Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 67: Đích đến




Ngay thời điểm khoảng cách hai bên đuổi bắt đã rút ngắn đến chỉ còn vài mét nữa. James liền phát hiện ra đám lá lớn giữa khu rừng âm u. Hắn nhanh chóng nhồi lửa.
Đám lá bừng lên những đám lửa, chưa kịp lan đi thì một đường đạn của Nghiêm Trạch nhắm bắn, bốn người họ nhanh như nhạn lao vụt qua, đám lá khô đang an yên kia lập tức bừng lên như quỷ dữ, tiếng nổ đôm đốp và tiếng gió lạnh lẽo truyền thẳng vào tai chúng nhân, sức nóng của nó như muốn nuốt chửng tất cả.
Đám người quái dị bị ngọn lửa làm cho đau mắt, ôm chầm lấy đôi mắt đỏ như máu, gập người gầm lên vì đau đớn.
Chớp lấy thời cơ này, bốn người Nghiêm Trạch đứng sau đám lửa nhanh như chớp rẽ rừng băng qua khu vực tiếp theo. Tư Mạn ôm cổ Nghiêm Trạch, trở thành gương chiếu hậu phía sau, nhìn thấy ba gã quái dị mặt bê bết máu đạp qua đống lửa tiếp tục truy kích thì hét lên:
“Có ba người!!!”
Nhận được thông tin, bà người Nghiêm Trạch càng tăng hết tốc lực lao vụt về phía trước.
Grao!!!
Tiếng gầm rú của đám người quái dị như bày tỏ sự giận dữ. Vì quá mệt, bị thương quá nhiều, sức chạy của James đã không thể giữ được, trật một bước chân hắn liền ngã xuống, ngọn đước trên tay thuận thế rơi xuống đất.
“James!!!” Tư Mạn thất kinh kêu lên.
Ngay thời điểm một tên quái dị bắt kịp James, thuận đà từ phía sau lao tới muốn một đòn đánh chết thì tiếng súng từ phía Nghiêm Trạch vang lên.
Gã quái dị hự lên một tiếng, liền ngã về phía sau, vừa hay làm cho hai tên cùng truy đuổi ngã theo, dường như nhớ ra những gì đã xảy ra với đồng bọn, gã liên tục cào cấu vết đạn ở bụng nhưng càng cào chỗ đạn càng tím tái, rồi gục hẳn.
Tư Mạn kinh ngạc nhìn Nghiêm Trạch, ngàn vạn lần không nghĩ đến hắn sẽ ra tay cứu James.
Viên đạn cuối cùng đã được bắn ra, họ chính là đang hết cách chế ngự rồi.
“Chết tiệt! Anh nợ tôi một mạng đấy.” Hắc Miêu nhanh như nhạn lao vụt tới kéo James đang gần như bất động lên lưng chạy vụt đi. Vừa kịp tránh cho hai gã quái dị đuổi với theo.
James đã đuối sức, mệt mỏi mở mắt nhìn phía sau. Tuy rằng sức vóc của Hắc Miêu rất lớn, vác thêm hắn chạy cũng rất nhanh, nhưng hai gã đằng sau vốn dĩ không biết thường, chẳng mấy chốc mà bắt kịp.
“Nhanh lên một chút.” James lấy trong túi áo ra một quả lựu đạn nhỏ cắn chốt.
Bùm!
Lựu đạn nhỏ nhưng sức công phá không hề nhỏ, lại thẳng tay nhắm thẳng vào hai gã đang đuổi theo phía sau mà phát nổ, bốn người Nghiêm Trạch không quan tâm kết quả mà tiếp tục tiến về phía trước, vị trí chỉ còn vài mét.
“Thật là, có lựu đạn sao không xài sớm. FBI keo kiệt đến mức chết không chịu nhả đấy hả.” Hắc Miêu cõng James chạy muốn tụt lưỡi hổn hển nói. Nếu không phải lương tâm cắn rứt, nhờ có James bảo vệ mẹ con Tư Mạn đến mức này, hắn cũng chẳng rảnh hơi cứu James làm gì.
James ho khụ hai tiếng, cười khẩy nhìn về phía sau: “Không phải tôi keo kiệt, mà vốn dĩ lựu đạn không có tác dụng với chúng.”
