Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 15:




Đoàng!
Chính lúc này tiếng súng vang lên từ phía Tây, đường đạn kia thẳng tắp cắm phập vào bả vai Kyle khi đang tập trung giao tranh với Tư Mạn. Vị trí chuẩn xác kia khiến cho Kyle đang vung nắm đấm liền gục xuống ôm lấy bả vai mình đau đớn nhìn về phía đường đạn kia. Tư Mạn càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy người đang nắm lấy khẩu súng đó. Bóng người cao gầy với bộ ple trắng quen mắt, gương mặt nhọn dài đầy xương đó, sắc mặt tái xanh không sức sống quen thuộc của Văn Trác khiến cho Tư Mạn sung sướng reo lên:
“Anh hai! Anh đến rồi!!!” Cô biết chỉ cần cô rời khỏi nhà quá ba ngày, Văn Trác sẽ không quản ngại đường xa mà đi tìm cô.
“Là Lex! Hắn còn sống! Hắn xuất hiện rồi!!!” Đám cảnh vệ của Kyle nói trong bộ đàm, tựa hồ thông báo cho người của Nghiêm gia biết sự xuất hiện của Lex chính là khai màn cho cuộc chiến sống còn xuyên suốt hai mươi năm nay.
“Đi chơi lâu ngày quá rồi. Về thôi nào.” Lex nhìn thấy Tư Mạn, mỉm cười dịu dàng nói. Chu Mạt đứng đằng sau chậm rãi tiến về phía trước như muốn đưa Tư Mạn đi nhưng bị đám cảnh vệ của Kyle chặn đứng, chĩa súng về phía Lex.
“Quả nhiên vẫn....sống tốt...Để mặc quyền lực về tay Đinh Cẩn, ta cứ ngỡ ngươi....chết thật rồi chứ....” Đau đớn vì phát súng kia, Kyle ôm lấy bả vai khó khăn nói.
Tư Mạn đứng bên cạnh Kyle trong vòng vây cảnh vệ, mi tâm thoáng nhíu chặt vì lời nói của Kyle và đám cảnh vệ. Họ dường như rất để tâm đến anh trai cô, còn đặc biệt quan ngại đến quyền lực của anh. Phải chăng người anh trai này của cô vốn dĩ không hề đơn giản chỉ quanh quẩn ở nhà như cô nghĩ. Một người như vậy sao có thể bắn một phát súng chính xác như thế trong khi cô và Kyle đang giao tranh?
Lex không đáp lời Kyle mà chỉ quan sát biểu hiện của Tư Mạn, thấy rõ nghi ngờ trong mắt cô, hắn càng thấy lo lắng vì lời nói của Kyle. Cho nên vội vàng phân phó Chu Mạt cho người loại trừ đám người kia giải cứu Tư Mạn trước khi cô suy diễn nhiều hơn.
Chu Mạt nhận được chỉ thị liền đưa tay ra hiệu. Không biết từ đâu hàng loạt đám người mang súng bắn tỉa ở các vị trí khác nhau nhắm về phía đám cảnh vệ của Kyle mà nả súng. Đám người kia vội vàng chống đỡ, lao về nơi an toàn ẩn nấp đáp trả. 
“Tĩnh Tĩnh! Mau qua đây!” Lex nhắc nhở Tư Mạn giữa màn mưa súng xối xả kia. Thấy rõ tình hình rối ren cộng thêm Kyle đang bị thương không thể giữ chân cô liền vội vàng tìm đường tháo chạy.
Thế nhưng cô vừa bước được ba bước, một đường đạn lạc liền đi về phía cô:
“Tĩnh Tĩnh!!!” Lex phát hiện ra đường đạn kia thất kinh hô lên. Hắn không có đủ sức để chạy, chỉ biết gục xuống gào thét. Thế nhưng súng đạn vô tình, Tư Mạn lại không kịp tiên liệu. Cô vừa quay đầu thì đường đạn kia cũng kịp đến.
Cũng chính lúc này một bóng đen lao đến trước mặt cô che chắn, bóng đen cao lớn đó ôm gọn cô trong tay, làm tấm đệm thịt đỡ cho cô một đường đạn lạnh buốt cắm thật sâu vào da thịt đó. Một màn máu ứa ra thấm đẫm cả tấm lưng người đó. Hai vết đạn song song và những dòng máu đỏ nhức mắt khiến Tư Mạn run rẩy.
Kyle. Chính anh ta đã lao đến đỡ cho cô đường đạn kia.
“Ngài nghị sĩ!!!” Đám cảnh vệ chấn kinh vội vã ngừng bắn lao đến. Phía Chu Mạt cũng vội vàng ngưng lại muốn đến xem tình hình Tư Mạn nhưng lại bị đám người của Kyle bao vậy trước.
