Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 4: Chuột sập bẫy




James Khải Huân bình thản lấy máy điện thoại, nhấn nút gọi. Đôi mắt vẫn dõi theo khuôn mặt khó chịu của Tư Mạn đang đứng chờ ngoài kia.
Điện thoại vừa thông lập tức bên kia đã cất lên giọng nói trầm trầm:
“James! Cậu đang ở đâu?” Đội trưởng đội đặc nhiệm Simon, cũng chính là bạn thân chí cốt của James Khải Huân đã cùng hắn vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần gấp giọng hỏi.
“L.A!” James Khải Huân nhìn qua lớp kính, vô thức bị đôi mắt trân châu dưới ánh dương phản chiếu kia thu hút mà ngắm nhìn.
“Cậu vẫn còn ở đó? Không phải đã thất bại từ ba người phụ nữ trước rồi sao?”
“Tôi khó khăn lắm mới có được chút thông tin Ephemera đang ở L.A, sao có thể rời đi dễ dàng như vậy? Ba người phụ nữ đó thử nghiệm không thành mà thôi.” Mắt chớp một cái. James Khải Huân lấy lại vẻ kiêu ngạo như trước.
“Ý cậu là sao? Không lẽ lại tìm được đối tượng mới?” Giọng nói bên kia có chút phấn khích. Simon là đặc vụ cấp cao, nhưng hắn luôn tin tưởng James, nói hơi quá là tin tưởng đến mức gần như tuyệt đối, cho dù những lần trước James liên tục thất bại.
“Không sai.” James lần nữa nhìn thật kĩ khuôn mặt Tư Mạn, đánh giá một chút cấu tạo trên khuôn mặt kia, lại hơi thú vị vì phong thái lãnh đạm đứng chờ hắn bên ngoài của cô: “Một người phụ nữ có khả năng nhắm bắn hoàn hảo.”
“Ồ. Nhớ không nhầm, trong hồ sơ về Ephemera có thông tin, khả năng bắn súng của cô ta không phải hạng thường. Năm ngoái một mình cô ta cùng một khẩu súng có thể đối đầu với mười lăm đặc công chuyên nghiệp mà tẩu thoát lành lặn. Đó là lý do tôi vẫn không tin Ephemera chỉ là một người phụ nữ trẻ tuổi.” Bên kia máy có tiếng giấy tờ được lật ra vội vàng. Xem chừng Simon đang kiểm nghiệm lại trí nhớ bằng cách lục lọi hồ sơ.
“Bây giờ cậu đã tin tôi chưa?” Giọng nói tràn đầy tự tin này như đánh một dấu mốc quan trọng. Simon không chút ngờ vực đáp ngay:
“James. Tổng cục...à không, phải nói là tất cả các cơ quan tổ chức có mối đại thâm thù với Ephemera đặt hết tất cả niềm tin vào cậu.”
James Khải Huân cúp máy. Đẩy cửa bước xuống đi đến trước mặt Tư Mạn. Mỗi bước đến gần cô, hắn đều dùng tất cả sự tập trung của trí não đánh giá tỉ mỉ từ đầu cho đến chân người phụ nữa trước mặt. Nếu đây thật sự là Ephemera, có chăng đây là khuôn mặt thật hay lại là một mặt nạ da người giả tạo?
Tư Mạn biết được bản thân đang bị chiếu tướng, không chút biến sắc nói:
“Không biết tôi đây có diễm phúc gì lại được đặc vụ xuất sắc nhất của FBI tự mình theo đuôi?”
“Cô biết tôi?”
“Màn giới thiệu lúc nãy của anh của chẳng có nhỏ.”
Tư Mạn lúc còn ở tiệm caffe đã nghe rất rõ cái tên James Khải Huân. Từng cải trang vào tổng cục đánh cắp thông tin, Tư Mạn biết rất rõ về cái tên này. Với đám tội phạm, hắn là nỗi ám ảnh, còn với cô, hắn chẳng qua chỉ là một anh chàng đẹp trai với lý lịch sạch sẽ, sạch sẽ đến mức cô nghi ngờ về thân phận thật của hắn. Một gã đàn ông dày dặn kinh nghiệm dẫn độ tội phạm lại có thể lớn lên đơn giản như thế, ngay cả một vết nhơ cũng không có. Nực cười, cô làm gián điệp, siêu lừa bịp bao lâu, chưa từng thấy qua người chưa từng trải nào lại có được cốt khí đó.
