Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 8:




Chữ Tĩnh trong Bối Tĩnh, phải chăng người khiến cho Tư Mạn mặc dù đã quên đi ký ức vẫn nhớ đến tên thật của mình là người gia tộc họ Bối?
“Sức khỏe của Văn Trác dạo này thế nào.” Nghiêm Trạch an tĩnh điều khiển tàu ngầm đi trong lòng nước xanh mướt thản nhiên hỏi. Cũng chính lúc này hắn phát hiện ra bộ đàm liên lạc không thể hoạt động. Thật kỳ lạ.
“Không được tốt lắm....” Tư Mạn theo bản năng đáp, vừa dứt lời liền cảm thấy có chỗ không đúng liền tròn mắt nhìn Nghiêm Trạch: “Anh....biết anh ấy?”
Nghiêm Trạch rời tầm mắt khỏi cô, trong con ngươi như đã sáng tỏ, bao năm qua Bối Văn Trác – Lex chính là người đã tìm ra cô và dấu cô đi. Nghiêm Trạch có một điều còn nghi vấn, ký ức của Tư Mạn là vì ai mà mất đi? Điều này vô tình giúp hắn gặp lại được cô mà không phải là ánh mắt oán hận như trước kia đối với hắn là tồi tệ hay là may mắn đây? 
Bùm!!!
Ngay lúc này một tiếng nổ lớn vang lên ở phía thân tàu. Trong buồng điều khiển lập tức vang lên những hồi chuông đinh tai nhức óc, màu đỏ của đèn led nhấp nháy như để khẳng định tàu ngầm đang gặp nạn.
“Có một quả mìn vừa phát nổ ở thân tàu!!!” Nguyên thủ quốc gia B lên tiếng.
“Chết tiệt. Lúc nãy lên tàu chúng ta chỉ kịp kiểm trả ở bên trong mà không kiểm tra được ở bên ngoài. Những kẻ đó đúng là muốn đuổi cùng diệt tận chúng ta.” Nguyên thủ quốc gia A là người sáng suốt, rõ ràng hiểu được cục diện ngày hôm nay là do những đảng phái đối lập nhắm vào, nếu đã có thể lường được bọn họ rơi vào mật thất ắt sẽ có cơ hội tìm được tàu ngầm. Bọn chúng không thể di chuyển tàu ngầm rời đi sẽ lắp mìn vào thân tàu nhằm tạo ra một lỗ thủng, khiến cho tàu chìm hẳn trong nước.
“Bốn người.” Nghiêm Trạch chỉ tay về bốn nguyên thủ có dáng vóc to cao khỏe mạnh nhất nói như hạ lệnh: “Nhanh chóng dùng mọi cách bịt kín lỗ hỏng, hạn chế thấp nhất lượng nước tràn vào thân tàu.”
“Được!” Bốn người kia không còn để chức tước lên đầu, nhận ra bây giờ mọi thứ đều đang uy hiếp đến mạng sống liền vội vàng nhận lệnh mà chạy đi, tất bật dùng mọi thứ bịt kín lỗ hổng ở thân tàu.
Những người khác sắc mặt đại biến, nhìn trên rada nơi có thể tiếp đến đất liền khá xa, xem ra mật thất kia quả nhiên rộng lớn có thể đưa họ đi xa như vậy. Điều này càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ.
“Mọi người bình tĩnh, không được lộn xộn. Chuyện đâu còn có đó. Các người nói nhiều, sợ hãi nhiều thì lượng oxy trong này càng khan hiếm. Hoảng loạn chỉ khiến chúng ta chết sớm hơn thôi.” Thấy lòng người hỗn loạn, đám nguyên thủ đang gào rống kia, nguyên thủ A mới lên tiếng giữ trấn tĩnh.
Coi như lời của người này hiệu quả, vừa nói xong tất thảy đều nghiêm mặt bình tĩnh, cố gắng tiết kiệm lượng oxy vừa đủ khi mà chính bản thân họ đang như chơi đùa trong một quả bong bóng ở dưới nước.
Tư Mạn nhíu mày ôm chặt Nghiêm Luật đang ngủ ngon trên tay, dò xét thái độ Nghiêm Trạch. Sắc mặt hắn vẫn như vậy, điềm đạm như không có gì xảy ra, chỉ có bàn tay linh hoạt thi triển trên buồng điều khiển, sự tập trung cao độ này khiến cho hắn có một sự cuốn hút vô hình làm Tư Mạn không thể rời mắt. Dường như hắn đang cố tăng tốc cho chiếc tàu trước khi mọi thứ quá trễ.
