Một tháng dưỡng thương của Tư Mạn giống như chim trong lòng sắt, cá trong chậu nước. Tuy rằng là bệnh nhân nhưng lại không chút được ưu tiên, mà ngược lại bị quản thúc giờ giấc. Mỗi bước chân đều không thoát khỏi tầm mắt đám người Nghiêm gia.
Người Nghiêm gia nâng tầm quan trọng của cô gái họ Bối này lên là vì mỗi ngày, cứ đúng giờ là Nghiêm chủ thượng sẽ xuất hiện tại phòng bệnh của cô, ôm cô xem tài liệu, bồi cô ăn và rời đi. Quanh đi quẩn lại chỉ có từng đấy việc, cho dù bận rộn cỡ nào, Nghiêm Trạch cũng dành thời gian đến xem xét tình hình Tư Mạn.
Việc Nghiêm Trạch đột ngột chiếu cố một người phụ nữ như vậy, đương nhiên sẽ khiến cho đám người Nghiêm gia trở nên nhanh nhạy. Xem xét cần thiết phải thật sát xao chăm sóc người phụ nữ này bởi trước nay Nghiêm Trạch chưa từng chiếu cố bất cứ ai. Nói người phụ nữ này quan trọng thì cũng chẳng ngoa chút nào.
Chỉ là một tuần nay Nghiêm Trạch không ở thủ phủ mà rời đến Đông Nam Á giải quyết công chuyện, không còn xuất hiện bên cạnh Tư Mạn mỗi ngày, cho nên việc xem xét tình hình, chiếu cố ăn ở đi lại của cô đều đặt trên vai đám người Nghiêm gia.
Trong thủ phủ phần đông là đàn ông này, chỉ có một vài lao công là phụ nữ lớn tuổi ra, thì Tư Mạn là người phụ nữ duy nhất được ngồi vào vị trí ngay dưới chân Nghiêm Trạch, tuy rằng chưa có một danh phận cụ thể, nhưng người Nghiêm gia đã hoàn toàn đưa cô vào hàng ‘đại nhân’. Nghiễm nhiên cho cô hưởng các đặc ân của người có quyền hành trong Nghiêm gia.
Về phía Tư Mạn, vết thương trên vai đã khỏi hẳn sau bàn tay chăm sóc tận tình của Hắc Miêu thần y và sự giám sát của Nghiêm Trạch. Cô không khỏi thấy thần kỳ, Hắc Miêu quả như lời đồn.
Chỉ có điều, những ngày cô dưỡng thương đều gặp bộ mặt lạnh tanh của Nghiêm Trạch, khiến cô cứ đến giờ hắn chuẩn bị đến, đều mất rất nhiều thời gian gồng mình lên chiến đấu với ngạo khí của hắn. Nhưng mỗi lúc hắn bế cô vào lòng nằm trên giường đọc tài liệu, không có sát khí, không có bất kỳ sự uy hiếp nào. Cô lại như một con mèo nhỏ, ôm lấy thân thể cường tráng ngủ ngon lành.
Đến lúc không thấy hắn đến nữa, nghe đâu Nghiêm Trạch đã đến Đông Nam Á, Tư Mạn ban đầu còn mừng không kể xiết. Có thể thoải mái cho người mang thật nhiều chocolate, thích ăn lúc nào ăn, thích ngủ lúc nào ngủ. Làm bà hoàng trong thủ phủ này. Ngay cả quản gia Sam cũng bị cô xoay như chong chóng.
Được vài ngày tự do, Tư Mạn lại chẳng thể nào an giấc. Cứ đặt lưng xuống lại đưa tay tìm thân thể nào đó nhưng chỉ là không khí. Không có mùi hương nam tính kia, lồng ngực vạm vỡ đó cô không tài nào vào giấc được. Mỗi ngày đều ngóng về phía cổng. Vết thương đã lành, có thể hoạt bát như thường ngày nhưng việc duy nhất Tư Mạn làm là chờ đợi.
Chỉ là cô không bao giờ công nhận là cô chờ đợi điều gì.