Nhận ra ánh mắt Tư Mạn đang dò xét ngược lại, James Khải Huân cười nửa môi mang theo ý châm chọc:
“Thế nào, bị lý lịch và khuôn mặt này mê hoặc rồi sao?”
Tư Mạn cười nhẹ, như có như không bước gần đến trước mặt James, dùng đôi mắt lấp lánh kia nhìn thật kỹ con ngươi xanh ngọc đó mà đọc vị.
“Được một anh chàng đẹp trai theo đến tận đây. Anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”
James Khải Huân có chút kinh ngạc bật cười, cô nàng này mặt cũng quá ư là dày đi.
Người đi đường lúc này bắt đầu có sự tập trung nhất định khi thấy một nam một nữ như họa báo cùng một chiếc xe cảnh sát và siêu xe đậu ở đó. Không tò mò kể ra cũng lạ.
“Nói đi. Anh cần gì ở tôi?” Tư Mạn bản tính vốn ghét bị soi mói, nhận ra nhiều cặp mắt bắt đầu đổ dồn vào cô, đành khẩn trương vào thẳng vấn đề.
James Khải Huân cười một lúc, nhẹ nhàng khép đôi môi cong ngạo mạn đáp: “Tên của cô là gì?”
“Anh đang tán tỉnh tôi đấy à?”
“Nếu cô cho tôi cơ hội.”
Kiểu cách đáp lại nhanh gọn này khiến Tư Mạn nhận ra có điểm không ổn. Trong sơ yếu lý lịch của tên James này trong sạch, nhưng mấy ngày ở tổng cục, cô cũng nghe nói qua về chuyện hắn không mấy tử tế trong chuyện với phụ nữ, nói thẳng ra là một tên thích trực tiếp đưa phụ nữ lên giường xử lý hơn là mất công tán tỉnh, bởi một khi hắn mở lời. Không người phụ nữ nào có đủ năng lực khước từ.
Vậy nguyên do nào vừa nãy hắn thấy cô nổ súng đã liền muốn mất thời gian tán tỉnh cô. Tư Mạn thừa biết thứ mà tên James này quan tâm chỉ có những tên tội phạm khó truy sát, nếu cái tên Ephemera này của cô nằm trong danh sách đó của hắn, thì việc hắn theo đuôi cô như thế này là hoàn toàn hợp lý.
“Ok. Tôi cho anh cơ hội hôm nay.” Tư Mạn không ngại ngần đồng ý. Nếu tên James này có thể xác định cô là mục tiêu nghi vấn, trực tiếp đứng trước mặt cô như vậy. Chi bằng cùng hắn ta chơi một trò chơi, dù sao cô cũng đang rảnh rỗi đến phát ngán.
“Tôi luôn sẵn lòng với người đẹp.”
James Khải Huân thuận tay đưa bàn tay lên tính toán áp lên mặt cô. Mục đích chính là để kiểm tra khuôn mặt kia là thật hay giả. Là cô tự mình đứng gần như vậy, cơ hội tốt sao có thể bỏ qua.
Bất quá tay James đi được nửa đường liền bị Tư Mạn gạt phăng ra, cô hừ lạnh lùi một bước nói:
“Thấy tòa nhà kia không?” Tư Mạn chỉ tay hướng tòa cao ốc có thiết kế xoắc ốc cổ quái cách đó hơn ba con đường.
“Bảo tàng Dark House?” James Khải Huân hơi nheo mắt, đây là một trong những bảo tàng của Lex, ông chủ của hệ thống tài chính quan trọng nhất Châu Âu trong mọi lĩnh vực. Hắn nhìn không ra, người phụ nữ trước mặt có hứng thú gì với bảo tàng của một người không nên động tới.
“Nếu như anh lấy được trái tim bạc đặt trên tầng cao nhất được gắn trên pho tượng kia trước tôi, tôi sẽ cho anh cơ hội tán tỉnh tôi.”
“Cô đùa tôi đấy sao?” James Khải Huân cười khẩy: “Cô định biến tôi thành kẻ trộm?”
Tư Mạn khoanh tay cười nhẹ, vẻ tự mãn: “Tôi chỉ nói chỉ anh lấy nó trước tôi, không nói anh mang nó đi. Như vậy đâu thể gọi là trộm, chỉ là tiện tay sờ thử trước tôi mà thôi.”
