Biện Biện nghẹn ngào nắm chặt lấy bàn tay sương giá của Lex cắn môi đau đớn: “Em có thể một lần phản kháng lời của anh. Ở lại đây cùng với anh được không? Nếu có phải chết, em thà rằng được chết bên anh.”
Lex lắc đầu, dịu dàng nhìn cô, ánh mắt vẫn say đắm hệt như lúc cô còn là cô nhóc sinh ra ngậm thìa vàng của gia tộc Louis, cùng nhau ngây ngô đơn thuần. Hắn đã yêu cô thuở thiếu thời bình an, mê say nụ cười ngọt ngào và trái tim lương thiện đó. Ngoài Tư Mạn tự tay hắn nuôi lớn ra, Louis Biện Biện chính là người hắn muốn che chở cả đời.
“Em quên rồi sao? Vừa nãy anh đã nguyện thề sẽ bảo vệ em nửa đời còn lại. Dù biết sẽ nguy hiểm, nhưng em rời đi, tỷ lệ sống xót sẽ lớn hơn anh. Bây giờ bão đã nhấn chìm đường bờ biển ngoài kia, chốc lát thôi nơi này sẽ là biển lớn. Em có hiểu anh nói không?”
Cô đương nhiên hiểu hắn muốn nhường tỷ lệ cơ hội sống xót ít ỏi lại cho cô, để cô còn có thể vượt qua cơn bão giông sống xót nơi đất liền. Nhưng làm sao đây? Còn hắn thì sao đây?
“Đừng lo, chỉ cần em và Tư Mạn bình an, anh sẽ tìm được cách trở về.”
Không ngại ngần ôm lấy Tư Mạn và Nghiêm Luật lần cuối, lau vội đi dòng nước mắt đã ướt đẫm gương mặt cô. Vỗ một cái đầy an tâm vào vai Chu Mạt rồi vội vàng đóng cánh cửa lại. Bước thật xa ra khỏi phạm vi trực thăng cất cánh không quay đầu.
Khi nghe tiếng động cơ tranh nhau với gió những âm thanh hỗn độn, cánh quạt không khách khí bật ngược những đám cỏ đã bị búng rễ. Lex mới chầm chậm quay đầu, hắn nhìn thấy đôi mắt Biện Biện đỏ ngầu, khóe mi ngập tràn lệ của Tư Mạn, ánh mắt ngây dại của Nghiêm Luật và cái tát tự cho mình vô dụng của Chu Mạt đang nhìn về phía Lex.
Chiếc trực thăng kia đang chở người con gái hắn yêu nhất, cô em gái đáng thương mà hắn nuôi lớn từ khi lọt lòng, người anh em vào sinh ra tử không gì có thể đánh đổi và đứa cháu chỉ vừa kịp nhận cậu. Trong thâm tâm hắn chỉ có một ý niệm.
Chỉ cần họ sống tốt là đủ.
Đau đớn, tiếc nuối, bi thương.
Lex gượng ra một nụ cười, đưa tay vẫy chào tạm biệt họ. Bóng hắn oai dũng đứng giữa mưa gió, để cho nước mưa hòa lẫn với nước mắt, lặng lẽ nhìn trực thăng kia dần dần thành chấm nhỏ trên bầu trời, cũng chính là lúc phát hiện ra nước biển từ khi nào đã ngấm lên mắt cá chân, ngay chính chỗ mà hắn đang đứng.
“Chủ quân! Không ổn, nước đang ngày càng dâng cao. Cứ độ này trong vòng nửa giờ đồng hồ nữa, hòn đảo này thật sự sẽ bị nhấn chìm.”
Mới chỉ gần năm giờ đồng hồ, hòn đảo này đã có thể rơi vào tình trạng này. Suy đoán mười giờ đồng hồ của Lex không lẽ đã thật sự sai lầm. Hoặc giả Lex không thể lường được cơn bão kia chính là siêu bão bốn mươi năm mới xuất hiện một lần. Mỗi lần xuất hiện đều sẽ biến những hòn đảo trong phạm vi tâm bão thành thủy cung, đó chính là lý do không có người nào sinh sống trên hòn đảo này cho đến khi James mua nó. Trước khi đến đây sống, họ cho rằng khi bão đến, họ sẽ kịp rời đi. Thế nhưng tất cả đã bị một bàn tay nào đó che dấu, biến họ thành cá mắc cạn không thể quay đầu.
“Người của ta đã liên lạc được rồi, họ đang lái chuyên cơ đến đây!” Nghe báo cáo, chúng nhân có thể an tâm một chút, Lex lập tức ra lệnh:
“Nhanh, lên đỉnh núi.”
