Lạc Dao đến nay bị nhốt cũng đã ba ngày. Trong những ngày này nàng không hề kêu ca hay oán thán lấy một lời nào. Nàng vẫn âm thầm quan sát, suy nghĩ.
Trong phòng củi bọn họ chuẩn bị cho nàng chăn ấm nệm êm, đồ ăn mang đến thường ngày cũng đầy đủ các món, thái độ của lính canh lẫn các tỳ nữ vẫn luôn cung kính.
Nếu Ẩn Thương thực sự lạnh nhạt với nàng thì nàng không thể nào có những đãi ngộ tốt như thế này.
" Có phải chàng đang lên kế hoạch gì mà không muốn ta dính líu vào không Ẩn Thương?"
Nàng nghĩ có lẽ Ẩn Thương hành sự như vậy cũng là bất đắc dĩ, nghĩ tới hắn vẫn còn quan tâm lo lắng cho nàng nàng cũng nhẹ lòng.
Nhưng nàng không biết khi nào hắn mới thả nàng ra và điều mà nàng lo lắng hơn cả là liệu kế hoạch này có nguy hiểm hay không vì người mà hắn đối đầu, đã ẩn nắp trong bóng tối nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bắt được thóp, chắc chắn đó là một thế lực không tầm thường.
Khi có người mang thức ăn tới nàng luôn tìm cách thăm dò, nhưng bọn họ đều nói không biết gì cả.
Hôm nay cũng như thường lệ, một tỳ nữ mang thức ăn tới cho nàng, nàng để ý thấy nô tỳ đó hôm nay buộc dải lụa màu đỏ.
Theo truyền thống Hoàng triều tất cả tỳ nữ phải buộc dải lụa đỏ khi phủ của chủ nhân có hỷ sự.
" Không lẽ... hôm nay chính là ngày diễn ra hôn sự của Ẩn Thương và Hạ Vân sao? Sao lại gấp rút đến thế, chỉ mới có ba ngày?"
- Cho ta hỏi, có phải hôm nay vương gia rước dự phi về phủ không?
- Nô tỳ... không biết gì cả, nương xin dùng bữa, nô tỳ cáo lui!!
Lạc Dao vừa chỉ mới mở lời, nô tỳ đó đã hốt hoảng lắc đầu lia lịa rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Lạc Dao vội chạy đuổi theo thì cánh cửa đã đóng khóa lại.
Lạc Dao thất thần, tay nắm chặt lấy y phục ngồi thụp xuống.
" Xem ra là thật rồi, hôm nay họ sẽ..."
Lạc Dao bắt đầu nghi ngờ những suy nghĩ của mình.
" Nếu Ẩn Thương thật lòng muốn cưới Hạ Vân thì sao? Hắn giam ta lại có phải vì sợ ta phá hỏng hôn sự tốt của hắn không?"
Lạc Dao ôm đầu khó chịu vì những câu hỏi cứ chạy quanh trong đầu nàng. Những giọt lệ cũng từ từ rơi xuống, nàng đột nhiên nhớ lại từng cử chỉ ấm áp, dịu dàng mà Ẩn Thương đã đối với nàng, nàng đã cảm nhận được chân tình của hắn, tuyệt đối đó không thể là giả vờ.
" Không, nhất định ta phải tin tưởng chàng, nếu chỉ vì chút chuyện này mà đã lung lay ý chí thì chẳng phải ta sẽ phụ tấm chân tình của chàng sao?"
Lạc Dao đưa tay lau nước mắt, ánh mắt toát ra sự quyết tâm cứng rắn, nàng tin tưởng Ẩn Thương và cũng tin tưởng vào trực giác của chính mình.
Lúc này tại sảnh chính của Thương vương phủ, kèn hoa tưng bừng, khắp phủ toàn là màu đỏ.
Bên ngoài người dân trên đường cũng chỉ trỏ, bàn tán rôm rả.
- Nghe nói Thương thân vương hôm nay sẽ rước dự phi. Hôn sự này còn khoa trương hơn cả lúc nạp chính phi nữa.
- Chắc là vị vương phi khi không được sủng ái rồi.
- Đúng vậy đó hôn sự của dự phi mà lớn hơn cả đại hôn của chính phi thì thật là mất mặt mà.
- Ta nghe nói, vào ngày đại hôn của của chính phi thì vị nương nương đó bị cướp hôn, không phải đã mất trinh trắng rồi chứ?
- Có thể lắm, nghe nói đến mấy ngày sau mới trở lại thì làm gì còn nguyên vẹn cho được.
- Ra là vậy sao, thật là ô nhục bị thất sủng cũng phải lắm.