Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 65: Tái ngộ




Hắc Miêu lật đật lấy một vài dụng cụ nhỏ gọn được nhét trong áo ra, chưa kiểm tra ngay mà hạ giọng:
“Chủ thượng bình tĩnh, ngài nhìn như vậy thuộc hạ không khám được.”
Bị ánh mắt long sòng sọc của Nghiêm Trạch dọa, tay Hắc Miêu cũng thoáng run, nghe câu nói của Hắc Miêu, Nghiêm Trạch mới buông mắt hạ hỏa.
Hắc Miêu kiểm tra sơ bộ một chút, ánh mắt liếc qua từng khác biệt trên gương mặt xanh xao của cô, càng xem xét càng thấy có vấn đề. Xác nhận biểu hiện bất thường của Hắc Miêu, giọng Nghiêm Trạch có vẻ bình tĩnh nhưng lại không che dấu sốt ruột:
“Mau nói. Có vấn đề gì?”
Hắc Miêu cắn cắn môi, không sơ hở ra một chút biểu hiện nào chỉ thở phào nói: “Cô ấy không bị thương, chỉ bị suy nhược cơ thể, thiếu dinh dưỡng nên bị hạ đường huyết.”
Hắc Miêu băn khoăn một hồi mới lấy từ trong túi một chai nước nhỏ màu vàng đưa cho Nghiêm Trạch: “Thuốc này có thể tạm thời thay thế dinh dưỡng, dùng khi cơ thể suy nhược, vốn dĩ là để dùng cho ngài, nhưng mà bây giờ cứu người quan trọng, thuộc hạ lại không biết cho cô ấy uống như thế nào....”
Hắc Miêu chưa nói xong, nguyên cả lọ thuốc trôi vào miệng Nghiêm Trạch, hắn nhanh chóng áp lên môi cô, ép buộc cô mở miệng, đưa thứ thuốc khó nuốt vào miệng cô khống chế nuốt xuống. Đợi cô nuốt xuống hết còn vấn vương ngậm chặt môi cô như muốn trừng phạt.
Hắc Miêu đỏ mặt ngại ngùng quay đi, tuy rằng đã phát hiện ra Tư Mạn có đầy đủ biểu hiện mang thai, nhưng Hắc Miêu nửa chữ cũng không nói, ánh mắt hắn khép hờ nhìn vào bụng cô, bàn tay đan chặt vào nhau lộ rõ những mâu thuẫn trong đầu.
Tư Mạn được truyền dinh dưỡng giống như chất kích thích, cả cơ thể như được truyền năng lượng, đôi mắt nặng trịch lúc này mới có thể mở ra, chớp mắt mấy lần mới nhìn ra khuôn mặt lạnh tanh của Nghiêm Trạch gần trong gang tấc bao phủ lấy cô:
“Anh....đến cứu tôi thật sao?” 
Trước khi ngất đi, cô còn nghĩ là nằm mơ, nhớ rõ Nghiêm Trạch đã bị tuyết vùi lấp, bây giờ còn có thể vào được thung lũng chết này cứu cô, thật là khó tin.
Khác với vẻ luôn giận dữ ngày thường, giọng Nghiêm Trạch đặc biệt dịu đi, vuốt đôi má trắng bệch của cô nói: “Ừ, về nhà thôi.” 
Là hắn bất cẩn mới để cô rơi vào con đường này.
Một từ nhà đi vào đầu Tư Mạn, hai mắt cô sáng ngời nhìn Nghiêm Trạch. Suốt mười mấy năm nay cô đâu có nhà, cũng chẳng ai nói sẽ về nhà cùng cô, bây giờ nghe câu nói này, trong lòng lại cảm động khó nói.
Cô nằm trong lòng hắn, níu chặt lấy tấm áo khoác đen đã bị bẩn kia, vùi đầu vào ngực hắn. Thì ra nơi ấm áp nhất mà cô tìm kiếm bấy lâu không phải nơi nào khác mà chính là nơi này, trong vòng tay hắn.
Đứa con này cũng là hắn mang đến, cuộc sống này cũng là hắn ban cho, người không kể nguy hiểm bảo vệ cô, bất chấp cô ngang ngược mà giữ cô bên cạnh cũng chỉ có hắn. Mười mấy năm lang bạt không có người nương tựa cũng đã mệt. Bây giờ cô chẳng muốn đi đâu nữa, ở bên hắn là được rồi.
