Lạc Dao né tránh không trả lời, Ẩn Thương lại cúi xuống kéo tay nàng ra bắt chéo qua đỉnh đầu đè xuống giường, hắn hôn mạnh đè lên mấy dấu hôn này, Lạc Dao lúc này đột nhiên lại phản kháng, nàng cựa quậy cầu xin hắn.
- Buông ra, ta không muốn nữa, dừng lại đi!
Ẩn Thương dừng lại, nhếch miệng cười tà mị.
Nàng thật mâu thuẫn quá, vừa nãy đã chủ động kịch liệt như vậy, bây giờ lại kêu ta dừng lại, ta phải đây làm sao đây?!
Ẩn Thương gian xảo nói vậy để đánh lừa sự chú ý của nàng, hắn đã nhanh chóng lột trần y phục của nàng, cả cơ thể ấm áp của nàng bây giờ đã nằm gọn trong tay hắn.
Hắn dịu dàng hôn lên môi, rồi lên má của nàng.
Bây giờ nàng chỉ cần nhớ, các vết tích trên người của nàng đều là của ta cả, không cho phép nàng nghĩ đến tên nam nhân khác.
Lạc Dao ngạc nhiên quay lại nhìn hắn.
- Chàng... không giận sao?
Hắn lại phì cười vuốt tóc nàng.
- Giận? Vì cái gì chứ?
Lạc Dao lại nhăn mặt khi nghe thấy câu trả lời khá là... điềm tĩnh này của hắn.
" Chàng ấy có vẻ không để ý, ta trong lòng chàng không đáng là gì sao?"
- Vậy chàng cũng không để ý sao, để ý ta từng bị...
Ẩn Thương không cho Lạc Dao cơ hội nói tiếp, mắt hắn như muốn nảy lửa khi nàng lại nhắc đến vấn đề này.
- Á…um...
- Ta không cho phép nàng nghĩ tới nó nữa.
Vừa mới bộ dạng dịu dàng Ẩn Thương lại nhanh chóng trở mặt khi liên tục hôn sâu vào môi nàng, tay không ngừng lần mò vào, khuấy đảo nơi tư mật.
Không thể phản kháng, Lạc Dao bị Ẩn Thương làm cho co rúm người, cảm giác kì lạ mà mỗi lần bị Ẩn Thương chạm vào người lại kéo đến, nó làm nàng muốn phát ra âm thanh để giải tỏa, nhưng trong lúc này, nàng lại không dám phát ra tiếng rên quá lớn, sợ bị phát giác ra.
Nhẹ thôi… đau… hức…
Lạc Dao vừa mới kêu đau, hắn lại cố ý cắn vào nơi nhạy cảm.
Ư... chàng...
Nàng rùng mình phát ra âm thanh đang kiềm nén, nhưng nhanh chóng tự bịt lấy miệng mình lại, đầu óc nàng trở nên mụ mị.
Chưa hết, Ẩn Thương nghe âm thanh từ nàng lại càng phát tiết, hắn không chịu nổi nữa đã thuận thế xâm nhập vào, động tác nhuần nhuyễn càng lúc càng nhanh hơn.
Lạc Dao vừa phải khổ sở kìm nén âm thanh vừa phải chóng chọi lại sự mãnh liệt của Ẩn Thương.
Ẩn Thương thật sự mất kiểm soát thật đáng sợ, có lẽ lần sau nàng không nên khích động hắn nữa.
Chậm... chậm một... chút a...
Lạc Dao bị Ẩn Thương hành hạ đến rã rời, nhưng ngược lại với nàng bộ dạng của hắn lại cực kì sảng khoái.
Xong việc, Ẩn Thương để nàng nằm trên tay, vuốt ve xoa bóp giúp nàng đỡ đau nhức.
Lạc Dao không hiểu sao lại ngồi dậy, đẩy hắn ra.
Chàng mau đi đi, sáng mai sẽ có người tới đây, chúng ta không thể để bị phát hiện được.
Lạc Dao tuy mệt, muốn nằm với Ẩn Thương thêm một chút, nhưng cái nàng sợ hơn chính là bị người khác nhìn thấy trong bộ dạng này, nên nàng vội vã kêu hắn rời đi.
- Sao? nàng vừa nãy đã chiếm hết tiện nghi của ta, ăn ta sạch sẽ như vậy mà bây giờ lại xua đuổi ta sao?
Lạc Dao đỏ mặt vội phản bác.
- Ta... ta... chiếm tiện của chàng lúc nào chứ.... đừng có nói bậy. Bây giờ đã là lúc nào rồi mà chàng còn nói ra được những lời đó... đúng thật là.
Ẩn Thương nhìn nàng lúng túng lại phì cười, hắn với tay ôm nàng vào trong lòng, vuốt ve cưng chiều.
- Có ta ở đây, không việc gì phải sợ.
Ta đến là để đưa nàng đi, muốn ta đi thì nàng cũng phải đi cùng ta.
- Không được, ta... không thể.