Cho đến hôm nay nghe nói Nghiêm Trạch sẽ về, ngay từ sáng sớm, Tư Mạn đã thức dậy, tươm tất nằm trên giường. Mắt dán vào cửa phòng, như chờ một bóng dáng xuất hiện.
Nhưng rõ ràng nghe thấy tiếng xe, lại không thấy Nghiêm Trạch xuất hiện. Tư Mạn dần mất hết kiên nhẫn, trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, đi về phía tòa thành thứ nhất tìm hắn.
“Bối tiểu thư vội như vậy? Có phải là muốn gặp chủ thượng đến hết kiên nhẫn rồi?” Quản gia Sam vừa thấy Tư Mạn xuất hiện đã lên tiếng, vẫn ngôn xưng lịch sự nhưng không dấu vẻ châm chọc.
Cô nam quả nữ ngày ngày ôm ôm ấp ấp, sao ông có thể coi như không biết gì được đây?
“Tôi có việc cần báo cáo. Ông đừng nhiều lời.” Tư Mạn như bị chọc đúng tim đen, liền cáu gắt phản kháng. Cô muốn gặp hắn hồi nào chứ, nghe nói bên Đông Nam Á có rất nhiều công việc thú vị, cô chỉ muốn hỏi hắn xem có vụ gì không thôi.
“Vâng vâng, việc báo cáo cần được ưu tiên, nhưng mà....” Sam vừa cười vừa nói: “Lần này phải để tiểu thư thất vọng rồi.”
Mày Tư Mạn thoáng nhíu lại: “Có chuyện gì sao?”
“Kỳ thực hôm nay chủ thượng vẫn chưa về.” Sam đáp, lại đưa mắt quan sát vẻ mặt Tư Mạn, quyết tâm không bỏ xót một chút biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Thế nhưng Sam đã lầm, Tư Mạn một chút bất ngờ cũng không có, thất vọng lại càng không, cứ như rằng cô thật sự không chờ đợi Nghiêm Trạch. Vẻ bình thản quá mức này khiến Sam có chút nghi ngờ.
Lúc Tư Mạn tính toán quay về lại phòng thì Sam lần nữa cất giọng:
“Tuy rằng chủ thượng chưa về, nhưng lại giao phó người về đây chỉ để làm một việc.”
“Còn có việc gì ở đây nữa sao?” Tư Mạn tò mò quay đầu. Hắc Báo, Hắc Miêu đã đi theo Nghiêm Trạch, ở thủ phủ này còn việc gì cần giao phó cho ai nữa đây?. Bạn có biết t𝑟ang t𝑟u𝗒ện { T𝑟ù𝑚T𝑟u𝗒ệ n.V𝖭 }
“Vâng, đây là lệnh khẩn cấp.” Sam nhẹ nhàng cười: “Đón Bối tiểu thư sang Brazin.”
Lần này sắc mặt Tư Mạn lập tức có sự thay đổi, thoáng chút bất ngờ: “Tại sao lại là Brazin?”
Rõ ràng Nghiêm Trạch đang ở Đông Nam Á, lại điều cô một mình tới Brazin làm cái gì?
Sam bước vài bước đến gần Tư Mạn, trong ánh mắt không che dấu vẻ thú vị khi nhìn Tư Mạn, cứ như rằng cô là chìa khóa của mọi việc, khiến ông không khỏi vui vẻ:
“Thông tin chủ thượng ở Đông Nam Á, chỉ là để đánh lừa gián điệp, kỳ thực ngài vẫn luôn ở Brazin. Người bên ngoài là do chủ thượng điều về đón tiểu thư. Đến lúc đưa tiểu thư ra quân rồi.”
Tư Mạn ồ lên một tiếng, mất ba giây suy nghĩ. Cô lập tức xải bước về phía cửa, không quan tâm đám người Nghiêm gia kín cẩn cúi chào cô mà bước thẳng lên xe yêu cầu xuất phát. Không hề nhìn thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Sam đứng nhìn chiếc xe rời đi.
