Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 57: Dương đông kích tây (1)




“Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh cô gái kia là E. Cho nên mới có lệnh bắt người lặn lội đến đây.” James Khải Huân đáp.
Sắc mặt Nghiêm Trạch không đổi, cơ bản không coi James Khải Huân ra cái gì: “Tôi nói cô ta là ai, đích thị là người đó. Tôi nói cô ta không phải, lẽ đương nhiên không mang cái danh thiêu thân kia.”
Nghiêm Trạch ôm Tư Mạn xoay người bước vào công xưởng. James Khải Huân bất ngờ bước tới vài bước, muốn chặn lại.
Hắc Miêu hô lên một tiếng: “Tiễn khách!”
Loạt người áo đen vang lên hai tiếng rầm rập đã thành tường chắn che khuất tầm mắt của James, ngăn cho hắn không dám tiến thêm nửa bước.
“Nghiêm chủ thượng! Anh đừng cho rằng ngồi ở vị trí này có thể một tay che cả bầu trời. Chuyện cướp xe tù của Phùng Khắc, nguyên thủ quốc gia hai nước có thể nhắm mắt cho qua, nhưng chuyện lần này thì không thể. Ephemera là tội phạm truy nã của hơn năm quốc gia. Bây giờ nếu anh giao nộp cô ta cho tôi, tôi có thể đảm bảo mạng sống cho cô ta. Nhưng nếu để người của năm nước kia bắt được, lúc đó có mười Nghiêm gia cũng không thể chống đỡ nổi.” James Khải Huân lớn giọng nói. Mục đích chính là để biết được chuyến viếng thăm hôm nay của hắn, ngoài bắt người, còn muốn đảm bảo cơ hội sống xót của Tư Mạn.
Bởi vì nghe được, nên Tư Mạn lúc này mới ngộ ra, nhiều năm qua cô làm ra vô số việc xấu, trốn chui trốn lủi ở khắp mọi nơi, lại không biết đến hậu quả nghiêm trọng đến mức này. Nếu hôm nay không phải vì Nghiêm Trạch làm lá chắn, vừa hay bớt đi một tổ chức truy nã, cô rốt cuộc không biết trốn ở đâu.
“Biết sợ còn dám làm càn, bản lĩnh của em đâu hết rồi?” Rõ ràng nhận ra biểu hiện của Tư Mạn, Nghiêm Trạch lạnh lùng hướng về phía James nói: “Miễn cho cậu phải lo lắng dư thừa, Nghiêm gia trước nay không tin vào cớm.”
“Anh....” 
James vừa mở miệng định nói tiếp thì bất ngờ trên cột trụ cao lớn bên trong xưởng vang lên tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc. Vang vọng cả bầu trời.
“Có kẻ đột nhập!”
Đó là tiếng của Kate, cô vừa nhận được điện báo, phát hiện trong vòng bán kính tám trăm mét, có hơn mười chiếc xe lạ và ba chiếc trực thăng đang cố gắng phá vỡ lớp bảo vệ của công xưởng xung quanh khu vực sườn núi mang theo vũ khí tấn công vào bên trong.
Hắc Báo phóng ánh mắt sắc lạnh về phía James: “FBI vội đến mức này?”
“Không hề.” James Khải Huân vô tội: “Lúc tôi vào đây đã sớm có thông báo cho các người mới được vào còn gì. Sao chúng tôi lại phải ngu ngốc tấn công bằng cách này chứ. Khác nào tự nộp mạng.”
“Không phải FBI.” Nghiêm Trạch nhìn vào đoàn xe tấn công được chiếu trên máy tính mà Kate đem tới lớn giọng hô: “Hàng rào thép.”
Người của Nghiêm gia không hề hoảng loạn mà bình tĩnh chờ lệnh của Nghiêm Trạch. Nghiêm Trạch phân phó người thành hai đội, một đội giao cho Hắc Báo, một đội giao cho Hắc Miêu. Bên hỗ trợ, bên cố thủ. Đây chính là hàng rào thép trong tổ chức huấn luyện. Nếu có kẻ đột nhập khu vực cấm địa này, phải đảm bảo không để chúng tấn công công xưởng này. Ở nơi này chỉ cần một mồi lửa không đúng chỗ. Mọi thứ sẽ lập tức trở thành lịch sử.
Tư Mạn đã tham gia không ít trận chiến cùng Nghiêm Trạch, thái độ bình tĩnh của họ cô đã quá quen thuộc. Cho nên tính tới thời điểm Nghiêm Trạch giao nhiệm vụ cho cô, hoàn toàn ngoan ngoãn không gây rối.
Vẻ mặt kia của cô lọt vào tầm mắt James. Hắn lợi dụng Nghiêm gia đang bận rộn chạy về phía cô.
“Đội trưởng! Anh bỏ chúng tôi chạy đi đâu?” Hai vị đặc vụ không có gì đáng miêu tả tội nghiệp tóm James lại, đã ở trong địa bàn của hổ, lại còn bị kẻ ngoại tộc tấn công, ở đây nguy hiểm đến mức nào.
“Tôi phải bắt con thiêu thân kia về. Hai người vào xe, chờ hỗ trợ.” Nói rồi lập tức chạy theo Tư Mạn đang cùng Nghiêm Trạch leo lên một chiếc trực thăng.
“Anh chạy theo tôi làm cái gì?” Tư Mạn vừa ngồi ghế sau trực thăng cùng Nghiêm Trạch, đã phát hiện ra James đá đít một cảnh vệ của Nghiêm gia xuống, chiếm vị trí bên cạnh phi công.
