Ý Hiên trở về tới hoàng cung thì sắc trời cũng không còn sáng nữa, có lẽ ước chừng bữa tối cũng đã qua được khoảng hai canh giờ. Hắn vừa bước chân trên con đường đi đến Phượng Nghi cung vừa suy nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra. Hắn có chút không hiểu vì sao hoàng hậu lại có được lá thư ấy. Nếu không phải đã quá quen thuộc với chữ viết của mẫu phi mình, cùng với phong cách nói chuyện của người thì có lẽ hắn đã nghi ngờ rằng có người làm giả lá thư để lừa hắn. Nhưng không, hắn tuyệt nhiên chắc chắn lá thư ấy là do chính mẫu phi hắn viết, cũng chắc chắn rằng nàng sẽ không vì lừa hắn mà tìm người làm giả phong thư.
Hắn chợt cười, từ bao giờ bản thân hắn lại trở nên tin tưởng nàng đến vậy?.
Phượng Nghi cung vẫn còn sáng đèn. Thái giám gác cổng thấy bóng dáng hoàng thượng đi tới thì vội vàng hành lễ, sau đó liền có ý xin phép vào trong thông báo cho hoàng hậu nương nương biết nhưng lại bị hoàng thượng cản lại.
Ý Hiên tự mình bước vào trong, hắn thực sự muốn biết vào giờ này nàng sẽ thường làm gì, hắn không muốn vì sự có mặt của hắn mà nàng phải trở nên gượng gạo, sau đó lại đeo lên mình chiếc mặt nạ giả tạo. Cái hắn muốn là tính cách thật của nàng, con người thật của nàng.
Hắn đứng trong sân viện, đưa tay ra hiệu cho Nguyệt Phù đang đứng canh trước cửa, ngụ ý rằng đừng vào trong bẩm báo.
Nguyệt Phù thấy hoàng thượng đến thì cũng có chút sợ hãi, nàng len lén nhìn vào phía bên trong, sau đó nghiêm cẩn cúi đầu xuống. Hi vọng phía bên trong không tự dưng mà xuất hiện một hồn ma nào. Nếu không, hoàng thượng mà thấy nương nương nói chuyện một mình lại đâm ra sợ hãi.
Cũng may, lúc này phía bên trong, Uyển Linh đang nằm trên một chiếc ghế trường kỷ đặt ở cạnh cửa sổ, nhàn nhã vừa uống trà vừa đọc thoại bản.
Cũng chẳng biết trong sách đã viết những gì mà khiến nàng đọc đến mê say. Vừa đọc, nàng lại vừa hé môi ra cười nhẹ nhàng.
Trịnh Gia Ý Hiên đứng ở trước sân, nhìn qua khung cửa sổ, thấy nàng vui vẻ như vậy thì cũng cảm thấy vui lây. Nỗi buồn trong lòng cũng tan biến đi không ít.
Chắp hai tay ra phía sau, hắn ưỡn cao ngực, hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười rồi quay đầu rời khỏi Phượng Nghi cung. Hiện tại, lý do vì sao mà nàng lại có lá thư đó đối với hắn đã không còn quan trọng nữa.
Nguyệt Phù lén lút ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn rời đi thì cũng có chút khó hiểu. Nàng nhẹ lắc đầu, không biết vì sao hoàng thượng lại không vào trong mà lại rời đi.
Trịnh Gia Ý Hiên đi thẳng tới cung của Hiền Phi. Chẳng hiểu sao mỗi lần có chuyện gì đó phiền lòng hắn lại muốn tìm đến đây, cùng Hiền Phi chơi vài ván cờ.
Ngồi phía đối diện, Hiền phi nhìn bàn cờ trước mặt, sau đó giấu đi vẻ khổ sở mà ngẩng đầu lên nhìn hoàng thượng.
“Bệ hạ, người có chuyện gì phiền lòng sao?”.
Trịnh Gia Ý Hiên thấy vậy thì liền cười hỏi: “Tại sao nàng lại nghĩ như thế?”.
Hiền phi cười khổ: “Còn không phải sao? Thiếp không thể nghĩ ra được lý do nào khác khiến ngài tìm tới tận đây vào giờ này chỉ để chơi vài ván cờ đâu.”