“Tàu đang bị nghiêng, nước phía thân đang tràn vào.” Nguyên thủ nước C kinh hãi sau một vòng kiểm tra vội vã lên tiếng.
Ngay chính lúc này, buồng điều khiển nhấp nháy hàng chữ đỏ, tiếng kêu càng lúc càng gấp. Tốc độ đột nhiên giảm dần. Điều này tượng trưng cho việc mọi thứ đã vượt qua ngưỡng quy định khiến cho tàu khó lòng tăng tốc được nữa.
“Còn bao lâu nữa chúng ta có thể cập đến đất liền?” Cô đột ngột lên tiếng, hỏi thay cho đám nguyên thủ mặt đang xanh như tàu lá chuối lại cố tỏ ra bình tĩnh ở phía sau với một hi vọng nào đó.
“Tàu ngầm hiện tại chỉ có thể hoạt động với bình ác-qui. Tốc độ di chuyển có thể xem như bằng không.” Nghiêm Trạch chấm dứt ma trận, quay đầu đáp. 
Toàn bộ chúng nhân bạc mặt ngã quỵ xuống thống khổ rên rỉ:
“Phải làm sao đây?”
“Chúng ta sẽ chết ở đây sao?”
“Sao ta lại bất cẩn đến thế?”
....
Nhìn chúng nhân ảo não thầm thì không dám thở mạnh vì lượng oxy ngày càng ít đi. Tư Mạn mới lên tiếng nói:
“Tôi tin Nghiêm chủ thượng có cách.”
Nghiêm Trạch đưa mắt nhìn Tư Mạn, hai phía chạm nhau như cảm được sự kết nối chưa từng đứt lìa kia. Khóe môi Nghiêm Trạch nhếch lên, với tay lấy bình dưỡng khí đặt vào mũi Nghiêm Luật, để nó có thể thoải mái hít thở dù giấc ngủ bị phá đám nói:
“Tôi đã phát tín hiệu cấp cứu qua sóng vô tuyến và cho nổi phao cứu hộ có tín hiệu phát sóng. Phía bên kia nhận được tín hiệu có thể nhanh chóng tìm đến đây.” Trong đôi mắt hắn là sự ẩn nhẫn nào đó đã đến đỉnh điểm. Lúc này chúng nhân mới nghĩ ra được người như Nghiêm Trạch luôn có cách để khống chế cục diện, chỉ là cách làm của hắn là thô bạo và nguy hiểm. Lúc này bên cạnh hắn không phải là đám vai u bắp thịt mà là người phụ nữ của hắn và đứa con chỉ mới tròn năm tuổi. Nếu hắn lựa chọn mạo hiểm cắt lìa phần thân để đua tốc độ với tử thần thì người gặp nguy hiểm không chỉ là Tư Mạn mà còn là Nghiêm Luật sức đề kháng quá yếu kia. Cho nên hắn buộc phải dùng biện pháp an toàn nhất.
Lời hồi đáp của Nghiêm Trạch khiến cho lòng người bình ổn hơn. Chúng nhân lại bắt đầu than thở tại sao đội cứu hộ lại chậm trễ đến vậy?
“Mọi người đừng nói gì nữa. Càng nói thì lượng khí thải ra sẽ tạo ra chất độc. Oxy cũng mất dần. Im lặng đi.” Nguyên thủ quốc gia A cho sử dụng tất cả những bình dưỡng khí có ở trong khoang đủ cho tất cả mọi người, vừa khó khăn hít thở vừa nói.
Chúng nhân liền im bặt mỗi người một góc, chắp tay khấn vái chúa trời có thể giúp họ thoát khỏi kiếp nạn này.
“Tiểu Bánh Bao sinh thiếu tháng, thể trạng không được tốt. Hôm nay lại vất vả nên con rất dễ mệt.” Nghiêm Trạch xoa đầu Nghiêm Luật đang ngủ say trong lòng Tư Mạn mà nói, như thể để cho cô hiểu đứa trẻ này tuy ra vẻ oai phong nhưng thể trạng yếu ớt như thế nào.
Tư Mạn có chút đau lòng, càng siết lấy Nghiêm Luật thầm trách người mẹ đã bỏ rơi nó. Lại đưa mắt sang Nghiêm Trạch, liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn cô. Bất giác trong lòng đột ngột có một cơn sóng ập đến khiến sắc mặt cô từ trắng chuyển sang đỏ, khiến cho cô phút chốc khó thở.
Sắc mặt Nghiêm Trạch đanh lại, hắn cởi phắt áo khoác bên ngoài choàng lên người mẹ con Tư Mạn, lạnh như băng nói:
“Ac-qui hết rồi. Hệ thống sưởi đã tắt, nhiệt độ sẽ càng lúc cảm giảm.”
