cánh bay thẳng lên trời cao.
Mọi người trên thuyền đều đồng loạt ồ lên, ta kích động vô cùng, tâm trạng cũng như bay lên cùng nó.
Bóng dáng nó càng lúc càng nhỏ dần, như một con chim biển bay về phía mặt trời. Tất cả ánh sáng đều như ngưng tụ trên đôi cánh ấy, tỏa ra ánh sáng lung linh chói mắt.
Nó càng bay càng xa, tựa như muốn hòa tan vào trời xanh. Ta đột nhiên cảm thấy bồi hồi, rồi cũng sẽ có một ngày nó cất cánh rời xa ta như thế, duyên phận thầy trò giữa ta và nó rốt cuộc còn được bao lâu?
Mỗi một mối duyên đều là một món quà của số mệnh, cần quý trọng gấp bội.
Nó bay rất xa, dường như đã bay đến cuối chân trời mới quay trở lại. Đáp xuống boong thuyền, nó thu cánh lại, đôi cánh vàng chói càng tôn lên ánh mắt sáng ngời, gương mặt non nớt nhưng tuấn tú, thật giống một tiên đồng hạ phàm.
Ta nghĩ, giờ này khắc này không có ai tại nơi đây là không hâm mộ Mị Sinh. Tự tin là manh áo khoác diễm lệ trời cao phú cho con người, vô hình vô ảnh, nhưng lộng lẫy rực rỡ. Cuối cùng nó cũng tự mình bước ra khỏi bóng ma tự ti. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh mắt ấy của nó, sáng ngời tự tin át cả sao trời.
Sưởng đế hỏi: "Ngươi vừa bay đến những đâu? Có nhìn thấy đất liền hay hòn đảo nào không?"
Mị Sinh trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, vừa rồi Mị Sinh có thấy một hòn đảo xanh, hình như có người ở đó."
"Hả?" Sưởng đế quay sang hỏi Dung Sâm: "Ngươi có kiến thức sâu rộng, có biết quanh đây là quốc gia nào không?"
Dung Sâm đáp: "Gần đây có một hòn đảo tên là Phù Sơ, diện tích không lớn, số người cũng không nhiều. Trên đảo nổi tiếng có nhiều hoa thơm cỏ lạ, quý báu nhất chính là một hoa và một thú."
"Một hoa một thú?"
"Hoa tên trầm tiên mộng, ngửi hương vào là cả người khoan khoái, lâng lâng chìm vào giấc mộng, như lạc vào tiên cảnh chốn cực lạc. Thú tên là Mộng Mô."
Sưởng đế nhíu mày, "Mộng Mô? Chính là thần thú ăn mộng trong truyền thuyết?"
"Đúng. Hai vật này chính là quốc bảo của Phù Sơ."
Sưởng đế có vẻ hiếu kỳ, ngẫm nghĩ chốc lát liền quay sang bảo Hướng Quân: "Cập bờ."
Ta rất tò mò về Mộng Mô, nhưng còn tò mò về "hoa thơm cỏ lạ" hơn, cầm lòng không đậu hỏi Dung Sâm: "Đảo Phù Sơ này thật sự có nhiều dược thảo trân quý thế ư?"
Hắn cười không đáp mà hỏi ngược lại: "Hai nàng có biết vì sao Mạc Quy lại ở Già La không?"
Mi Vũ vui vẻ: "Đương nhiên là vì duy trì hình tượng thần y thần bí của người. Người á, vừa khó chịu lại vừa bảnh chọe."
Ta không nhịn được phì cười. Đây là lí do cả ta và Mi Vũ đều nhất trí đồng ý, bởi vì bọn ta thật sự không nghĩ ra là còn nguyên nhân nào khác. Sư phụ tài cao tiền nhiều, y thuật cao minh, lẽ ra nên ở hào môn đại viện nơi kinh thành tiếp đãi người bệnh khắp thiên hạ, thật sự không nên ở bên bờ biển. Già La tuy đẹp nhưng hoang sơ, sinh hoạt lại rất bất tiện. Ta và Mi Vũ âm thầm nghiên cứu một thời gian dài, cuối cùng cho rằng lí do duy nhất chính là vì người cố muốn tỏ ra thần bí, giả bộ sâu xa, thông thường thì những thứ có được quá dễ dàng sẽ không đủ trân quý, thầy thuốc quá dễ mời sẽ không phải là danh y.