Trịnh Gia Ý Hiên cười cười: “Cũng chỉ có Tuệ Lâm là hiểu trẫm.”
Hiền phi không nói gì, chỉ tập trung chơi cờ. Việc này cũng chẳng có gì lạ lẫm với nàng, bởi vì chỉ có khi nào gặp chuyện phiền lòng thì hắn mới đến đây tìm nàng. Lần nào cũng vậy, mỗi lần hắn đến chỉ chơi vài ván cờ rồi rời đi, chứ cũng không nói ra chuyện làm hắn phiền lòng.
Một lát sau, như nghĩ đến điều gì, nàng liền mở miệng ra nói:
“Bệ hạ, thứ cho thần thiếp nói thẳng. Nếu người đang có ý định làm gì, thì vẫn nên giấu kỉ tâm tư của mình, tránh rút dây động rừng.”
“Lý do?”.
Hắn đặt mạnh một quân cờ xuống, sau đó làm như lơ đãng hỏi.
Hiền phi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt một quân cờ hiểm xuống, chấm dứt ván cờ này.
“Người thua.”
Trịnh Gia Ý Hiên nhìn ván cờ trước mặt, sau đó cười khổ. Đúng vậy, hắn lại thua nàng.
“Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của trẫm.”
“Bệ hạ, trước đây không phải người rất sủng ái đức phi sao? Dạo này có vẻ không còn được như trước?.”
“Chuyện này có liên quan sao?”.
Mặc dù hỏi ngược lại Hiền phi là như thế, nhưng căn bản trong đầu Trịnh Gia Ý Hiên đã tự mình có đáp án. Hiền phi nói không sai, từ ngày biết Lâm gia có ý định tạo phản, hắn đã không còn thiết tha gì với Lâm Ngọc Nhi nữa, thậm chí là có chút chán ghét. Điều này có thể sẽ khiến cho Lâm gia ở ngoài cung nghi ngờ, hoặc tệ hơn nữa là sẽ lo lắng hắn phát hiện ra kế hoạch của bọn họ mà sẽ chó cùng dứt dậu, làm liều tạo phản.
Hiền phi bên này không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ở đó.
Thấy canh giờ không còn sớm, Trịnh Gia Ý Hiên cũng không muốn phiền nàng nghỉ ngơi nữa mà rời đi.
Ngẫm lại những lời nàng nói, hắn cảm thấy vô cùng đúng đắn, có lẽ từ nay hắn vẫn nên để ý những điều này thì hơn.
Hắn có chút tán thưởng Hiền phi, không chỉ vì nàng là nữ nhi của thái phó hắn, mà còn bởi vì nàng là một nữ tử vô cùng thông tuệ.
Nhìn bóng lưng của hoàng thượng rời đi, Hiền phi liền thở phào nhẹ nhõm.
Nha hoàn đứng bên cạnh thấy vậy thì liền buông lời trêu chọc: “Hình như nương nương không thích bệ hạ ở lại thì phải?”.
“Có sao?”.
Hiền phi cười cười, sau đó sai nha hoàn khép cánh cửa lại, vừa cởi áo khoác vừa nói:
“Bệ hạ đã hứa với ta, chỉ cần ta ngoan ngoãn ở trong cung vì người mà coi ngó tình hình của hậu cung. Thì người cũng nhất định sẽ không ép buộc ta làm bất kỳ điều gì, ngay cả việc…thị tẩm.”
Nha hoàn nghe vậy thì cũng không nói gì, quả thật điều này nàng đã biết từ lâu. Nhưng vẫn có chút lo lắng cho chủ tử, ở trong cung này nếu không lấy được lòng của hoàng thượng thì quả thật rất khó sống.
Hiền phi nửa ngồi nửa nằm trên giường, lôi từ dưới gối ra một quyển sách rồi chăm chú đọc. Đây là thói quen trước khi ngủ của nàng, cũng là thói quen duy nhất mà nàng được giữ lại sau khi vào cung. Chỉ có khi đắm chìm vào sách thì nàng như mới được cởi bỏ đi hết thân phận trói buộc của mình. Nếu cho nàng lựa chọn giữa việc trở thành quý nhân trong cung với việc trở thành một thôn phụ ở nhà phụ giúp chồng cơm nước, dạy dỗ con cái, thì nàng nhất định sẽ không do dự mà chọn vế sau.