James Khải Huân sững một chút rồi xoa cằm tỏ vẻ thú vị nói:
“Cô có biết đó là địa bàn của Lex không?”
Nghe đến cái tên này, mắt của Tư Mạn hơi thẫm lại. Trong giọng nói cũng không còn lộ vẻ tao nhã.
“Anh sợ?”
“Sợ?” James Khải Huân khép hờ mắt đáp: “Tôi trước nay vốn không biết sợ là gì.”
“Nếu đã như vậy, sao anh còn không dám đi?”
“Vấn đề ở đây chính là bảo tàng kia an ninh nghiêm ngặt, vác xác vào đó cũng tốn không ít công sức. Tôi chỉ muốn biết tên cô, có cần phải đến mức tự mình làm khổ mình hay không?”
Tư Mạn cười cười: “James tiên sinh trước nay đã quen lên giường với đàn bà quá dễ dàng, vậy nên tôi làm khó anh liền cảm thấy bất mãn. Đã như vậy còn cố tình đi theo tôi làm gì? Hay là anh còn có mục đích nào khác.”
“Ví dụ?” James Khải Huân rõ ràng nhìn ra, người phụ nữ này biết mục đích của hắn ta. Chi bằng trực tiếp vạch trần đi.
“Tôi chỉ là một thương nhân bình thường, nào đâu dám nghĩ đến đặc vụ FBI sẽ thẩm tra tôi chứ. Tôi buôn bán lương thiện, tuyệt đối không phải hàng cấm gì gì đó. Ở đây có hiểu lầm gì chăng?”
Tư Mạn vô tư lự đáp. Cô vốn là một tên đại gian, cho nên việc tự mình làm ra một lý lịch giả sạch sẽ hợp tình hợp lý là điều quá dễ dàng. Cô trong mắt xã hội này, chính là tổng giám đốc của vài công ty vật liệu ở Đông Nam Á. Trên thực tế, những công ty đó hoàn toàn là có thật. Số tiền cô kiếm ra, mở vài ba công ty là điều dễ dàng. Thuê người quản lý, mặc kệ sống chết. Chỉ cần cô có một danh thiếp gọn gàng. Vậy là đủ.
Những công ty đó coi cô như là một kỳ nhân ‘thâm tàng bất lộ’, trước nay chưa từng xuất hiện, chỉ thông qua vài ba cuộc gọi với người quản lý. Vậy là xong.
“Thương nhân?” James Khải Huân cười khẩy, hắn đương nhiên không tin: “Có thể cho tôi biết đại danh của công ty không?”
“Nếu anh có thể lấy được trái tim bạc.” Tư Mạn lặp lại câu nói này lần nữa.
Mày James Khải Huân hơi nhíu lại nhưng rồi cũng chầm chậm dãn ra:
“Được.”
Tư Mạn như chỉ chờ cái gật đầu này, cô lập tức không hai lời bước lên chiếc xe yêu kiều. Nổ máy. Tiếng động cơ êm tai vang lên mang theo giọng nói thách thức:
“Lên nào, kẻ thất bại!”
Một câu nói này thành công khiến cho khuôn mặt James Khải Huân đổi sắc, trong cục ai cũng rõ. Câu nói hắn ghét nhất chính là ‘kẻ thất bại’, chính bởi vậy nên mọi việc hắn đã làm đều hoàn thành đến mức xuất sắc, khiến cho không có nổi kẻ nào dám nói với hắn câu đó. Vậy mà người phụ nữ này lại dám.
“Để xem ai mới là kẻ thất bại.” James Khải Huân bước lên chiếc xe cảnh sát, tắt đèn báo. Nổ máy, tiếng động cơ gầm gừ như sói đối ngược với tiếng động cơ êm dịu của chiếc siêu xe bên cạnh.
Người đi đường hiếu kỳ nhìn hai chiếc xe một vàng một xanh đỗ song song nhau trước vạch kẻ đường chờ đèn đỏ. Tiếng động cơ như tiếng gầm của sói. Ai nhìn cũng ra, đây rõ ràng là muốn một trận đua.
Tư Mạn nhìn qua lớp cửa kính vẻ mặt lạnh băng của James Khải Huân, cô cười lạnh.