Hắc Miêu kinh hãi nhìn ra đằng sau, thấy hai tên quái dị ki ôm cánh tay bị lựu đạn làm đứt đoạn tuôn đầy máu gầm gừ đuổi đến. Cách bọn chúng tầm ba mét là ba gã khác đen thùi lùi như than, rõ ràng đã đạp qua lửa chạy đến đây. Đằng sau còn dẫn theo một đám lửa đeo bám không thể dập tắt.
“Shit, bọn khốn kiếp này rốt cuộc là cái thứ quái quỷ phương nào vậy chứ???” Hắc Miêu vừa chửi vừa đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp Nghiêm Trạch và Tư Mạn.
Nhờ có lựu đạn ngán chân của James, khoảng cách giữa đuổi và bắt cũng đã được dãn ra, vừa đủ để đám người Nghiêm Trạch có thể kịp tới nơi.
Phía trước mặt Nghiêm Trạch là một đám sương mù dày đặc, trong ánh lửa lập lòe bị cây lá bắt trúng lan tới, có thể mơ hồ nhìn thấy dòng sương mù dày đặc này nhiều tới mức nào, có thể bao phủ cả một khu vực lớn, che hết tấm nhìn vạn vật, dường như đó là một tấm vải lớn bao phủ cả đất trời.
“Thì ra hóa chất tập trung ở đây.” Tư Mạn bóp bũi, mỗi cơn gió thổi qua, mùi hóa chất thoảng đưa đến đều khiến cô ho lên sặc sụa.
“Nín thở.” Nghiêm Trạch ra lệnh, ép cô phải nín thở. Hắn biết rõ loại hóa chất này độc hại như thế nào. Chờ cho Hắc Miêu đuổi kịp liền bật đèn từ đồng hồ trên tay Tư Mạn lên nói: “Miêu, nín thở đi theo ánh sáng.”
Hắc Miêu biết Nghiêm Trạch rõ hóa chất này bao phủ ở diện rộng, nếu không có tín hiệu, có thể sẽ lạc nhau. Mệt đến mức cổ khô khốc nhưng James trên lưng đã có dấu hiệu bất tỉnh, Hắc Miêu cắn môi nhìn đám quái dị phía sau đang kề cận liền dặn lòng làm người tốt một lần, vác theo của nợ trên lưng đi theo Nghiêm Trạch hòa vào đám sương mù.
Tư Mạn trong lòng Nghiêm Trạch, bàn tay nhỏ che đi mũi của hắn, tránh cho hắn ngửi trúng, vận dụng hết chức năng phổi của mình, nín thở đến mức lồng ngực sắp nổ tung.
Bốn người họ vừa bước vào khu vực hóa chất, đám người quái dị liền ngưng cước bộ không dám đuổi theo xanh mặt đứng nhìn. Vẻ tức giận ánh lên đôi mắt rướm máu, nhưng rất nhanh liền bỏ qua sợ hãi, lao vào trong sương mù, nhất quyết truy đuổi.
Trong ánh sương mờ ảo, Tư Mạn còn chẳng nhìn thấy được khuôn mặt của Nghiêm Trạch, chỉ có bàn tay ôm chặt cô của hắn cô mới xác thực hắn đang ở bên cô, dùng tất cả ý chí chống lại cơn mỏi mệt đang xâm chiếm và lồng ngực co thắt nghiêm trọng.
Bước đi bằng bản năng, ánh mắt sáng quắc của Nghiêm Trạch lách qua từng đám sương mù, dùng đôi tai nhạy cảm đánh giá vạn vật, bằng tất cả giác quan đo lường lối đi. Hắn có thể nghe thấy được tiếng ho sặc sụa của những gã quái dị ở đằng sau, cũng có thể nghe được tiếng nước chảy ở thung lũng chết họ vừa đi vào kia.
Tư Mạn run rẩy cấu chặt góc áo Nghiêm Trạch, cô có thể để bản thân nhả ra một chút hơi, hít một ngụm dù biết là độc nhưng bản năng một người làm mẹ biết rõ, hóa chất là cực kì độc hại cho thai nhi non nớt, nên cho dù có khó chịu như thế nào, cô cũng nhất quyết không nhả hơi.
Nghiêm Trạch giữ chặt Tư Mạn trong tay, hùng hổ tiến về phía trước, không thể quay lại, càng không thể chùn chân, bây giờ chỉ có thể bước tiếp mà thôi.
Đi được một đoạn, hắn liền nghe thấy âm thanh khác lạ truyền tới bên tai, là tiếng người bát nháo, là tiếng gió lạnh phương Bắc, là tiếng động cơ đến từ xe và trực thăng.
Là tiếng của Nghiêm gia!