Đây chính là thông báo, cái lạnh như phương Bắc sẽ dần ập đến, khiến cho hệ thống thần kinh của họ dần dần tê liệt. 
Lời vừa dứt thì chúng nguyên thủ sắc mặt tái nhợt, môi khô bợt bạt vì lạnh. Có những người đã từng đối địch trên nhiều chiến tuyến, không thèm nhìn nhau dù là ánh mắt bây giờ có thể ngồi sáp lại gần nhau. Ôm lấy nhau truyền hơi ấm, cùng chống lại sự lạnh lẽo dưới đáy đại dương.
Thời gian trôi qua như đang chậm rãi hình thành lưỡi hái tử thần. Đằng đẵng, chậm rãi càng khiến cho con người càng yếu đuối. Hơi lạnh bao quanh, dần dần nuốt chửng sự sống. Mọi thứ đang bóp chết sinh khí tại nơi đây. Chân tay chúng nhân dần mất đi cảm giác.
“Mama....Con....lạnh....” Môi Nghiêm Luật bắt đầu khô lại, yếu ớt rên rỉ.
“Ôm.....chặt ta.” Tư Mạn ngồi trong lòng Nghiêm Trạch, được hắn truyền hơi ấm ôm lấy Nghiêm Luật, dịu dàng vỗ về nó.
“Không lâu nữa đâu. Tín hiệu mà ta phát đi chắc chắn có thể nhận được.” Nghiêm Trạch lại cởi thêm một lớp áo nữa, quấn chặt Tư Mạn và Nghiêm Luật như con nhọng mà bảo vệ.
“Anh làm....gì vậy....Anh sẽ lạnh....đấy.” Lượng oxy đã gần như cạn kiệt. Tư Mạn khó nhọc nhìn Nghiêm Trạch không nghĩ tới bản thân mà chỉ để tâm đến cô và Nghiêm Luật, trong lòng có chút không đành lòng. Đôi mắt cô lim dim như chực ngủ.
Đám nguyên thủ xung quanh một số người không thể trụ được đã ngã gũ xuống, hơi thở yếu ớt.
“Đừng ngủ, cố gắng tỉnh táo. Không sao đâu.”
Nghiêm Trạch ra lệnh, cũng chính lúc này hắn nhìn lên rada liền phát hiện ra có một phương tiện nào đó đang tiếp cận khu vực tàu ngầm bị đắm. Xem ra đội cứu hộ đã đến rồi.
Khi ánh mắt chúng nhân đang chùng xuống, mí mắt gần như không mở được nữa cũng chính là lúc phát hiện ra Chuông lặn, một thiết bị cứu hộ tàu ngầm đang bên ngoài.
“Sống....rồi....Chúng ta....sống rồi.” Run lấy bẩy vì lạnh, một số nguyên thủ đủ sức reo lên.
“Tư Mạn, dậy đi nào. Có người đến cứu rồi.” 
Lúc Tư Mạn gượng dậy cũng phát hiện ra chuông lặn kia tự động gắn vào tàu ngầm của họ thông qua một khoang đặc biệt tạo ra cửa thông khí giữa hai tàu. Đám nguyên thủ vừa nhìn thấy cửa thông khí được mở ra liền mừng rỡ bò về phía đó muốn thoát khỏi nơi này đầu tiên.
Thế nhưng phía cửa lại chậm rãi lộ ra một bóng người vừa quen vừa lạ, bóng dáng cao lớn chắn gần hết cửa thông khí, vừa nhìn thấy đám nguyên thủ liền đảo mắt bỏ qua tìm kiếm một bóng hình khác. Khi ánh mắt chạm đến Tư Mạn liền gọi tên:
“Tĩnh Tĩnh.”
Tư Mạn nghe tiếng gọi thân quen, cố mở mắt nhìn. Nhận ra được đó là ai, khóe môi cô cũng chậm rãi dãn ra nụ cười:
“James! Em....mệt quá.....Đưa em ra....khỏi đây.”
Thời khắc đôi mắt dịu dàng của Tư Mạn dành cho một người đàn ông khác cũng chính là khoảnh khắc đen tối nhất của Nghiêm Trạch, sát khí bùng nổ trong ánh mắt. Dưới đại dương sâu thẳm. Nghiêm Trạch lăm lăm ánh mắt về phía kẻ đó. Kẻ mà hắn không bao giờ ngờ đến sẽ lấy được ánh mắt đó của cô.
James Khải Huân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.