“Tại....tại sao?” Tư Mạn run run đỡ lấy thân thể nặng nề của Kyle trước khi gục xuống. Trong mắt cô là bất ngờ hòa lẫn với trống rỗng. Ngoài Nghiêm Trạch vài ngày trước không tiếc công cứu cô khỏi mật thất thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người dám vì mình mà đỡ đạn, không màng sống chết đến như vậy. Cô còn chẳng biết người này là ai...
“Đừng....đi....”Kyle níu lấy vạt áo Tư Mạn, giọng nói đứt quãng vì đau đớn gục lên vai cô nói: “Nghiêm Trạch....rất đơn độc....Anh ấy....luôn vì cô....mà chờ đợi...từng ấy năm....Cô đi rồi...Anh ấy sẽ....rất buồn...Nghiêm Trạch không có....lỗi....Anh ấy không làm gì sai....cả. Xin cỗ hãy tha....thứ cho Nghiêm....gia...” Kyle nói xong liền gục xuống bất tỉnh. Hai phát đạn kia đã nuốt chửng hết sức sống của hắn, khiến cho hắn gục ngã không thể nào cố gắng thêm được nữa.
Tư Mạn ngây ngốc lay lay Kyle, hơi thở khó nhọc gọi: “Này....tỉnh lại đi, này...Anh làm sao vậy? Không được chết. Không được chết!!!” Tư Mạn điên cuồng gọi thì đám cảnh vệ cũng vội vã gỡ Kyle ra khỏi người cô đưa vào bệnh viện.
“Các người không cứu được anh ta. Tôi sẽ lập tức thiêu cái bệnh viện chết dẫm này!!!” Tư Mạn nhìn theo bóng lưng đám người đưa Kyle đi gào lên. Chỉ một đường đạn kia cô cũng có thể hiểu rằng. Người này đối với cô tâm thiện như thế nào, có thể cứu cô một mạng, cô thề cả đời này sẽ báo đáp anh ta cho dù ngay cả cái tên cũng không biết.
Chỉ là cô không biết rằng, đối với Kyle mà nói, những gì hắn đã gây ra với cô thì phát đạn này chính là để trả nợ cho cô. Muốn đền bù cho cô quãng thời gian đau khổ do bàn tay hắn gây dựng đó. Muốn được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Nghiêm Trạch.
“Tiểu thư! Mau đi thôi!” 
Lợi dụng rắn mất đầu, hạ gục đám cảnh vệ còn lại. Chu Mạt nhanh chân hơn một bước có thể đến gần Tư Mạn vội vã kéo cô đi.
Sau một hồi giao tranh mỏi mệt, kết quả Tư Mạn đã có thể rời khỏi vòng vây Nghiêm gia và cảnh vệ của Kyle để lên xe mà rời đi. Nhìn đám người Nghiêm gia sau khi hồi tỉnh chạy vội theo ở cuối đường, Tư Mạn lại không thể quên được ánh mắt và lời nói của Kyle lúc nãy, trong lòng thật sự lo lắng cho hắn.
“Lex.” Đột nhiên Tư Mạn lên tiếng.
Lex ngồi bên cạnh cô, từ đầu đã không hề nói một câu gì mà chỉ tĩnh lặng quan sát biểu hiện của cô, nghe thấy cô gọi cái tên này thay vì Văn Trác, mi tâm hắn càng nhíu chặt.
“Anh là ai?”
Câu hỏi này của Tư Mạn chính là để giải đáp những nghi hoặc vốn có trong lòng. Lex là cái tên mà bất kỳ ai nhắc đến đều tỏ vẻ khiếp sợ và kính nể, còn cô chỉ biết đó là tên gọi riêng của anh trai. Hoàn toàn không có sự hợp nhất giữa người mà khiến chúng nhân khiếp sợ và anh trai là một. Nhưng sự xuất hiện hôm nay của anh khiến cô phải suy nghĩ lại.
“Về nhà nghỉ ngơi rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Chiếc xe đưa Tư Mạn đi vội vã lao trên đại lộ rồi chuyển thẳng lên chuyên cơ bay lên cuối miền Bắc Nhật Bản. Trở về nơi mà họ gọi là nhà.
Nghiêm Trạch ắt hẳn chẳng thể ngờ đến, năm năm qua Tư Mạn vẫn luôn sống ở Nhật, trên một hòn đảo nhỏ đất rộng người thưa, hoàn toàn cách biệt với xã hội bên ngoài. Căn nhà mà Tư Mạn sống cùng với Lex trên hòn đảo đó mang vẻ ngoài cổ kính, bên trong lại kết hợp lối trang trí hiện đại với nền cẩm thạch và nội thất đơn điệu. Bên ngoài là một khu vườn trồng những đợt hoa đa sắc, bóng cây cổ thụ nghiêng mình trước ngôi nhà uy nghi đẹp đẽ, lá cây xào xạc lại khiến khung cảnh yên bình đến lạ. Đây chính là nơi nuôi dưỡng cho Lex và Tư Mạn những tháng ngày yên bình nhất trong cuộc đời họ.