Khi họ đặt chân lên đỉnh núi, cũng là lúc phát hiện phía Đông phát ra những tia lửa điện kỳ lạ, những chấm đen lốm đốm bên dưới làn mây đen đang nhưng giao đấu với nhau, không ngừng va chạm và phát ra ánh sáng kỳ quái.
“Hướng mười hai giờ, phía Đông. Chiếc chuyên cơ IL-96 đang tấn công trực thăng của tiểu thư.”
Chính là trực thăng chở đoàn người Tư Mạn vửa mời rời đi. Sắc mặt Lex sa sầm nghiêm trọng, đoạt lấy ống nhòm, phát hiện ra chuyên cơ kia quả thật đang muốn đoạt mạng trực thăng.
Bàn tay siết chặt đến vỡ cả ống nhòm, đôi mắt nổi lên những tia máu đỏ rực. Tên đứng đằng sau kia rốt cục là kẻ nào, có thể trốn dưới nước, núp trên trời chặn đứng mọi lối thoát của họ, lại cả gan muốn gây nguy hiểm cho những người thân của hắn.
Chính lúc này, Lex đột nhiên phát hiện, cách đó không xa có một chiếc trực thăng khác đang lao đến, chặn đứng đường súng tấn công của chuyên cơ. Trên trực thăng kia có gắn súng liên thanh, là một loại trực thăng tối tân trên thế giới chỉ có năm chiếc. Bốn trên năm chiếc nằm ở Nghiêm gia.
“Là Nghiêm Trạch!”
Quả như hắn suy đoán, kẻ đứng sau chuyện này không thể là Nghiêm Trạch. Hắn vừa hay xuất hiện đụng lúc, giải nguy cho Tư Mạn, cũng coi như có lòng, điều thêm một chiếc trực thăng khác tiến về phía Lex.
Bên phía trực thăng của Tư Mạn sau một loạt súng tấn công đã gần như mất thăng bằng, khả năng chống đỡ giữa gió bão của James đã quá sức khó khăn, bây giờ lại bị tấn công, không khác đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho tay hắn muốn rụng ra. May mắn Lex đã để Chu Mạt cầm chân ở đây, có thể cùng Tư Mạn dùng súng trường đạp trả đường đạn tàn nhẫn kia.
“Biện Biện và Luật không được ngồi dậy, núp thật kỹ vào.” Tư Mạn bận rộn khai đạn vẫn không quên dặn dò. Cũng coi như khá khen cho sự dũng cảm của Nghiêm Luật. Giữa bốn bề nguy hiểm vẫn chẳng hề khóc lấy một tiếng, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Biện Biện dõi theo Tư Mạn.
“Mama. Là Papa, Papa kìa!!!”
Chiếc trực thăng tối tân chói lóa xuất hiện giữa không gian, dùng thân chặn đứng đường đạn nguy hiểm từ chuyên cơ kia, trong chiếc trực thăng, bóng dáng cao lớn của Nghiêm Trạch nghiêng mình theo hướng súng, nả một đường đạn lạnh lùng.
Đoàng!!!
Tiếng nổ lớn vang lên kèm theo đó là khoang chứa của chuyên cơ bốc cháy dữ dội. Kẻ đứng ở bậc cửa vừa nãy còn nổ súng về phía chuyên cơ Tư Mạn đã rơi xuống, kẻ bên trong thì kinh hoàng vì sự xuất hiện quá mức bá đạo này của Nghiêm Trạch. Thoáng trong tia kinh hãi, khi mây mù kéo theo những giọt mưa nặng nề vụt qua. Tư Mạn kịp nhìn thấy khuôn mặt đầy những vết thương lớn nhỏ, máu tràn đến gò má chảy xuống xương hàm Nghiêm Trạch. Trong đôi mắt lạnh lùng thanh u đầy vẻ chết chóc kia là sát khí muốn san bằng tất cả.
Tư Mạn bỗng dưng rùng mình ớn lạnh. Trong trí nhớ của cô lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn bị thương, cũng là lần đầu tiên khuôn mặt của quỷ vương đó xuất hiện trước mặt cô.
Thật đáng sợ, thế nhưng tại sao cô lại không sợ hãi mà đổi lại cực kỳ lo lắng. Tại sao Nghiêm Trạch biến mất khi quay trở về lại bị thương đến mức này. Cho dù bị thương vẫn có thể kịp lúc đỡ cho trực thăng của cô một đường đạn, nhắm chính xác kẻ ra tay, khiến cho hắn tan tành mây khói.
Nghiêm Trạch không phải là người bình thường.