Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 99: Chạy đi cho thoát




Hai chúa sơn lâm đối đầu đương nhiên không tránh khỏi thiệt hại. Nghiêm Trạch và Lex, hai phe đối địch nhìn nhau đằng đằng sát khí, trên thân thể lưu giữ không ít vết thương lớn nhỏ. Trên cánh tay Lex là vết thương dài do dao nhỏ gây ra, máu túa ra trên bộ vest trắng, màu đỏ nhức mắt khiến cho Biện Biện trong xe lo lắng đứng ngồi không yên.
Còn Nghiêm Trạch cũng không khả quan hơn, bên bắp chân trái xuất hiện một vết thương dài và sâu, máu đỏ nhuốm trên quần âu đen lộ ra một mảng thịt đủ khiến cho người nhìn biết vết thương đó đau như thế nào. Vậy mà Nghiêm Trạch vẫn chẳng hề lấy một chút biểu hiện, ngay cả đứng vẫn vững như bàn thạch. Người ta đặt câu hỏi Nghiêm Trạch thật sự không cảm thấy đau đớn hay chính vì cái chết của Nghiêm Giác Siêu đã khiến hắn phẫn nộ đến mức không cảm nhận được gì nữa rồi?
“Biến mất rồi! Bối tiểu thư biến mất rồi!!!” Giọng của cảnh vệ vang lên trên bầu trời đen kịt với những giọt mưa nặng nề.
Giữa màn mưa súng xối xả và trận huyết chiến một sống hai chết giữa Lex và Nghiêm Trạch và Đinh Cẩn kia bị câu nói đó khiến cho ngừng chiến. Sắc mặt Nghiêm Trạch lạnh đi, bao nhiêu sát khí hiện lên bấy nhiêu. Cơn cuồng nộ của hắn lớn đến mức bóp méo đi khẩu súng lục còn đang nóng trên tay, hắn tóm lấy cảnh vệ báo tin gầm gừ:
“Nói cái gì??? Sam đâu? Mau lôi ông ta đến đây!”
“Bối Tư Mạn còn ở đây một ngày thì càng nguy hiểm thêm một ngày, chi bằng trả lại cô ta cho Bối gia.....” Lời Nghiêm Trạch vừa dứt Sam đã một mình xuất hiện cất lời, chỉ là ông chưa nói xong thì lập tức bị báng súng trên tay Nghiêm Trạch đập trúng.
Sam bất ngờ ngã sang một bên, trên trán chậm rãi xuất hiện khe nứt toạc ra một đường máu chảy xuống khuôn mặt già nua. Ông đau đớn ôm lấy trán, không lấy một tiếng kêu than, chỉ trừng mắt nhìn dáng vẻ giận giữ đến điên cuồng của Nghiêm Trạch hệt như một con quỷ đang che mất hết mọi ánh sáng kia. Hắn đang muốn giết ông.
“Nói! Tư Mạn đi hướng nào!” Còn giữ chút lý trí cuối cùng, Nghiêm Trạch không thể xuống tay giết đi người như Sam, một người không khác gì người thân đó. Bằng không kẻ giám đem Tư Mạn đã chết ngay dưới họng súng của hắn rồi.
“Không kịp đâu!”
“Tôi hỏi đi hướng nào???”
Cắn môi đến bật máu, Sam rốt cục thở dài chỉ về hướng Đông, nơi cuối cùng nhìn thấy bóng dáng Tư Mạn. Chỉ bằng một cái chớp mắt, Nghiêm Trạch đã biến mất cùng chiếc xe Jeep với tốc độ ánh sáng. Ngay sau đó là chiếc xe của Lex và Đinh Cẩn đã kịp nghe ngóng vội vã đuổi theo. Đoàn xe đã trải qua gần nửa ngày chinh chiến lần nữa lao vùn vụt trên khắp các tuyến đường, không thèm bỏ vào mắt lực lượng an ninh của Chính phủ đang đón tiếp một cách không vui vẻ những vị khách không mời. 
