Những lời nói độc miệng đó bàn tán xung quanh, chuyền hết người ngày rồi tới người khác.
Khi đoàn rước tân nương đi qua, cũng không nghe những lời nào khác ngoài những lời phỉ báng danh tiết của Lạc Dao.
Hạ Vân ngồi trong kiệu cũng nghe được, nàng ta nhuếch miệng cười ác độc.
Trong số những kẻ đang bàn kia còn có cả người của Hạ Vân trà trộn vào để châm thêm dầu vào lửa.
" Lạc Dao cô mà cũng xứng đòi đấu với ta ư, ha so về thủ đoạn có lẽ cô phải quỳ xuống bái ta làm sư phụ đó hahaha"
Những lời nói đó Ẩn Thương cũng không thể nào không nghe thấy.
Ngoài mặt thì vẫn thờ ơ nhưng bên trong lửa giận đã nổi lên bừng bừng.
Ẩn Thương gọi Tử Phàm lên thì thầm căn dặn gì đó, rất nhanh Tử Phàm đã lui xuống.
Thoáng cái đoàn rước tân nương đã đến trước cửa Thương vương phủ, tiếng pháo ra bắn đùng đùng, trẻ con tò mò vây xung quanh, khách khứa đã đến tấp nập cùng với vô số quà mừng.
Nhưng trái lại với vẻ hân hoan của khách khứa, toàn bộ người hầu trong phủ Thương vương ai nấy mặt cũng phờ phạc, chỉ chăm chú vào công việc của mình.
Bọn họ đều rất thích và đã quen với sự quản thúc của Lạc Dao nên việc Ẩn Thương vì cưới Hạ Vân mà đem Lạc Dao đi giam nơi kho củi, khiến cho bọn họ khó chịu.
Nhưng phận là đầy tớ không có quyền lên tiếng, bọn họ chỉ lấy biểu cảm trên khuôn mặt làm biểu tình.
Đã đến giờ lành làm lễ bái đường thì một câu nói của Ẩn Thương khiến cả sảnh lớn rơi vào yên lặng. Ra chươ𝐧g 𝐧ha𝐧h 𝐧hất tại + 𝑇RU𝗠𝑇 RU𝓨Ệ𝐍﹒𝙑𝐧 +
- Trước đây, ngày ta nạp vương phi vào phủ cũng không bái đường, nay nạp dự phi cũng không cần thiết phải bái đường cho nên nghi thức này bỏ qua.
Hạ Vân đằng sau chiếc khăn trùm đầu cảm thấy rất xấu hổ vì Ẩn Thương tuyên bố sẽ không bái đường cùng nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta trợn mắt, cắng răng...đôi bàn tay bực tức nắm chặt đến mức móng nhọn đâm vào muốn rỉ máu.
Nhìn ánh mắt kiên định của Ẩn Thương Hạ tể tướng đang ngồi trên ghế chủ mẫu cũng méo mặt.
Ông ta liền cười trừ xua tay để vơi đi sự mất mặt này.
- Được... được, thân vương thân thể ngàn vàng làm sao có thể cúi đầu trước ta, các vị nói có phải không, bỏ qua thì bỏ qua vậy, chúng ta nhập tiệc nào!
Miệng vừa nói lời ngon ngọt nhưng trong bụng cục tức của ông ta muốn trào lên đến cổ.
" Tên oắt con, đến một ngày ta lên được ngai vàng, người đầu tiên ta phanh thây chính là ngươi đó, hãy tranh thủ những ngày còn lại mà lên mặt đi, đồ xấc xược."
Buổi tiệc diễn ra, chớp mắt đã đến tối. Hạ Vân được đưa vào phòng tân nương. Nàng ta ngồi trên giường đợi đến mức chân nàng ta tê cả không thể cử động được.
Cuối cùng Hạ Vân cũng nghe được tiếng mở cửa phòng, nàng ta cười thầm hồi hộp, vui sướng.
" Thương ca, huynh tới rồi, không bái đương thì đã sao chứ, bây giờ muội đã là thê tử của huynh rồi."
- Hạ Vân, tới đây ngồi đi.
Đúng là Ẩn Thương đã vào phòng, nhưng hắn không tới vén màng che mặt cho Hạ Vân, mà trực tiếp kêu nàng ta tới bàn ngồi.
- Thương ca, à không bây giờ thiếp phải gọi chàng là phu quân rồi. Phu quân vẫn chưa mở khăn che mặt cho thiếp mà.
Ẩn Thương thở dài, lười biếng ngồi tại bàn lấy bừa con dao gọt hoa quả phi tới, khăn che mặt bị con dao găm vào thì bay ra theo.
Nghe một tiếp "phập" Hạ Vân giật bắn người run sợ, nếu như không che mặt thì khi Ẩn Thương phi con dao hướng tới nàng ta như vậy, nàng ta đã điến người có lẽ là sợ đến mức ngất đi luôn rồi.