“Khẩn trương quá mức như vậy, còn chối là không phải. Người trẻ thật tình....Ha ha.”
----
Rio de Janeiro là một thành phố nằm ở phía Nam Brazin. Vừa là thành phố được xếp vào nhóm đô thị lớn trên thế giới cũng đồng thời là thành phố bạo động với tỷ lệ tội phạm cao, thế nhưng vẻ đẹp tự nhiên của nơi đây lại thu hút không ít du khách tứ phương.
Lẫn trong dòng xe tấp nập, Tư Mạn quan sát thành phố một vòng liền được đưa đến một tòa thành nằm ở ngay trung tâm thành phố.
Nơi đây như một tòa thành cổ hùng vĩ nằm tọa lạc giữa thành thị hiện đại. Thiết kế cổ đại với những lát xi măng vữa này khiến người ta liên tưởng đến những thành trì thời Napoleon.
Nơi đây dường như thu hút rất nhiều quạ, phía tầng cao nhất, từng đàn quạ bay vòng vòng như thể tòa thành này là một thây xác bị xẻ thịt, tiếng kêu của nó và hình ảnh kia như kích động tâm trí chúng nhân tưởng tượng những câu chuyện về tòa thành này.
Tuy rằng hiếu kỳ, nhưng không ai có thể bước chân vào nơi đây. Ngay từ bên ngoài cổng đã được canh gác cẩn mật, một con ruồi cũng khó lọt. Tư Mạn ngồi trên xe nhìn ra, trong lòng bất giác nổi lên một cảm giác bất an khó tả.
Chiếc xe của cô được phép vào cửa, tiến thẳng vào bên trong tòa thành. Càng vào sâu, tiếng kêu của đàn quạ như lạc dần, không còn văng vẳng bên tai mà cứ như hề không tồn tại. Dường như chiếc xe đang lạc vào một thế giới khác, cách xa với phồn hoa thị thành ngoài kia.
Thật kỳ lạ là tòa thành rộng như vậy, nhưng ngoài những người gác cổng ra, bên trong ngay cả một bóng người cũng không thấy, chỉ thấy không khí lạnh lẽo bao trùm. Từng hàng cây cổ thụ rợp bóng phủ kín mọi ngả đường, những khóm hoa chỉ độc nhất một màu trắng đung đưa trong khu vườn không chút ánh nắng.
Phía trên tòa thành, ô cửa sổ với loại gỗ mục đóng kín không chút kẽ hở. Tiếng gió xào xạc, thổi bay từng đám lá khô. Sự rộng lớn của nơi đây như hút hết sinh khí của loài người. Dường như chiếc xe của cô là sự sống duy nhất.
Nỗi bất an ngày càng lấn át tâm trí cô, ngay cả tài xế lái xe cho cô cũng cảm thấy không ổn, tay lái có chút run rẩy.
Dừng lại trước một cánh cổng khác. Tư Mạn bước xuống xe, ngay khi cô vừa đặt chân xuống, một mùi hương kỳ lạ liền xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô ho khan không ngừng.
Tài xế bước xuống xe, hơi cúi đầu kín cẩn nói: “Chủ thượng có dặn, Bối tiểu thư phải tự tìm đường đến Red one, ngài đang ở đó đợi tiểu thư.”
“Red one?” Tư Mạn nhíu mày: “Đó là gì?”
Tài xế bình tĩnh lắc đầu, hắn chỉ theo lời dặn mà truyền đạt, dường như cái gì cũng không biết. Xem như xong việc, tài xế không nói thêm lời nào lập tức lên xe rời đi. Chỉ để lại Tư Mạn một mình bên trong tòa thành rộng lớn không chút sinh khí, ngay cả bầu trời cũng đen đặc như thế này.
Tim Tư Mạn đập nhanh hơn một nhịp, nói không sợ thì là nói dối. Cô vốn không sợ người, nhưng những chuyện ma quỷ không thể dùng tay chân hạ sát kia đặc biệt dọa được cô. Lúc này Nghiêm Trạch lại muốn cô tìm đến Red one gì gì đó, đây là muốn thử thách cô sao?