Trong suốt quá trình điều trị của Đông Thất, hắn cứ nắm tay Lạc Dao mãi không buông. Lạc Dao cũng không còn cách nào khác, nàng cứ để hắn như vậy đến khi nào thái y băng thuốc xong sẽ rời đi.
- Thất ca, huynh bị thương nặng vậy, nên huynh cứ nghỉ ngơi đi, muội còn có việc…
- Muội muốn đi đâu?
Muội…
Lạc Dao lưỡng lự không trả lời, nàng muốn nhanh đưa Hạ Vân rời khỏi hoàng cung, nếu để Ẩn Thương bắt phát hiện nàng sợ hắn sẽ ngăn cản, vốn nàng muốn lại nhờ tới Đông Thất giúp đỡ, nhưng giờ hắn đã bị thương nặng, nàng cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho hắn nên nàng sẽ tự mình tìm cách vậy.
Đông Thất thấy nàng e dè không muốn trả lời, hắn thở dài nói.
Muội không muốn nói ta cũng không ép nữa,... nó có nguy hiểm không?
Lạc Dao hiểu ý lập tức trả lời ngay.
- Không đâu.
- Được rồi muội đi đi.
Đông Thất buông tay Lạc Dao, quay mặt vào trong không mấy vui vẻ.
Lạc Dạo cũng áy náy lắm, chần chừ một chút rồi nàng quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.
Nghe tiếng chân nàng càng lúc càng xa, Đông Thất quay lại nhìn theo hướng nàng đi, buồn rầu và thất vọng.
" Từ lúc nào giữ chúng ta lại có khoảng cách lớn như vậy?!! Rốt cuộc thì ta cũng không phải là người… để cho muội yên tâm dựa dẫm."
Lạc Dạo cẩn trọng từng bước đi để tránh binh lính, khắp hoàng cung bây giờ đâu đâu cũng toàn là binh lính.
"Căn phòng ngay phía trước rồi, không biết cô ta đã tỉnh lại chưa?!"
Lạc Dạo mở cửa ra bước vào một cách nhanh chóng để không bị phát hiện.
Trong căn phòng tối hù, Lạc Dạo nghe được tiếng lục đục phía sau một chiếc bàn, là chỗ nàng đã bỏ Hạ Vân ở đó.
Nàng chậm rãi bước lại gần, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.
Hạ Vân đã tỉnh lại đang loay hoay tự cởi trói. Nàng ta giật mình khi thấy Lạc Dao đang đứng nhìn ả từ phía sau, mắt nàng ta trợn tròn, cổ họng chỉ phát ra tiếng ú ớ vì đã bị Lạc Dao bị miệng.
Nàng ta liên tục động đậy, đôi mắt tỏ ra khẩn cầu như muốn nói một điều gì đó, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Lạc Dạo nhìn nàng ta nhếch miệng cười khinh bỉ, từ từ ngồi xuống kéo chiếc khăn bịt miệng của cô ta xuống, nàng muốn nghe xem đến thời khắc này cô ta còn có thể nói ra những lời lẽ ti tiện nào.
Chiếc khăn vừa kéo xuống, nàng ta đã gấp gáp nói không ngừng.
Không được giết ta, phụ thân ra sắp lên làm hoàng đế, cô muốn bao nhiêu vàng bạc châu, báu ta hay ruộng đất đều có thể cho cô. Chỉ xin cô đừng làm hại ta, xin cô.
Lạc Dao nghe xong cũng chỉ muốn cười thật hả hê vào bộ dạng hèn nhát của nàng ta lúc này.
- Ha ha, ta nên thông báo cho ngươi biết trước mới phải, phụ thân của ngươi… thất bại rồi… bị bắt rồi… chắc chắn sẽ bị hành hình, đến lúc đó… ta sẽ đưa ngươi đi xem.
Hạ Vân thần hồn hỗn loạn, ngơ ngác chỉ biết lắc đầu.
- Không, không, ta… không thua đâu… Ta muốn gặp Ẩn Thương, chàng ấy đâu rồi, ta muốn gặp chàng…
Hạ Vân bắt đầu điên cuồng, chân đạp lung tung, Lạc Dao thấy nàng ta náo loạn quá phiền phức liền điểm huyệt đạo cho nàng ta không thể cử động nữa.
Nàng xách nàng ta đứng dậy, lạnh lùng nói.
- Ngươi chính là kẻ phản bội, còn mong chàng ấy sẽ giúp ngươi sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Ta có thai rồi, là con của chàng ấy, vì đứa con này chàng ấy sẽ tha thứ cho ta thôi.
Lạc Dao bổng khựng lại khi nghe nàng ta nói như vậy, Hạ Vân là kẻ xảo trá hệt như Hạ Hành, nàng cũng không dễ tin lời nàng ta như vậy, nhưng trong lòng đúng là cũng có chút khó chịu.