Ta buồn ngủ rồi, ngài cũng về phòng của mình đi.
Lạc Dao phẩy phẩy tay bộ dạng mệt mỏi muốn Ẩn Thương rời đi, nhưng hắn phớt lờ lời nói của nàng tự nhiên cởi áo ra nằm lên giường.
- Đây... đây là giường của ta mà.
- Cả vương phủ này đều là của ta cả, ngay cả cái giường này cũng không ngoại lệ.
Ẩn Thương vẻ mặt cao ngạo vừa đáp lời Lạc Dao vừa thoải mái đắp chăn. Lạc Dao thở dài bất lực, đối với Ẩn Thương thì nàng phải mềm mỏng mới được.
- Đúng, đúng, cả vương phủ này đều là của ngài, nhưng... ở đây đêm khuya lạnh lắm, nhỡ đâu ngài nhiễm bệnh là không hay đâu, vậy nên...
Ẩn Thương đột nhiên nhíu mày lại, gương mặt không vui có phần tự trách bản thân.
" Đúng là ở đây lạnh thật, ta đã để nàng ấy ở đây bao lâu rồi chứ?!"
Ẩn Thương bất ngờ bắt lấy tay Lạc Dao làm nàng mất đà ngã xuống giường, trong nháy mắt thân nàng đã nằm gọn dưới thân của Ẩn Thương.
Lạc Dao vẫn chưa hoàn hồn, Ẩn Thương dần áp mặt lại gần với khuôn mặt nàng hơn, nàng nghĩ Ẩn Thương lại sẽ sắp hôn mình như mọi khi, nàng mới nhắm chặt mắt, mím chặt môi, đôi tay run run cũng nắm chặt trước ngực.
Một lát sau vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Lạc Dao mới mở mắt thì "chụt" Ẩn Thương đặt lên môi nàng một nụ hôn phát ra tiếng động.
Lạc Dao bị mắt bẫy của Ẩn Thương rồi, nhưng kì lạ hôm nay hắn chỉ hôn nàng nhẹ nhàng chớp nhoáng một cái nhưng lòng ngực của nàng lại nóng lên, nhịp tim cảm giác cũng tăng nhanh và nàng cũng cảm thấy không hề ghét nụ hôn này chút nào.
Lạc Dao đang ở trong thế bối rối, Ẩn Thương nhẹ nhàng nằm xuống, tay vòng qua eo ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói.
- Nếu không muốn ta bị bệnh như vậy thì từ mai nàng hãy chuyển đến Chu Đài viện đi.
- Ý... ý ngài là....?
Ẩn Thương nhuếch miệng cười nham hiểm
- Ý ta là nếu nàng không chuyển đến ở cùng ta thì ta sẽ đến đây mỗi đêm để ngủ cùng nàng.
" Hừ, nói thẳng ra thì ngủ với ta mới là mục đích, đúng là tên nam nhân háo sắc"
Lạc Dao nhăn mặt âm thầm chửi Ẩn Thương trong lòng thì nàng nghe được nhịp thở đều đặn của Ẩn Thương.
" Hắn ngủ rôi!"
Nhìn xuống, Ẩn Thương đang nắm chặt lấy tay nàng, nàng chợt nghĩ trong đầu " tay hắn cũng ấm quá chứ", hôm nay nàng cũng không cảm thấy cái lạnh như mấy đêm trước nữa, rồi nàng cũng dần chìm vào giấc ngủ trong sự ấm áp.
Gần trưa hôm sau Lạc Dao mới thức giấc, lâu rồi nàng mới ngủ ngon giấc như vậy. Nàng vươn vai uốn người thì chợt nhận ra người bên cạnh đâu biến mất rồi.
Vừa hay Song Võ đúng lúc bước vào, nàng hỏi
- Vương gia đi đâu rồi?
- Thưa nương nương, vừa sáng sớm vương gia đã ra khỏi phủ rồi. Nô tỳ nghe nói, tối hôm qua Hạ Vân quận chúa ở phủ Tể tướng tự vẫn cũng may nhờ người hầu phát hiện kịp. Vương gia biết tin liền qua đó xem sao.
Lạc Dao nghe xong im lặng một lúc rồi lại bày ra khuôn mặt mỉa mai.
- Ha, đúng là "huynh muội" thâm tình. Chắc ta cũng nên đến Tề phủ thăm hỏi cùng vương gia cho phải phép.
Nói xong Lạc Dao ngay lập tức bước xuống giường, chuẩn bị y phục chỉnh chu.
- Nương nương, người định đi thật sao?
- Phải, "muội muội" của ta muốn tự vẫn, làm sao ta có thể làm ngơ chứ.
- Người hãy mang thêm vài thị vệ, ngộ nhỡ...
- Không cần phiền phức vậy đâu, có tỷ muội ngươi theo ta được rồi.
Song Võ chột dạ, có chút lo lắng sợ Lạc Dao phát hiện ra thân phận là người của Ẩn Thương, Lạc Dao lại quay sang vừa cười vừa nói.
- Ta vẫn cần hai ngươi đấu võ mồm cùng với ta.
Song Võ nghe xong cũng ngơ ngác không hiểu ý Lạc Dao là gì, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm vì nàng vẫn chưa có dấu hiệu phát giác.
Trong lòng Song Võ chỉ sợ nếu Lạc Dao biết được hai tỷ muội họ là thuộc hạ của Ẩn Thương thì sẽ không cần bọn họ nữa. Song Võ lẫn Song Văn đều đã xem Lạc Dao như chủ nhân thật sự.