Lạc Dao hôn mê suốt một ngày một đêm, khi tỉnh lại cô đã nằm trên giường bên cạnh là các tì nữ luôn túc trực.
- Đây là đâu?
- Bẩm quận chúa, đây là Tề phủ.
- Các ngươi gọi ta là quận chúa??
- Đúng vậy, người là quận chúa được đích thân hoàng thượng sắc phong.
- Ha... vì phụ thân ta tử trận nên mới phong ta làm quận chúa sao?
Ta phải hồi phủ.
Vừa nói xong Lạc Dao đứng dạy đi về phía cửa lớn nhưng bị nô tì ở đó cản lại.
- Quận chúa, hoàng thượng ra lệnh người phải ở lại đây dưỡng thương cho đến khi nào Lạc phủ sửa sang lại.
- Ta không bị thương..
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy.
Đang đôi co với nô tì thì bên ngoài cửa, một cô nương từ bên ngoài đi vào, cô nương này ăn mặc tao nhã nhưng toát ra vẻ cao quý, nhan sắc diễm lệ giọng nói cũng nhẹ nhàng dễ nghe.
- Cô là...?
- Ta là Hạ Vân, con gái tể tướng.
- Thì ra là quận chúa Hạ Vân, nghe danh đã lâu.
Hạ Vân là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, gia thế lại quyền quý, đích thực là cành vàng lá ngọc.
- Hoàng thượng ra lệnh, tỷ sẽ ở lại đây vài tháng, sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên rồi.
- Phụ thân ta vừa mới mất, ta là trưởng nữ phải tổ chức tang lễ cho ông ấy, ta không thể ở lại đây được.
- Tỷ tỷ đừng vội, ta biết tỷ đang đau lòng lại muốn hiếu thuận, nhưng thi thể tướng quân chậm nhất cũng là ngày kia mới được đưa về kinh thành. Khi nào thi thể tướng quân được đưa về ta sẽ báo cho tỷ, lúc đó tỷ đi cũng chưa muộn. Vả lại đây là lệnh của hoàng thượng...
Lệnh vua khó từ nên Lạc Dao đành miễn cưỡng ở lại chờ tin.
- Vậy được, ta sẽ ở lại đến khi phụ thân ta về.
- Tốt quá! Ta nhỏ hơn tỷ một tuổi, tỷ có thể gọi ta là muội muội, còn ta gọi tỷ là tỷ tỷ, có được không?
- Ta bây giờ chẳng còn gì cả, cô nên tránh xa ta thì hơn.
- Tỷ đừng nói vậy, muội ở đây để bầu bạn với tỷ vừa hay lại tốt cho cả hai.
- Tốt cho cả hai?!
- Không giấu gì tỷ, muội cũng có tỷ tỷ và ca ca nhưng bọn muội không hòa thuận vì muội là con của tiểu thiếp, nên muội cảm thấy rất cô đơn.
- Có chuyện như vậy sao? Mọi người đều nói tình cảm gia đình Tề phủ rất tốt mặc dù ông ấy có nhiều thê.
- Vâng bên ngoài đúng là rất tốt, nhưng bên trong thì mấy ai hiểu được chứ.
Hai ngày Lạc Dao ở phủ tể tướng nhưng chưa nhận được tin của phụ thân làm nàng cũng hồi hộp không yên, nhưng ngày nào Hạ Vân cũng đến trò chuyện cùng nàng, cùng ăn, cùng chơi đàn, chơi cờ cũng làm nàng vơi bớt phiền muộn.
Hôm nay Hạ Vân dẫn Lạc Dao đi dạo quanh hồ sen, cả hai vừa đi vừa trò chuyện.
- Tỷ biết không, muội đã rất ngưỡng mộ tỷ.
- Ngưỡng mộ ta?? Ta có gì để cho muội ngưỡng mộ chứ?
- Tỷ không biết đâu, lúc còn nhỏ chúng ta đã gặp nhau, khi đó trong cùng có thọ yến nên các quan đều đưa gia đình vào cung tham dự.
Muội vẫn nhớ rõ lúc đó tỷ mặc một bộ y phục rất đẹp, đang đi thì không cẩn thận bị ngã lúc đó phụ thân, mẫu thân của tỷ đã rất hoảng hốt, cho thấy phụ mẫu yêu thương tỷ nhiều cỡ nào. Còn muội khi đang chăm chú nhìn tỷ thì bị tỷ tỷ của muội dọa muội sợ quá nên bỏ chạy thì đầu bị đập vào tản đá, máu chảy rất nhiều, vết thương đó giờ vẫn còn.
Vừa nói Hạ Vân vừa vén tóc lên, quả nhiên phần trán có một vết sẹo.
"Trên mặt một cô nương mà lại có sẹo, đây vốn dĩ là điều mà ai cũng muốn giấu kĩ, nhưng muội ấy lại kể cho ta nghe..."
- Sao tỷ tỷ của muội lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Hạ Vân mỉm cười nhẹ
- Lúc nào tỷ ấy cũng trêu muội nên muội quen rồi.
- Sao muội còn cười được, sao đó thì sao cô ta cứ để muội vậy sao!?
- Muội rất sợ khóc rất lớn, sau đó... có một vị ca ca đến, huynh ấy còn thay muội giáo huấn cho tỷ tỷ một trận. Lần đầu tiên có người vì muội nên muội rất vui nhưng mà muội vẫn còn khóc rất lớn, muội còn nói là đầu muội sẽ có sẹo sau này không ai thèm lấy muội nữa. Tỷ biết huynh ấy nói gì không, huynh ấy nói nếu không ai cưới muội thì huynh ấy sẽ cưới. Tuy chỉ là lời nói trẻ con nhưng giờ nhớ lại muội cũng thấy rất hạnh phúc.