Hắc Miêu càng đi càng rụng rời, càng bước càng mông lung, càng nín thở càng như sắp chết, mơ hồ nhìn thấy bóng đèn phía trước nhấp nháy, mồ hôi vồ vã như tắm, bàn chân chịu đựng sức lực hạn hẹp đã như muốn gục xuống mà đằng sau, những gã quái dị bằng đôi mắt tinh quái gầm thét vì bị hóa chất làm cho đau đớn đã đuổi đến nơi, chỉ còn cách một cánh tay đang gần như chụp được bóng lưng James.
Nghiêm Trạch giống như một cơn lốc, ôm Tư Mạn trong lòng mặc kệ sương mù che khuất tầm nhìn mà tung cước, đám người quái dị bị sương mù che mắt, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lao tới, không kịp thủ liền bị ngã về sau kêu hự lên một tiếng, hít một ngụm hóa chất liền ho sặc sụa. Chính lúc này đám lửa trong rừng rậm bị gió tạt ngang nhanh chóng ập về phía đám người quái dị bao vây lấy họ.
Nghiêm Trạch không thể mở miệng nói, ánh mắt sắc bén phát hiện ra vị trí Hắc Miêu đang đứng, thời khắc Hắc Miêu sắp gục xuống vì mệt, Nghiêm Trạch lấy trong túi áo Hắc Miêu lọ dung dịch phát hỏa còn lại, nhắm về hướng có mồi lửa mà ném rồi nhanh như chớp tóm lấy Hắc Miêu và James đang bất tỉnh nhân sự trên lưng Hắc Miêu vác lên lưng. Cả cơ thể rắn chắc gồng lên bước vội đi trong đám sương mù.
Những gã quái dĩ hít hóa chất ho khan dữ dội, thời khắc phát hiện ra cả khu rừng bình lặng ngày thường bị một lo dung dịch rơi xuống vũng lửa bị họ kéo tới rồi phát ra tiếng nổ lớn rung chấn cả một phương trời, bao bọc lấy chính bản thân họ.
Thời khắc ngắn ngủi trước khi bị ngọn lửa thiêu đốt hết cả thung lũng này nuốt chửng, họ kịp nhìn thấy con người cao lớn có ánh mắt sắc lạnh như quỷ vương đó lạnh lùng và đáng sợ hơn tất cả những con người mà họ từng gặp đang vác trên lưng ba người đi khỏi đó nhanh hơn gió, vượt ra khỏi tầm bắt của lửa chỉ trong gang tấc. Hủy đi nhà của họ chỉ trong chớp mắt đó là kẻ hơn cả một bóng ma.
Ánh mắt đỏ rực của gã đầu đàn đã bị lửa thiêu gần hết gục xuống. Tiếng gầm rú hệt như sói rừng vang vọng cả đất trời, đau đớn lấy lại chút lý trí cuối cùng của con người.
Không có ai nhận ra, gã đầu đàn này chính là nhà khoa học đã sáng chế ra loại hóa chất độc hại này bốn mươi năm về trước, người bị biến đổi gen đầu tiên chính là ông, mười bốn người còn lại chính là người trong đoàn, sau khi biến đổi gen, tính cách của họ cũng biến đổi, não bộ thoái hóa nhanh chóng, những suy nghĩ của con người cũng đã biến mất.
Họ giống như những con thú sợ hãi ánh sáng, sợ hãi hóa chất cản trở họ thoát ly ra khỏi thung lũng, ẩn mình sống trong nơi này nửa đời người, thậm chí thèm khát ăn thịt đồng loại, làm ra những hành vi mất nhân tính này mà chỉ kịp nhận ra lúc sắp tàn hơi thở cuối cùng.
Bàn tay lông lá bám đầy lửa của ông ta với về phía bóng đen của Nghiêm Trạch biến mất, khoảnh khắc khuôn mặt đỏ đen vì lửa đó biến dạng, nụ cười thỏa mãn nở rộ trên gương mặt kia.
Ông ta nhận ra, thứ đáng sợ nhất trên đời này không phải là vũ khí, mà là con người. Người đầu tiên thoát ra khỏi đây, cũng chính là người đã giải thoát cho ông và mười bốn đồng đội đáng thương, xóa bỏ vĩnh viễn thung lũng chết này ra khỏi thế giới, kết thúc nỗi đau kéo dài cả thể kỉ.
Biến hóa chất độc hại thành lịch sử. Đưa những con người này về cõi vĩnh hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.