Giữa con đường được thiết kế với bề rộng nhỏ hẹp nhưng chiều dài đến vô tận kia là chiếc xe Jeep của Nghiêm Trạch đang xé gió lao đi, hết lần này đến lần khác lách qua đám xe cản đường bằng kỹ thuật lái xe đỉnh cao khiến cho người đi đường mỗi lần tiếp xúc với xe của Nghiêm Trạch đều kinh hồn bạt vía. Nhưng nào đã xong, người đi đường tiếp theo đó lại phải đón tiếp đoàn xe của Lex thì cảm tưởng sắp gặp thần chết, qua được đoàn xe đó những tưởng được sống thì cuộc đời số chó lại gặp đoàn xe Đinh gia tay lái đã mòn đường hết lụa đâm sầm vào kéo xa đến vài mét, gây ra cảnh tượng xe chồng xe, sắt chồng sắt, khiến cho một đoạn đường dài bị tắc không cách nào thông. 
Loại được đoàn xe của Đinh gia chỉ còn lại đoàn xe của Nghiêm Trạch và vài chiếc do Hắc Báo, Hắc Miêu điều khiển đi theo cùng đám người của Lex trượt trên đường, mơ hồ tìm kiếm một vị trí nào đó, một con người nào đó.
Chỉ là không ai nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Trạch lúc này đã trở nên như thế nào. Hắn...đang sợ hãi như thế nào.
Còn Lex thì sao? Hắn đã không còn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh bình thản vốn có, bây giờ mọi sợi dây thần kinh trên gương mặt hắn đều co rút. Ngay cả bàn tay của run rẩy. Hắn nghe nói Tư Mạn vừa mới sinh, còn là sinh mổ vậy mà một mình lái xe trốn chạy. Bằng cách nào? Sức lực ở đâu? Có phải ngay lúc này cô đang rất đau, rất mệt phải không?
Càng nghĩ đến cô, trái tim hắn càng thít lại từng cơn đau đớn, đến mức Biện Biện ngồi bên cạnh cũng chẳng cách nào khuyên can được, chỉ biết trơ mắt nhìn Lex đau khổ, thầm cầu trời có thể đón Tư Mạn an toàn trở về. Chỉ cần vậy thôi.
Mưa đã ngớt dần và từ từ ngắt đi lượng nước đáng kể khi đi qua nhiều khu vực khác nhau.
Chạy hết một đoạn đường, phán đoán có thể rằng đã tiếp cận được gần nhất với Tư Mạn. Quãng đường dài đó Tư Mạn chỉ có thể đi được đến như vậy với một chiếc xe và sức lực yếu ớt đó mà thôi. Phán đoán này cũng nằm trong tầm suy nghĩ của Nghiêm Trạch, chỉ là lúc này phát hiện con đường mà hắn đến nơi là một khu vực đường bờ biển, gần hẻm núi với những con đèo nguy hiểm. Cô liệu có thể đến khu vực nguy hiểm này không?
Ngay sau đó một câu trả lời đã hiện ra ngay trong tầm mắt Nghiêm Trạch và Lex. Cách họ độ chừng bảy trăm thước là bóng chiếc xe của Nghiêm gia mà Sam đã chuẩn bị cho Tư Mạn đang trượt bánh trên con đèo đó với tốc độ không mấy khả quan. Cánh cửa bằng kính đen không thể nhìn rõ được bên trong càng khiến cho Nghiêm Trạch và Lex sốt ruột nhấn chân ga, mong muốn nhanh chóng tiếp cận chiếc xe.
Nhìn thấy chiếc xe, sự bất an của Nghiêm Trạch lại biến thành giận dữ, bàn tay hắn siết lấy vô lăng gầm gừ:
“Khôn kiếp, dám chạy trốn. Để xem em còn chạy được bao lâu!” Nhấn mạnh chân ga, đưa chiếc xe xé toạc gió lao tới, lách qua con đèo dốc hiểm trở với những đường cong trơn trượt sau trận mưa vừa rồi.
