Lạc Dao gặng hỏi Song Võ cũng trả lời.
- Sau hôm đó, sứ giả các nước đã được tiễn về nước hết rồi, chuyện đảo chính xảy ra... bọn họ cũng không biết gì?
Đã về nước hết sao? Vậy muội có thấy mẫu… à Nữ vương Thụy quốc không?
Song Võ khá miễng cưỡng, trên trán còn toát ra mấy giọt mồ hôi.
Có...có thấy thưa nương nương.
Nghe chính miệng Song Võ nói Lạc Dao cũng yên tâm hơn phần nào.
" Khi nào có cơ hội, mình sẽ đến Thụy quốc thăm bà ấy, không biết có được không?!"
Thấy Lạc Dao trầm tư, sợ nàng nghĩ nhiều, Song Võ vội nói tiếp.
- Ngoài ra đồng bọn của Hạ Hành trong triều đều đã bị thanh trừ, Hạ Hành bị ban cho tội chu di tam tộc, chỉ trừ quý phi và… cô ta. Bởi vì quý phi kịp thời hối cải, khai ra kế hoạch của Hạ Hành cho Hoàng thượng. Còn… cô ta lại mang cốt nhục của Hoàng thất nên mới được thả bổng.
Nói tới đoạn này, Song Võ không kiềm được mà ra vẻ không cam tâm, Lạc Dao nắm lấy tay cô an ủi.
- Vậy... ngày hành hình là khi nào?
Thưa nương nương chính là hôm nay.
Hôm nay?! Chẳng trách Ẩn Thương vừa nãy lại đi gấp gáp vậy.
Lạc Dao cũng bỏ chăn ra, bước vội xuống giường mang giày, khoác áo.
- Nương nương, người tính đi đâu vậy.
Lạc Dao quay lại nhìn Song Võ nhếch miệng cười gian xảo.
- Còn đi đâu nữa, đương nhiên là đưa con gái ông ta đến pháp trường tiễn phụ thân đoạn đường cuối.
" Thường thì giờ ngọ sẽ hành hình, bây giờ mới qua giờ tý một chút chắc sẽ đến kịp."
- Không được đâu nương nương, người đang… người cơ thể còn yếu ớt, không thể đi đâu nương nương.
Lạc Dao bắt đầu tỏ ra nghi ngờ.
"Lạ thật, để Hạ Vân tận mắt chứng kiến phụ thân nàng ta bị hành hình, chẳng phải sẽ khiến nàng ta khiếp sợ sao?! Sao Song Võ lại ngăn cản mình, hay là Ẩn Thương không muốn để nàng ta đi, sợ nàng ta bị đả kích sẽ ảnh hưởng đến đứa bé sao?!"
Lạc Dao cố chấp, càng ngăn cản nàng lại càng muốn đi. Song Võ quỳ xuống níu chân Lạc Dao lại, nhất quyết không để nàng đi.
" Song Võ lại vì không muốn để ta đưa nàng ta đi mà quỳ xuống như vậy, chắc có chuyện gì mờ ám ở đây."
Nàng giả vờ nhân nhượng nói.
Được rồi, ta không đưa nàng ta đi nữa, ta đi một mình.
Nghe vậy Song Võ vẫn không đứng dậy.
Nương nương đừng đi nữa được không?
Ngươi làm sao vậy, hôm nay ta phải đi cho bằng được.
Song Võ đứng dậy, chạy ra chắn ngang cửa.
- Nương nương nếu người nhất quyết muốn đi thì phải qua ải của nô tỳ trước đã.
Với thái độ của Song Võ, Lạc Dao lại càng thêm nghĩ ngờ hơn nữa, Song Võ hôm nay lại dám đe dọa nàng như vậy.
Lạc Dao ra vẻ chịu thua, chán nảy quay về giường.
Được rồi, không đi nữa, ta không đấu lại ngươi. Ra ngoài đi ta muốn nghỉ ngơi.
" Nương nương giận rồi, nhưng... mình mặc kệ miễn sao nương nương không đi tới đó."
Song Võ áy náy lui ra, đứng canh suốt ở bên ngoài. Lạc Dao bỗng cảm thấy bồn chồn, đi qua đi lại.
Đã gần tới giờ ngọ rồi, nếu bắt Hạ Vân đi thì không kịp nữa, rốt cuộc ở pháp trường đó có gì ghê gớm mà không muốn cho ta đến.
Xoảng.
Lạc Dao cố ý làm vỡ ấm trà, gây âm thanh rất lớn, Song Võ ở bên ngoài lập tức xông vào.
Có chuyện gì vậy nương…
Lạc Dao từ phía sau cánh cửa, dùng gậy đập vào gáy của Song Võ, rồi lập tức bỏ chạy.
Xin lỗi, Song Võ.
Lực của Lạc Dao không đủ, chỉ làm Song Võ choáng váng một chút, cô lập tức đuổi theo.
Song Võ hô hoán cho mọi người ngăn Lạc Dao lại.
- Mau...ngăn vương phi lại, mau, là lệnh của vương gia.
Nhưng không kịp nữa, Lạc Dao lên đã nhanh chóng ngựa phi đi mất.