Từ đằng xa, một giọng nói lớn từ hạ nhân truyền tới là Hạ Vân giật mình vội chỉnh lại tóc, vội vàng đi lại nhưng không may bị trượt chân.
Lạc Dao vội vương tay ra níu Hạ Vân lại nhưng không kịp, Hạ Vân bị rơi xuống cầu nhưng thoáng cái, một bóng người đã nhanh chóng bắt lấy Hạ Vân đưa nàng vào bờ.
Lạc Dao thấy được vô cùng cảm thán " khinh công thật lợi hại".
Lạc Dao vội vàng chạy lại chỗ Hạ Vân và người kia.
- Muội không sao chứ?!
Hạ Vân còn chưa kịp trả lời thì người đó đã chắn Hạ Vân lại, gương mặt người này lạnh như băng, có lẽ hắn đang giận dữ.
- Là ngươi đẩy nàng ấy xuống?
Hạ Vân biết là hắn đã hiểu lầm nên vội níu tay hắn lại.
- Ẩn Thương ca, không phải như huynh nghĩ đâu.
Một hạ nhân từ đằng xa chạy tới cung kính bẩm báo.
- Bẩm quận chúa, Lạc tướng quân đã được đưa về tới kinh thành.
Nghe tin phụ thân đã được đưa về, Lạc Dao tức tốc quay về nhà, nàng không quan tâm bị ai hiểu lầm vì lúc này phụ thân nàng là quan trọng nhất.
Ở hồ sen lúc này chỉ còn Hạ Vân và Ẩn Thương.
- Cô ta là ai?
- Tỷ ấy là con gái của Lạc tướng quân, là người đã cứu mạng huynh.
- Sao cô ta lại ở đây?
- Do hoàng thượng sắp đặt.
- Muội có vẻ quan tâm cô ta? Sau này ít tiếp xúc với cô ta một chút, theo ta thì cô ta chỉ muốn tiếp cận muội.
- Không phải vậy, là muội muốn tiếp cận tỷ ấy.
Ẩn Thương hiểu lầm Ly Dao là người xấu khiến Hạ Vân hơi khó chịu một chút.
- Huynh mới về sau không đi gặp hoàng thượng?
- Ta đến thăm muội trước sợ muội buồn chán nhưng không ngờ muội lại tìm được tri kỷ khác.
- Đúng tỷ ấy không những là trị kỷ mà còn là tỷ tỷ của muội, nên huynh không được làm khó tỷ ấy. Vả lại tỷ ấy còn là con của người đã cứu huynh.
- Là Lạc tướng quân cứu ta, không phải cô ta cứu.
Không nói nhiều nữa ta tặng muội.
Ẩn Thương lấy trong ngực áo ra một chiếc vòng lạ mắt đưa cho Hạ Vân.
- Ở Tây biên ta tìm được, thấy rất vừa mắt nên đem về tặng muội.
- Ưm, xem như huynh có lòng muội sẽ nhận lấy, nhưng huynh cũng mau hồi cung, hoàng thượng chắc đang chờ huynh đó.
- Được rồi, hôm khác ta lại đến.
Trong cung, hoàng đế đang chăm chú đọc tấu chương.
- Bẩm hoàng thượng, Thương thân vương đã trở về.
- Mau truyền đệ ấy vào.
- Thần đệ Ẩn Thương bái kiến hoàng thượng.
- Miễn lễ! Nào lại đây trẫm xem xem, đệ không bị thương ở đâu chứ.
- Thần đệ rất khỏe mạnh, hoàng huynh đừng lo lắng.
- Vậy thì tốt. Tuy lần này quân ta thắng nhưng lại mất đi một tướng lão luyện, mất đi một trung thần như vậy làm ta cảm thấy rất thương tiếc.
Có triều thần dâng tấu muốn ta ban hôn cho đệ và ái nữ duy nhất của Lạc tướng quân, ta thấy cũng rất có lý, đệ thấy thế nào?
- Thần đệ mạng phép không thể đồng ý, không thể vì cha cô ta lập công mà gả cô ta cho đệ.
- Ta biết đệ có ý với con gái thứ hai của tể tướng, nhưng đệ có thấy được tham vọng của tể tướng không? Con gái đầu của ông ấy đã là phi của ta, nếu con gái thứ hai làm chính phi của đệ thì cô ấy sẽ bị tể tướng xem như con cờ mà lợi dụng. Còn nữa, đệ ra chiến trường giết vô số người, kẻ thù đếm không xuể thì đệ nghĩ người làm chính phi của đệ có an toàn không?
Những lời này đều là trăn trở của Ẩn Thương bao lâu nay, vậy nên Ẩn Thương mới chần chừ xin hoàng thượng ban hôn. Nhưng hôm nay hoàng thượng lại nói hộ lòng của Ẩn Thương.
- Chuyện này thần đệ vẫn cần phải suy nghĩ thêm, mong hoàng huynh cho đệ thời gian một tháng.
- Được, vậy trong một tháng này ta sẽ sắp xếp cho Lạc Dao đến ở phủ của đệ.
- Sao?
- Đưa cô ấy vào phủ đệ, thứ nhất để cô ấy làm quen cũng như đệ phải tập làm quen khi có sự hiện diện của cô ấy, thứ hai nếu sau một tháng đệ vẫn không quen được thì tùy đệ, ta không ép đệ nữa.
- Đa tạ hoàng huynh đã hiểu cho!
- Được rồi, đệ cùng ta đến Lạc phủ một chuyến, đến lúc phải tiễn biệt Lạc tướng quân rồi.
- Tuân mệnh!