“Nghiêm chủ thượng, tôi đã từng được huấn luyện trong trung tâm huấn luyện đặc vụ chống khủng bố. So với đám tép riu kia, tôi có ích hơn nhiều, bây giờ quả thực tôi muốn trổ tài một chút. Ở cùng với đám đặc vụ ngày ngày nói chuyện đạo lý quả thực nhàm chán. Anh có thể đặc cách cho tôi làm đạo tặc một ngày được không?” James lờ Tư Mạn đi, cố thuyết phục Nghiêm Trạch.
“Ngươi dám nói Nghiêm gia là đạo tặc. Chán sống rồi.” Phi công ngồi bên cạnh tức giận lên tiếng.
“Xin lỗi, xin lỗi, là tôi lỡ lời. Hôm nay cho tôi một suất làm cảnh vệ đi.” 
Nghiêm Trạch hừ lạnh, cho phép cất cánh. 
James Khải Huân biết hắn ngầm đồng ý, cười cười liên tục cám ơn, không quên nháy mắt với Tư Mạn.
Đột ngột cho phép một kẻ vài phút trước là địch bây giờ liền trở thành đồng minh. Tư Mạn nghĩ hoài không thông, đám người này đang muốn làm cái trò gì?
Trực thăng vang lên tiếng phành phạch đạp gió bay lên bầu trời, trên rada phát ra hình ảnh tín hiệu những kẻ không mời mà đến, ngoài ra còn có đội quân của Nghiêm gia luôn túc trực ở sườn núi đã tham chiến.
Bay đến một ví trí khá cao, Tư Mạn nhìn được sườn núi phía Tây là ánh sáng của súng trường liên tục lấp lóe trên màn tuyết dày đặc, những chiếc xe đen của Nghiêm gia đối đầu với xe bọc thép của địch đang tích cực tấn công. Tiếng súng đạn đâm thủng không gian, vang lên tận trời mây, những dòng máu đỏ thẫm trải dài trên tuyết trắng tạo ra một cảnh tượng hỗn chiến cực kì kinh khủng.
Sườn núi phía đông là trực thăng mang theo súng trường, liên tục nả vào doanh trại, hòng phá vỡ phòng ngự xông vào bên trong, thế nhưng Nghiêm gia sớm đã có phòng ngự, một hàng dài xe bọc thép mang theo súng và năm chiếc trực thăng được điều động tham chiến.
Nghiêm Trạch nhíu mày quan sát, tuy rằng trong màn hình, quân Nghiêm gia nắm chắc phần thắng nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng u ám, tựa hồ nhận ra có chỗ không đúng.
“Làm gì có kẻ nào ngu ngốc đến mức tự đào hố chôn mình. Nghiêm gia nào có yếu đến mức đánh không lại đám ruồi muỗi này.” James có vẻ mặt như Nghiêm Trạch, nhưng hắn lại nói ra miệng. 
Sắc mặt Nghiêm Trạch u ám, lạnh lùng hỏi: “Trực thăng này có thể bay cao nhất bao nhiêu.”
Phi công đáp: “Động cơ TV7-117V có thể bay cao tối đa 8000m. Hiện tại thời tiết không được tốt, có thể độ cao sẽ khó đạt được.”
“Lên mức tối đa cho ta.” 
“Vâng!” Nhìn thấy biểu hiện nghiêm trọng của Nghiêm Trạch, phi công không hai lời lập tức khua tay múa chân trên thiết bị, đẩy mức cao nhất đưa trực thăng thẳng tiến lên bầu trời lạnh lẽo.
Tư Mạn cùng James Khải Huân nghi hoặc, hiện tại Nghiêm Trạch lại bỏ trận địa trực tiếp đi lên trời là có ý nghĩa gì?
Đương lúc này, trên bộ đàm vang lên tiếng gấp gáp của Kate: “Chủ thượng! Bộ phận cảm biến của chúng tôi phát hiện ra tín hiệu của một thiết bị bay mà rada không thể nhận diện. Nghi ngờ là máy bay tàng hình đang trực tiếp đi vào công xưởng, cách vị trí trực thăng của ngài tám trăm mét.”
Máy bay tàng hình. 
Ánh mắt Tư Mạn và James liền sáng lên, bây giờ mới lý giải được, thì ra Nghiêm Trạch đã sớm nhận ra địch đang cố ý thả con săn sắc bắt con cá rô. Dương đông kích tây cuối cùng hi sinh tôm tép đánh vào trọng điểm. Muốn một mồi lửa thiêu chết cả mỏm núi này.
“Chuyên cơ có thể bay được cao hơn, tiếp cận dễ hơn.” James Khải Huân đột nhiên mở miệng, có lẽ nhận ra câu hỏi lúc nãy của Nghiêm Trạch. Trực thăng vốn rất nặng, cơ chế bay không thể nào bằng máy bay, dùng trực thăng ngăn chặn máy bay không khác gì lấy trứng chọi đá.
“Ở khu vực này làm gì có đường bay, chuyên cơ vốn dĩ không đến được.” Địa hình hiểm trở, tuyết rơi quanh năm, cho nên Nghiêm gia chỉ chuẩn bị trực thăng tốt nhất, Tư Mạn năm xưa nắm không ít thông tin Nghiêm gia, những chuyện này đã sớm biết.
“Bối Tư Mạn.” Nghiêm Trạch đột nhiên gọi tên cô, mở một hộp súng trường, lộ ra một khẩu súng dài mới tinh, có thiết bị giữ thăng bằng, nhanh nhẹn lắp súng vào nói: “Nhiệm vụ của em.”
Tư Mạn nhìn khẩu súng như nhìn thấy người thân. Mấy tháng rồi không được trổ tài, tay cô sắp mọc rêu rồi. Cô lập tức gật đầu hùng hồn tuyên bố: “Tuyệt đối không bắn lệch, hãy tin tưởng tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.