“Được, chúng ta cùng về nhà.”
Bỗng nhiên lúc này tên quái dị đuổi theo Tư Mạn lúc nãy bị Hắc Miêu đánh lạc hướng tìm được chỗ bọn họ, chậm rãi rẽ từng đám cây đi về phía này. Hắc Miêu đi rừng rất tốt, nên nhanh chóng phát hiện ra âm thanh rất nhỏ mà tên quái dị gây ra, liền thủ thế ẩn nấp, nhỏ giọng cảnh báo:
“Chủ thượng! Bên ngoài có người, có lẽ là tên lúc nãy.”
Vừa thấy Hắc Miêu rút súng ra, Tư Mạn liền gượng dậy nói: “Vô ích, súng đạn không làm bọn chúng bị thương, còn có thể kích động họ tìm ra chúng ta.”
Nghiêm Trạch bế xốc Tư Mạn lên tay, âm trầm nói: “Không cần lo lắng. Hắc Miêu rất hiếm khi dùng súng thật.”
“Vậy thì....” Tư Mạn ngơ ngác.
“Súng độc.”
Cái thể loại gì vậy?
Nhìn thấy biểu hiện ngờ nghệch của Tư Mạn, Hắc Miêu vừa bỏ vài viên dung dịch vừa bằng một viên đạn lắp vào súng vừa đáp: “Thay vì đạn thật, tôi thay bằng độc dược tiêm trực tiếp vào người bằng một phát súng. Cái chết sẽ không đến ngay mà từ từ ngấm vào cơ thể, cho dù có bắn không trúng chỗ hiểm hay có được lấy ra sớm muộn cũng sẽ chết.”
Tư Mạn trợn mắt nhìn Hắc Miêu, quen biết bấy lâu bây giờ mới biết tên lang y kia mới đích thị là ác độc.
“Nhưng mà những tên đó bị đột biến gen, có thể sẽ không bị ảnh hưởng bởi độc của anh.”
Hắc Miêu dương súng lên, nhắm qua kẽ lá hướng về phía tên quái dị đang rình mò ngoài kia nói: “Thử là biết ngay.”
Bụp!
Đạn mang theo độc dược trúng vào bụng tên quái dị, hắn hự lên một tiếng sờ vào bụng rươm rướm một ít máu rồi nhăn mày cáu bẳn, liền hướng mắt về phía xuất phát của đường đạn. Dường như đường đạn kia không ảnh hưởng đến hắn, hắn mới chẳng hề sợ hãi bước về phía trước.
Chỉ là bước được hai bước, chân lập tức khựng lại, khóe miệng tên quái dị đột ngột trào ra dòng máu đen, chảy xuống khóe miệng rồi cứ thế xuống cơ thể của hắn. Tên quái dị khụy chân xuống, bàn tay ôm lấy bụng, nơi có vết đạn liên tục cào cấu, quằn quại trong đau đớn nhưng lại không thể phát ra tiếng kêu, cứ như rằng cổ họng đã bị đốt cháy.
Lúc này Hắc Miêu mới bước ra nhìn tên quái dị thân thể tím tái đã bất tỉnh nhân sự mới an tâm đi xung quanh kiểm tra tiếp.
“Độc của Miêu được thử trên năm mươi loài vật có thể lực mạnh nhất, quá trình chế tạo rất phức tạp, mỗi lần chỉ làm ra được mười viên nhưng công lực có thể cùng một lúc giết chết mười con bò.” 
Nghiêm Trạch an tâm để Hắc Miêu giải quyết bên ngoài, hắn đặt cô lên chân, bàn tay to lớn xoa lòng bàn chân tím tái lạnh ngắt của cô.
Nghe Nghiêm Trạch nói, Tư Mạn liền hiểu ra đây chính là lý do họ không sợ không có cách đối phó, chỉ là số lượng đạn độc có hạn mà thôi.
“Đúng rồi! Làm sao anh vào được đây?” Điều quan trọng là tìm được đường ra, James và Tư Mạn vào bằng cách rơi xuống trực thăng, vậy còn Nghiêm Trạch thì sao?