Bảy trăm thước.
Năm trăm thước.
Ba trăm...
Càng lúc càng gần, càng lúc chiếc xe của Tư Mạn trong tầm mắt càng lớn dần theo cơn gió vùn vụt đập ngoài cửa sổ. Trái tim của Nghiêm Trạch cũng đập mạnh theo từng nhịp gần kề. Đến khi chỉ còn cách Tư Mạn một cây cầu ngắn chiếc xe của Tư Mạn bất ngờ đổi hướng, gia tăng tốc độ tựa như đã phát hiện ra Nghiêm Trạch đang đuổi theo cô.
Chiếc xe của Tư Mạn điên cuồng bỏ chạy, vượt qua từng con đèo trơn trượt là thần tốc độ đang vây lấy đoàn xe cuồng nhiệt đuổi theo phía sau, đặc biệt là Nghiêm Trạch và Lex hoàn toàn chỉ nhìn thấy Tư Mạn trong tầm mắt, muốn bắt lấy cô không để chậm trễ một giây nào. Nhưng Tư Mạn thì lại như được tiếp sức mạnh, chiếc xe của cô lao vùn vụt như một màn cá cược với gió. Bất chấp đèo nguy hiểm, bất chấp đường trơn đã không còn độ bám. Trời đã chuyển tối, cuộc rượt đuổi kia càng trở nên khó khăn cũng chính là đang khẳng định chiếc xe của cô đang muốn nói một điều với Nghiêm Trạch rằng:
Cô muốn tự do.
Nhưng Nghiêm Trạch thì không. Hắn có thể để bất kỳ ai được tự do ngoại trừ cô cho đến khi hắn nhìn thấy từ phía trên con dốc, nơi chỉ còn cách chiếc xe của Tư Mạn khoảng hai trăm mét là một chiếc xe đầu kéo lớn đang trượt thẳng về phía cô. Nhanh như một cơn gió, tựa hồ đã chờ chực ở đó bấy lâu. Nhanh đến mức người như Nghiêm Trạch không kịp phản ứng.
Ầm!!!
“Không!!! Tư Mạn!!!”
Tiếng gọi thất thanh vang vọng cả đất trời, không nghe được là tiếng gọi của Nghiêm Trạch hay là Lex, Hắc Báo hay là Hắc Miêu. Chỉ biết rằng thời khắc hai chiếc xe va chạm thì đoàn xe đuổi theo phía sau đã chậm một bước rồi.
Lại một lần nữa Nghiêm Trạch chứng kiến cảnh tượng tai nạn kinh hoàng bởi người mà hắn yêu chỉ trong một ngày. Chiếc xe đầu kéo kia đâm sầm vào chiếc xe của Tư Mạn, dễ dàng lật ngửa chiếc xe kia khiến cho nó bị kẹp ở gầm xe kêu lên tiếng kêu đinh tai nhức óc rồi đập vào dải phân cách bên kia đường rồi liên tục trượt và trượt dài trên con đường đó.
Khi chiếc xe dừng lại thì hơn phân nửa đã nằm lưng chừng giữa vách núi sau khi giải phân cách bị nghiền nát. Bên dưới con vực sâu là một dòng nước lạnh chìm sâu dưới bóng tối tịch mịch. Một khi rơi xuống chỉ e không toàn thây. Cảnh tượng hãi hùng kia khiến cho tất thảy chúng nhân hít một ngụm khí lạnh. Sợ hãi bước vội xuống xe chạy đến, và người chạy đến đó nhanh nhất là Nghiêm Trạch mặt đã không còn một giọt máu. Hắn vẫn không thể nhìn được người bên trong chiếc xe có phải là Tư Mạn hay không. Ngay lúc này đây Nghiêm Trạch bỗng dưng ước rằng người ngồi trong đó không phải cô, chỉ như vậy thôi.