Dung Sâm hừ: "Cẩn thận ta báo lại với sư phụ của hai người."
Mi Vũ le lưỡi: "Trước mặt người bọn ta cũng hay nói thế, người biết từ lâu rồi."
Dung Sâm đỡ trán thở dài: "Bị một nha đầu điên và một nha đầu chết tiệt hành hạ, huynh ấy có thể sống đến bốn mươi tuổi quả là không dễ."
Ta cũng thở dài: "Huynh không biết hành hạ sư phụ là chuyện vui vẻ cỡ nào đâu."
Dung Sâm lặng thinh, "Huynh ấy ở lại Già La là vì huynh ấy đã từng đến Phù Sơ."
Ta lấy làm kinh hãi: "Người đã từng đến? Sao ta không biết?"
Hắn cười ấm áp: "Chuyện của huynh ấy ta lại biết tương đối nhiều."
Mi Vũ hỏi: "Già La và Phù Sơ thì có quan hệ gì?"
"Huynh ấy nghe nói ở Phù Sơ có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ nên cố vượt biển xa tìm đến, tốn rất nhiều tiền bạc mới mua được hai loại dược thảo ở đây, một là trầm tiên mộng, một là triêu nhan. Để dời trồng thành công, huynh ấy đành phải ở lại Già La, nơi có môi trường giống Phù Sơ nhất. Dù vậy cuối cùng trầm tiên mộng vẫn chết, chỉ có triêu nhan còn sống. Về sau huynh ấy dùng trầm tiên mộng chế thành một loại thuốc."
Ta như nghĩ ra, thốt lên: "Dịu hương?"
Dung Sâm mỉm cười gật đầu.
Ta chợt hiểu ra vì sao sau khi dùng dịu hương người ta sẽ có thể hoàn thành tâm nguyện của mình trong mộng, thì ra là dùng trầm tiên mộng để chế thành.
"Như thế thì có phải công hiệu của trầm tiên mộng còn cao hơn rất nhiều?"
"Ừ. Hít phải hương của trầm tiên mộng mà chìm vào mộng thì có thể thực hiện tất cả tâm nguyện ở trong mộng, dung nhan tuyệt thế, vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, vợ đẹp như hoa, nói chung là tất cả những suy nghĩ trong nội tâm đều có thể thực hiện dễ dàng. Tỉnh lại ngươi sẽ cảm thấy chút sung sướng vụn vặt ở cõi trần không thể nào sánh bằng một phần vạn những gì trong mộng, từ đó càng thêm trầm mê mộng cảnh, dần dần không muốn tỉnh lại nữa, đến cuối cùng sẽ là không bao giờ tỉnh lại nữa."
Ta và Mi Vũ lúc đầu nghe rất say mê, mơ tưởng bất tận, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng.
Ta lắp bắp: "Đây không phải dược thảo, đây là yêu thảo."
Dung Sâm lắc đầu cười khẽ: "Là dược cũng là yêu. Quan trọng là cách ngươi dùng nó như thế nào. Vạn vật trên thế gian đều hỗ trợ nhau mà cùng sinh tồn, mỗi sự tồn tại đều có đạo lý riêng của nó, không thể phiến diện phán đoán đúng sai phải trái. Chính bởi vì có trầm tiên mộng mà thần thú Mộng Mô mới không tuyệt tích hậu thế."
"Mộng Mô với trầm tiên mộng thì có quan hệ gì?"
"Mộng Mô lấy mộng làm thức ăn, nơi không có mộng, Mộng Mô không thể sinh tồn. Loài người thích thức ăn ngon, Mộng Mô cũng thế, chỉ thích ăn mộng đẹp, nếu ăn nhầm ác mộng thì nó sẽ lập tức phun ra. Cho nên trên thế gian này chỉ có Phù Sơ mới có Mộng Mô, vì nơi này có trầm tiên mộng, có vô số mộng đẹp để cho nó ăn, thế nó mới không biến mất."
Thuyền đi một canh giờ, quả nhiên trước mặt xuất hiện một hòn đảo xanh um màu lá, liên miên như rừng xuân.
Hơn một tháng độc thấy một màu xanh dương, giờ thấy được màu xanh biếc này như thấy được nguồn sống, mọi người trên thuyền đều kích động hân hoan, ngay cả Sưởng đế cũng lộ vẻ hưng phấn.
Đây là hòn đảo đầu tiên bọn ta gặp từ khi ra biển đến nay.