Vừa về đến nhà. Tư Mạn đã bắt gặp ngay James đang đợi trước cổng, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Nhìn thấy cô, hắn vội vàng chạy đến ôm chầm lấy:
“Về là tốt rồi. Về được là tốt rồi.”
Tư Mạn hững hờ đẩy James ra, lịch sự cúi chào rồi nói: “Anh và anh hai có chuyện dấu em đúng không?”
James kinh ngạc nhìn cô. Không chỉ là vì cô đặt câu hỏi này mà còn là vì ánh mắt của cô đối với hắn. Hắn ở bên cô năm năm nay, mọi thứ tốt nhất hắn đều dành cho cô. Cô đối với hắn cũng chính là thâm tình, hai người nhìn nhau đều rất trọn ý, hắn còn có ý định sẽ cầu hôn với cô. Ấy vậy mà cô chỉ ở bên Nghiêm Trạch năm ngày, đôi mắt cô nhìn hắn đã không còn như trước nữa. Hệt như hắn chỉ là một kẻ qua đường.
Trải qua những ngày ở Nghiêm gia, nói cô không sinh nghi với thân phận của mình thì là nói dối. Thế nhưng điều khiến cô buồn lòng chính là hai người mà cô ỷ lại nhất là anh trai và James lại dường như có quá nhiều thứ muốn dấu cô. Nếu cô không gặp Nghiêm Trạch, liệu rằng cô có bao giờ nghi ngờ đến.
“Hoan nghênh tiểu thư trở về.” Cũng chính lúc này, Biện Biện từ bên trong bước ra, ánh mắt vui vẻ nhìn thấy sắc mặt của Tư Mạn liền biến chuyển, biết ngay có biến liền đẩy nghi hoặc sang Lex. Hắn không nói gì chỉ im lặng bước vào trong.
“Chị cũng biết chuyện gì phải không? Mọi người đều biết chuyện gì đó có phải không?” Tư Mạn đột nhiên nắm lấy tay Biện Biện dò hỏi. Bất chợt mông lung, cô như bơi giữa đại dương nghi hoặc, không rõ bản thân đang muốn biết cái gì.
“Tiểu thư vào nhà đi đã. Mấy ngày qua cô đã vất vả rồi, nghi ngơi một chút.”
“Em rất khỏe. Chị Biện Biện, nói cho em biết Lex là ai? Nghiêm gia với chúng ta có quan hệ gì không? Em đã bao giờ gặp họ chưa?”
“Em bình tĩnh chút đi có được không?” James giữ vai Tư Mạn, trấn an cô: “Em là Tĩnh Tĩnh. Lex là anh trai em. Như vậy là quá đủ rồi.” James không dấu giận dữ, thầm rủa Nghiêm Trạch đã làm gì khiến cho Tư Mạn phải nghi vấn như vậy. Chính bản thân cô là người đã muốn quên đi, nếu bây giờ nhớ lại, cô sẽ lại hành hạ bản thân mình đến mức nào?
Tư Mạn gạt James ra, đi thẳng vào nhà tìm Lex. Vừa đúng lúc Lex từ bên trong thư phòng trở ra. Hắn không nhiều lời, chỉ đưa ra cho cô một tập tài liệu, bên trong là toàn bộ quá trình hoạt động của hắn từ khi rời khỏi Nghiêm gia cho đến thời điểm năm năm trước. Những hoạt động mà cái tên Lex đã mang lại cho hắn.
“Như vậy đã được chưa?” Lex chậm rãi xoa đầu cô nói: “Anh không muốn trong mắt em anh là kẻ xấu xa nên mới không nói. Em mệt rồi, đi nghỉ đi.” Nói rồi bóng hắn liền mất hút sau cánh cửa, dáng vẻ mỏi mệt.
Tư Mạn lật từng tờ giấy, từng số liệu, từng con chữ. Nhìn được, đọc được tất cả những thứ mà Lex đã đụng tới khiến cho cô càng tiếp thu càng trở nên hồ đồ.
Kẻ tàn ác bất nhân, giết người không gớm tay, hạ thủ tàn nhẫn không lưu tình, thống lĩnh thị trường quốc tế, ăn chặn miếng bánh thương mại kia là anh trai của cô sao? Cô....như thế nào lại có thể là em gái của một ông trùm như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.