Nghiêm Trạch hiểu ý cô, đưa mắt nhìn trực thăng của hắn tan nát nằm cách đó không xa nói: “Không thể ra khỏi đây bằng cách em đã vào, trừ khi em biết bay.”
Tư Mạn theo mắt Nghiêm Trạch, nhìn thấy trực thăng uy nghi của Nghiêm gia bây giờ như đống sắt vụn nằm bên kia liền hiểu ra mọi chuyện. Cô trơ mắt nhìn hắn.
Hắn vì cô mà làm liều sao? Hắn ư?
“Đi thôi, tôi đã tìm được nơi có hóa chất nhiều nhất.” Nghiêm Trạch bế Tư Mạn lên tay, gọi Hắc Miêu dẫn đường nói.
“Sao anh biết được chuyện đó?” Không phải là rất ít người biết sao?
“Em dấu mấy thứ thông tin rách nát này trong đồng hồ, lại không nhận ra nó đã sớm bị tôi mã hóa. Tôi dạy em làm việc bất cẩn như vậy sao?” Nghiêm Trạch bế cô rẽ qua một rừng cây, thấp thoáng nghe thấy tiếng nước chảy bên tai. Vì có Nghiêm Trạch nên trái tim lơ lửng vì hoảng sợ của cô đã được bỏ xuống. Yên tâm phó mặc cho hắn.
Cô bị hắn giáo huấn liền ngậm miệng, biết rõ hắn rất thích chi phối cô, trên người cô luôn có một chiếc đồng hồ kỳ lạ, hắn sớm đã không bỏ qua.
“Ừm....Nghiêm Trạch....Tôi....có chuyện này muốn nói.” Cô tựa đầu vào ngực hắn, tay vuốt bụng, ấp úng nói. Cô đặc biệt tò mò phản ứng của hắn, cũng rất muốn biết hắn có muốn đứa bé này hay không.
Nghiêm Trạch không đáp lời, chỉ im lặng chờ đợi.
“Tôi...”
“Bối Tư Mạn, cái tên tranh thủ cướp cô đi đâu?” Tư Mạn còn chưa kịp nói, Hắc Miêu cách họ hai bước chân liền mở miệng cắt ngang lời cô như một sự vô ý.
Tư Mạn lúc này mới nhớ ra James, mặt liền đổi sắc tóm lấy tay Nghiêm Trạch: “Không được, quay lại đi. James! Anh ta....”
Ngay lúc này, tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng ập tới. Hắc Miêu nhanh như nhạn phóng tới, thủ thế hướng họng súng về phía đám cây nhắm bắn.
Nhưng rẽ khỏi đám cây không phải là đám người quỷ dị mà là một thân trang phục rách rưới, khuôn mặt bầm tím có dính máu của James Khải Huân phóng tới, nhìn thấy đám người Tư Mạn cả khuôn mặt cũng sáng bừng lên, nhìn thấy họng súng của Hắc Miêu liền dừng lại giơ hai tay đầu hàng thở hổn hển:
“Là tôi.”
“James!” Tư Mạn mừng rỡ reo lên, quả nhiên không thể xem thường James, hắn đã có thể thoát khỏi đám quỷ dị kia.
Hắc Miêu hạ súng xuống thu lại sát khí, thở phào: “May quá, đỡ tốn đạn.”
Ngay lúc Tư Mạn được Nghiêm Trạch nhẹ nhàng đặt xuống đất, thân ảnh của hắn như hồn ma phiêu dật mang theo sát khí, thần tốc lao vút về phía James tung một nắm đấm.
James bất ngờ bị tấn công, nhanh đến mức không kịp né, tuy rằng nhìn ra phản ứng của Nghiêm Trạch, đặc biệt là ánh mắt chết chóc lạnh thấu xương của hắn nhưng cư nhiên không kịp chống đỡ, hưởng trọn cú đấm kia rồi ngã về phía sau lăn vài vòng. 
Khi James đau đớn ôm mặt, đã cảm thấy vị tanh trong khoang miệng. Cú đấm quá mạnh kia khiến cơ hàm của hắn như muốn rụng ra. Còn chưa kịp định hình đâu là trời đâu là đất, cơ bụng liền như bị lún xuống, nắm đấm hệt như búa bổ kia của Nghiêm Trạch đè ép nội tạng hắn, khiến miệng hắn trào ra mật.
