Lạc Dao vội nhìn về phía phát ra âm thanh, Hạ Hành chính là người đã đập ly rượu, gây ra tiếng động đó.
Rất nhanh sau lúc đó, các nhạc công cũng dừng lại, nàng nhìn thấy mắt của một vũ công nhíu lại khác thường như đang nhắm vào mục tiêu.
" Bắt đầu rồi sao?"
Nhưng nàng vẫn không hiểu, rõ ràng nàng đã nói cho Ẩn Thương biết được kế hoạch của hắn, chuyện lớn như vậy nhưng lại không có bất cứ phòng bị nào sao?!
Nhìn lên hoàng thượng và thái hậu bọn họ cũng bộ dạng say khướt chẳng khác gì những người đang ngồi dưới này.
" Hay là lời của mình không đáng tin nên Ẩn Thương mới không thèm để ý sao? Không có khả năng đó, dù mình không nói thì chàng ấy cũng nghi ngờ Hạ Hành có mưu đồ bất bính từ lâu rồi mà!"
Lạc Dao cảm thấy trong chuyện này rõ ràng đã có tính toán, tùy cơ ứng biến nàng cũng giả vờ rệu rã, rồi dần gục xuống, nhưng mắt vẫn không quên hé mở quan sát tình hình.
Ả vũ công quả thật có ý đồ, cô đã chĩa mũi kiếm, động tác nhanh chóng tiến lên phía trước mặt, cả đường kiếm và ánh mắt đều nhắm thẳng, chắc chắn mục tiêu của cô ta là người trước mặt, mà người đó không ai khác chính là hoàng thượng.
Vị công công đứng bên cạnh hoàng thượng phát hiện ra có người đang cố ý nhắm vào hoàng thượng, ông ta lấy thân mình ra trước che chắn cho hoàng thượng, đồng thời hét thật lớn.
- Hộ giá!!! Có thích khách.
Nhìn vị công công nhắm nghiền mắt lại cả thân run rẩy, dù đang rất sợ nhưng ông ta vẫn nhất quyết bảo vệ cho hoàng thượng.
Lạc Dao cũng không thể thấy chết mà không cứu. Nàng nhanh tay phóng một lúc năm ngân châm nhắm vào ả, động tác chuẩn xác nhanh chóng, ngân châm đâm sâu vào gáy cô ta, gần xuyên qua cổ ngay lúc mũi kiếm đã trước mắt vị công công đó thì cô ta ngã xuống.
Vị công công thoát chết trong gang tấc, chân run đến nỗi đứng không vững.
Ngay lúc đó binh lính từ bên ngoài kéo vào, đám tay trong của Hạ Hành chính là các nhạc công và vũ nữ, cùng có các tỳ nữ thái giám giả mạo đều lộ mặt.
Bọn chúng phản kháng lại lính triều đình, trong cuộc chiến tiếng đao kiếm vang lên, các tỳ nữ thái dám thật bị dọa một trận la hét chạy tán loạn.
Nhân lúc hỗn loạn nàng nhanh chân trốn vào tấm vải lớn phía sau cây cột để tiện quan sát tình hình.
- Mau hộ giá hoàng thượng, bao vây nơi này lại cho ta.
Lạc Dao nghe thấy tiếng người ra lệnh, hình như là... Đông Thất.
Mau bắt bọn phản thần này lại cho trẫm.
Hoàng Thượng đột nhiên xuất hiện trong bộ dạng tĩnh táo khác hẳn lúc nãy, Ẩn Thương và những người khác cũng lần lượt ngồi dậy.
Đám phản thần một lúc sau cũng bị khống chế hết.
" Thì ra... đây chính là cái bẫy mà Hoàng thượng và chàng giăng ra cho Hạ Hành. Nhưng từ lúc Hạ Hành đập vỡ chiếc ly lại không hề có một hành động nào khác, ông ta lại chịu ngồi im để binh lính tới bắt sao? "
Hạ Hành bị áp giải quỳ dưới chân Hoàng thượng, biểu cảm có chút khác lạ.
Hoàng thượng thần cứu giá chậm trễ, xin hoàng thượng trách phạt.
Hoàng thượng vô tư cười lớn đắt thắng.
- Ngươi đến rất đúng lúc, trẫm cũng không bị làm sao cả, cũng may mưu đồ của tên phản quốc này không thành.
Sau đó hoàng thượng thay đổi sắc mặt, nhìn xuống Hạ Hành, vẻ mặt u ám giễu cợt nói.
Ta đã sớm phát giác được âm mưu của hắn nên đã âm thầm điều hơn nữa số binh sĩ cấm vệ đến. Dù ngươi có là mưu mô xảo quyệt đến mức nào cũng đừng hòng trốn thoát khỏi quân lính tinh nhuệ của ta.
Hạ Hành ngẩng mặt lên liếc nhìn hoàng thượng, nhếch miệng cười đểu.
Ha, thật vậy sao?