Nhưng khi hắn chạy vội đến thì trời lại lần nữa chặn lấy bước chân hắn khi lưng chừng của chiếc xe bị gió đưa đẩy mất đi độ cân bằng.
Vụt!
“Không!!!!” Lex kinh hãi hô lớn ôm lấy cánh tay đang bị thương chạy đến muốn bất chấp mà tóm lấy chiếc xe nhưng chiếc xe kia kêu lên một tiếng rồi lật ngửa, mất đi độ bám rồi lặng lẽ rơi xuống vực sâu đầy nước đổ ra biển.
“Mau cứu Bối Tư Mạn! Mau cứu Bối Tư Mạn.” Trong cơn gió ngày hôm đó, tiếng la thất thanh của Hắc Báo, Hắc Miêu càng khiến cho vạn vật thở nên bất lực trước sự tàn khốc xảy ra trước mặt kia.
Thời khắc chiếc xe lắc mình rồi biến mất dưới dòng nước lạnh, Nghiêm Trạch và Lex đã kịp nhìn thấy bóng lưng mỏng manh của người con gái đó, mái tóc đen mượt dài kia phủ lên tấm lưng đầy máu đó đang gục mặt trên vô lăng không còn chút sinh khí.
Đôi mắt Nghiêm Trạch nứt toác, mục quang sâu sắc kia đen lại vô thần như một xác chết. Hắn như một cái máy, không còn biết cái gì là hiểm nguy, không biết cái gì là không nên mà lao đến vực sâu đó. Thả mình xuống.
“Chủ thượng!!!”
Tiếng hét của Hắc Báo như lạc đi, kinh hãi gọi tên Nghiêm Trạch khi nhìn thấy bóng hắn đạp gió ngâm mình xuống dòng nước lạnh lẽo đang chảy siết ở bên dưới. Bầu trời tối đen như mực khiến cho vạn vật như bị đêm đen nuốt chửng. Nghiêm Trạch lại giống như một bóng ma, biến mất dưới vực sâu thẳm kia. Chấm dứt cho cuộc rượt đuổi là kết quả kinh khủng ngày hôm nay.
Lex ở đó, ngay tại vị trí xe của Tư Mạn rơi xuống. Hắn quỳ thụp xuống đau đớn nhìn bóng xe biến mất dưới dòng nước lạnh ôm lấy ngực khó khăn hô hấp. Qua ba lần thở, Lex ho ra một ngụm máu đen rồi chậm rãi ngã quỵ xuống bất tỉnh. Cầm cự cơ thể này suốt mười lăm, kết quả ngày hôm nay hắn đã không thể chịu đựng được nữa rồi.
“Mau điều động tất cả binh lực xuống đó, đưa trực thăng đến đây lập tức cứu người.” Phía Hắc Báo vẫn cố giữ trấn tĩnh huy động lực lượng lao xuống dưới nước truy tìm Nghiêm Trạch. Dùng tất cả những gì đã trải qua huấn luyện để có thể cứu lấy tình cảnh này. 
Chỉ riêng Hắc Miêu ôm mặt bàng hoàng, run rẩy nắm lấy đất cát quỳ dưới đất miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao lại thành ra thế này? Chủ thượng, Bối Tư Mạn....Hai người....sao lại thành ra thế này??? Thiếu chủ phải làm sao đây? Chúng tôi...phải làm sao đây???”
Đêm đó bầu trời rét mướt, không có trăng soi, không có hữu tình chỉ có nỗi đau thê lương kéo dài trên gương mặt những người có mặt ở đó. Một vài người chợt nhớ đến tháng ngày hạnh phúc của Tư Mạn và Nghiêm Trạch ở Nghiêm gia, những ngày tháng vui vẻ đó bỗng nhiên trở thành ký ức quý giá. Trong đêm rét buốt tối tăm năm đó người ta nghe được tiếng cười đùa của Tư Mạn đã hóa thành hư vô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.