Để xem cô trị kẻ đầu tiên lùng ra cô như thế nào.
Ba
Hai
Một
Gạt cần, đèn đỏ lập tức tắt ngúm, đèn xanh vội vã sáng lên. Chân ga hai xe đồng thời đạp. Tiếng rồ ga cao vút mang theo khói thu hút ánh mắt và tiếng cổ động của đám thanh niên qua đường.
Hai chiếc xe lao vun vút phóng như bay trên đại lộ, tất cả các phương tiện cùng người đi đường kinh hãi tránh né, la hét chạy vào lề đường ẩn nấp. Chưa hết một con đường, chiếc xe cảnh sát của James Khải Huân đã hoàn toàn vượt mặt chiếc xe của Tư Mạn.
Vẻ mặt sắc lạnh của James Khải Huân bây giờ mới có chút tự mãn, qua gương chiếu hậu nhìn chiếc xe của Tư Mạn bị đẩy lùi lại phía sau.
Chỉ là James Khải Huân không biết, Tư Mạn vốn sợ thần tốc độ. Tay lái của cô không cách nào bì được với Hiểu Khiên, cách cô đánh tay lái như là một tên đua xe chợ đen kia là nhờ học tập Hiểu Khiên mà có, cô biết sức lực có hạn, sẽ không liều mạng mà ganh đua với tên kia. Cho nên ngay từ đầu đã không có ý định đua xe, mà chính là để tên kia tự mình kiêu ngạo đã thắng cô một vòng.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe cảnh sát đã dừng ngay bên đường, cách bảo tàng Dark House ba tòa nhà. Xe của Tư Mạn cũng dừng ngay sau đó.
James Khải Huân bước xuống xe, không nhanh không chậm xải bước về phía bảo tàng. Tư Mạn bước đi ngay bên cạnh, cả hai không hẹn mà cùng nhìn nhau đầy thách thức.
Tư Mạn phất tay lấy ra một cái mũ lưới trai đen đội lên đầu, mái tóc dài cùng vành mũ thành công che đi nửa gương mặt của cô, kiêu ngạo nói:
“Để xem trình độ của đặc vụ James đến đâu!”
James Khải Huân cười tự mãn, không đáp lời. Cả hai người bước đến cổng sau của bảo tàng, vung người một cái lập tức leo qua lớp hàng rào cao ngất.
Vừa đáp chân xuống, Tư Mạn đã chọn một con đường khác với con đường James Khải Huân chọn, đã là tranh đấu, tốt nhất không đi chung một đường.
James Khải Huân quay đầu nhìn Tư Mạn bình thản bẻ khóa, vượt qua lớp hàng rào an ninh và trốn ở điềm mù camera một cách chuyên nghiệp. Ý cười lạnh lẽo nơi khóe môi càng mạnh mẽ. Hắn đương nhiên không rảnh rỗi tán tỉnh kẻ tình nghi, hắn đồng ý làm vụ này, chính là để tận mắt chứng kiến bản lĩnh của người phụ nữ kia. Hắn từ sớm đã thuộc lòng cách thức làm việc của Ephemera, nên cách duy nhất chứng minh người phụ nữ kia là Ephemera chính là trực tiếp xem người phụ nữ này hành động như thế nào.
Vừa vặn người phụ nữ này lại cho hắn một cơ hội hiếm có. Hắn sao có thể bỏ qua.
Giờ phút hắn cùng Tư Mạn đột nhập đến tàng thứ mười. Hắn càng khẳng định đến tám mươi phần trăm người phụ nữ này là ai.
Bảo tàng này có lớp an ninh dày đặc và hiện đại, không nói qua một đặc vụ chuyên nghiệp như James có thể qua mặt dễ dàng mà nói một người phụ nữ chân yếu tay mềm kia lại có thể bước đi như địa bàn của mình không gây một tiếng động. Chỉ là một kẻ trộm ư, không có khả năng. James thấy rõ mỗi bước Tư Mạn đi ngang các bảo vật đều không hề quay đầu nhìn lấy một cái, bản chất của một tên trộm là yêu quý bảo vật như mạng sống. Nhưng người này lại thờ ơ không chút mặn mà. Vậy mới càng khẳng định khả năng cô chính là tên lừa đảo siêu hạng ngày càng tăng.