Lúc này đã hoàn toàn cảm nhận được sự tức giận của Nghiêm Trạch, toàn bộ sát khí của hắn đều đổ lên người James, tưởng chừng mỗi cú đấm đều như muốn giết người. Mới chỉ nhận hai cú đấm. James đã tưởng chừng như sắp lên bàn thờ với các cụ. 
James hổn hển thở không ra hơi. Như muốn gục xuống liền mờ ảo nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tư Mạn.
Ngay khi Nghiêm Trạch chuẩn bị dáng thêm một đòn nữa. Tư Mạn phía bên kia hớt hải chạy tới chụp lấy tay ngắn, nhất mực can ngăn:
“Không được! Anh không được giết anh ta. Là anh ta đã cứu tôi, nếu không có anh ta tôi sớm đã chết rồi.”
“Tránh ra!!!” Giọng của Nghiêm Trạch đặc biệt lạnh lẽo, chỉ cần nghĩ đến kẻ dám mang Tư Mạn đi khỏi tay hắn, hắn lập tức muốn giết người. Hắn hất tay cô ra gầm lên.
Tư Mạn cắn môi lần nữa chụp lấy tay hắn: “Từ từ rồi hẵng giết, ra khỏi đây cái đã. Có thêm người đi cùng chúng ta không phải tốt sao? Nghiêm Trạch, anh nghe tôi một lần đi.”
“Em bao che cho hắn?” Ánh mắt Nghiêm Trạch càng âm trầm, ý muốn giết James càng mạnh mẽ. Sát khí càng bùng nổ, sự tức giận gần như khiến hắn mất đi lý trí.
“Tôi....” Tư Mạn ấp úng không nói được. Nghiêm Trạch lần nữa hất tay cô ra, vung nắm đấm lên không trung, lấy đà bổ về phía James đang ngồi thụp giữa đất với búng máu.
James nhìn Nghiêm Trạch nhưng lại không có tí sức lực, hắn biết nếu hắn nhận cú đấm nội lực kia, chắc chắn không thể sống xót được nữa. Hắn chọc giận ổ kiến lửa rồi.
“Không được!!!”
Tư Mạn nghiến răng liều lĩnh xông ra trước mặt Nghiêm Trạch, dùng thân che chắn cho James, nhắm mắt chờ cú đấm của Nghiêm Trạch hạ xuống.
Nắm đấm của Nghiêm Trạch bị cơn tức giận nuốt mất, tiếp tục hạ xuống mang theo sát khí đâm xuyên vạn vật lao đi. 
“Chủ thượng! Đó là Bối Tư Mạn, là Bối Tư Mạn!!!” 
Tiếng hét của Hắc Miêu như thức tỉnh Nghiêm Trạch, ngay lúc đó nắm đấm cứng rắn mạnh mẽ kia dừng lại trên mặt Tư Mạn, chỉ cách còn một centimet. Toàn bộ cơ thể cô cứng như đá, thở cũng không dám thở.
Trong khu rừng rậm rạp, không khí đột ngột tĩnh lặng, một vị trí bốn người đều đứng yên bất động, ngay cả tiếng thở cũng chẳng nghe thấy.
James cứng đờ vì kinh ngạc, tròn mắt nhìn cơ thể gầy yếu của Tư Mạn đứng trước mặt hắn nhất mực che chắn.
Hắc Miêu thở ra một hơi, tái mặt vuốt ngực: “Thật là nguy hiểm.”
Còn Nghiêm Trạch cắn chặt môi, ánh mắt thanh u đen đặc sâu hoắm, bàn tay nắm chặt lộ từng đốt trắng chậm rãi buông xuống, nhìn cô nhắm mắt chờ cú đấm của hắn. 
Trong lòng hắn có gì đó lạnh đi.
Sát khí thu về nhưng thứ khí thế lạnh lẽo trước đây lại dường như không hề mai một. Hắn âm trầm quay đầu bước đi, không nhìn cô nữa.
Tư Mạn chờ đợi một hồi, liền mở mắt, nhìn thấy bóng lưng cao lớn cô độc của Nghiêm Trạch bước đi, trong lòng bỗng dưng quặn thắt.
Đau quá.
Tại sao nhìn hắn tim cô lại đau như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.