Khi James Khải Huân vượt đến tầng trên cùng, tháo gỡ lớp an ninh ngoài cửa ra, phát hiện người phụ nữ kia chỉ vừa kịp đến sau lưng hắn. Vẻ mặt hắn mới càng tăng thêm tự mãn.
James Khải Huân bước đến pho tượng cô độc đứng giữa nền nhà sáng bóng. Bức tượng tạc một cô gái ôm trái tim bạc kia là một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng.
James Khải Huân vươn tay cầm lấy trái tim bạc, qua lớp bạc kia, James Khải Huân nhìn rõ hình ảnh phản chiếu lên nửa gương mặt bình thản của Tư Mạn đứng ở phía xa. Lúc này James Khải Huân mới như bừng tỉnh. Hắn lúc này mới nhận ra có chỗ không đúng.
Lúc nãy ở tiệm caffe, hắn chỉ nói với Mike tên của hắn, không hề nhắc đến cục điều tra. Vậy mà cô ta lại biết rõ hắn chính là đặc vụ xuất sắc nhất, còn không chần chừ mời hắn đi ăn trộm, cũng không ngại ngần thực hiện đủ thao tác phá khóa, vượt qua hàng rào an ninh điêu luyện như chứng thực cho hắn thấy điều gì đó.
Cũng chính là bởi vì. Người phụ nữ đó biết chính xác mục đích của hắn.
Ánh mắt James lóe lên một tia nguy hiểm, hắn lập tức quay đầu tính toán phóng về phía Tư Mạn nhưng.... đã quá trễ.
Vị trí Tư Mạn đứng nằm ở ngoài cửa an ninh. Cô chỉ cần ấn nhẹ một nút, các nguồn an ninh lập tức được khởi động. Không chỉ là tia laze mà ngay cả cửa kính cũng khép lại nhanh không kịp chớp mắt.
James Khải Huân bị một tia laze làm rách ống quần. Hắn nhíu chặt mày, sử dụng hết tuyệt kĩ phóng qua lớp an ninh kia, thông qua một lớp cửa kính dày đặc. Hắn vung tay tung nắm đấm lên lớp kính cường lực không cách nào đánh vỡ, phóng đôi mắt giận dữ nhìn Tư Mạn.
“Mau mở cửa!!”
Tư Mạn đứng bên ngoài, cửa khẩy một cái. Hết sức bình thản tung một cú đấm vào chuông báo bên cạnh.
Chuông báo lập tức vang lên tiếng kêu đinh tai nhức óc như chấn động cả bảo tàng rộng lớn kèm theo khuôn mặt biến sắc của James Khải Huân.
Tư Mạn vẫy tay hai cái, nở một nụ cười chế giễu:
“James tiên sinh. Vất vả rồi. Người của Lex sẽ tiếp đón anh chu toàn.” Ai mà chẳng biết đụng đến hang ổ của Lex sẽ phải nếm mùi vị gì. Tư Mạn đây là muốn đẩy James vào chỗ chết.
Xem như xong chuyện. Tư Mạn lập tức xoay gót rời đi phía cửa sổ đã được mở sẵn. Ngay khi cô vừa rời khỏi ba giây, một toán vệ sĩ áo đen cầm súng chạy tới, vừa hay bắt gặp James Khải Huân đang như một con cá trong lòng kính, không cách nào thoát ra.
“Ephemera, tôi sẽ bắt được cô!!!”
Tiếng rống của James Khải Huân vang vọng cả một tòa nhà lớn. Lúc này Tư Mạn đã yên vị ngồi trong xe, đưa mắt nhìn về phía bảo tàng đang náo loạn bên kia.
Mục đích cô công kích và cho James nếm mùi chiến thắng chính là để hắn kích động đến không nhìn ra sơ hở mà lọt vào bẫy của cô. James Khải Huân là người đầu tiên tìm ra cô. Cô đây cũng là cho hắn nếm mùi vị đau khổ, tạm thời không có khả năng tìm ra cô lần nữa.
Tư Mạn phóng thẳng xe đến khách sạn, lấy đồ đạc rồi lập tức rời đến sân bay. Los Angeles đã không còn an toàn. Cô nên sớm tìm một nơi an toàn khác thì hơn.
Chỉ là Tư Mạn không biết, lần rời đi này lại là khoảnh khắc khiến cuộc đời bình yên vô vị của cô bị đảo lộn đến hết cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.