Thủy Tiên Đã Cưỡi Cá Chép Vàng Đi

Chương 34:




Quỳnh lảo đảo đi tới quán cà phê ở cuối phố Đào Lý. Cô không muốn về nhà. Cô làm sao để cho mấy đứa chia sẻ điều này được. Cô ăn nói thế nào với nhà sách đây, rồi còn ông chủ nhà nữa. Quỳnh cảm giác rất rõ trong người mình đang muốn cái gì. Cô thèm muốn thức ăn, và rượu. Cô ngồi xuống gọi một ly Vodka hương chanh và một cái bánh kẹp.
Một người đàn ông tiến tới nhìn cô hỏi:
- Tôi có thể ngồi xuống không?
- Tại sao? Quỳnh không thèm ngẩng lên nhìn người đàn ông.
- Chẳng sao cả! Trông cô không được khoẻ. Mặt trắng bệch, môi tím ngắt, có lẽ là cô bị ốm chăng? Tôi đi đường đã nhận ra điều đó.
- Anh ngồi xuống có chữa được bệnh của tôi không?
- Không chữa được. Người đàn ông thành thực.
- Vậy anh đi đi. Quỳnh khó chịu quay đầu đi, không thèm nhìn ông ta. Người phục vụ đem rượu tới, Quỳnh uống một hớp hết sạch.
Người đàn ông không nói gì, nhưng cũng không rời bước.
- Thế này vậy. Vài tiếng đồng hồ nữa sẽ tới sinh nhật tôi, nếu anh mua cho tôi bánh sinh nhật, tôi sẽ mời anh ngồi xuống. Quỳnh cảm thấy anh ta không đi, nên từ từ quay đầu lại, cười hì hì nhìn anh ta. Quỳnh chợt nhận ra đó là người đã đứng bên cạnh Lâm Diệu Nghị lúc nãy. Rượu rất nặng, cô lại uống nhanh quá, cảm giác bồng bềnh đến gần như tức thì.
- Được, cô còn muốn gì nữa không? Anh ta hỏi.
- Nến chứ gì nữa, anh ngốc thật. Sinh nhật đương nhiên phải ước, không đúng à? Quỳnh cười và kêu lên thật to. Mọi người xung quanh đều nhìn sang. Quỳnh chưa bao giờ đùa thoải mái tự nhiên như thế, cô đã say. Người đàn ông gật đầu, đi ra khỏi quán cà phê. Quỳnh buồn rầu nhìn cánh cửa khép lại. Cô nghĩ có lẽ người kia đã đùa cô, anh ta sẽ không quay lại nữa.
Quỳnh ăn cánh bánh với tốc độ nhanh nhất, sau đó lại gọi thêm một ly Vodka, và một suất Pizza. Quỳnh cảm thấy mình chuẩn bị cuồng thực. Cô thừa nhận mình đang tiếp tay cho thói xấu. Nhưng điều đó gián tiếp chứng tỏ sức sống trong cô còn chưa cạn kiệt, có lẽ vậy.
Vị ngọt của bánh làm dạ dày cô ấm áp, làm tan đi sự lạnh giá trong cô. Còn vị nồng của rượu như mũi kim, bất thình lình xuyên suốt cả cơ thể. Cô bắt đầu cảm thấy tiếng gió thổi qua dạ dày. Cô đang mở cửa.
Quỳnh uống ba ly rượu thì người đàn ông quay trở lại. Cô vẫn còn chút tỉnh táo, nhận ra anh ta bèn vui vẻ gọi lớn.
Anh ta xách theo một chiếc hộp vuông màu xanh da trời. Trên có dây ruy băng bằng lụa hồng. Quỳnh vốn có ấn tượng đặc biệt với những dải ruy băng này. Hồi nhỏ cô không có những chiếc băng đô kẹp tóc xinh đẹp, nên cô buộc tóc bằng những sợi dây ruy băng để dành từ món quà sinh nhật. Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh vui vẻ toát ra từ dải buộc. Quỳnh bật cười.
Quỳnh thấy vui vẻ như một đứa trẻ, giơ tay đòi mở hộp bánh sinh nhật. Nhưng động tác của cô run rẩy, chút nữa thì chiếc bánh lộn nhào xuống đất. Người đàn ông vội vàng đỡ lấy, mở nút thắt giúp Quỳnh. Anh ta tưởng Quỳnh muốn ăn bánh, bèn lôi nó từ trong hộp ra ngoài. Chiếc bánh thật đặc biệt. Một hình vuông không lớn lắm, bề mặt như thảm cỏ sau mưa với một lớp màu xanh lục ướt át, điểm xuyết là những chiếc nấm nâu đỏ. Trên mặt bánh còn có nhiều loại trái cây gắn lên, có lẽ giống một cánh rừng tươi tốt hơn. Anh ta nhìn Quỳnh, quan sát thái độ cô khi nhìn thấy chiếc bánh. Nhưng Quỳnh dường như tỏ ra không quan tâm đến chiếc bánh, cô chỉ dùng ngón tay khều dải lụa lên buộc tóc mình, bỏ sợi dây buộc tóc cũ ra. Anh ta nhìn thấy sợi dây buộc đã sờn hết lớp chỉ màu bên ngoài, để lộ ra sợi cao su màu trắng bên trong. Tóc Quỳnh đã khá dài, lúc buông ra có thể rủ xuống tận lưng. Tóc và dải lụa đều khá trơn, tay Quỳnh run hơi mạnh nên không sao buộc được. Cô nhìn anh ta bối rối. Anh ta bước tới sau lưng Quỳnh, giúp cô buộc lại tóc. Quỳnh dùng tay vuốt ve dải lụa, sau đó vẩy tóc vài lần để chắc chắn là dải lụa không bị tuột xuống nữa. Cô hài lòng nói với anh ta:
- Cảm ơn anh đã tặng tôi quà sinh nhật, đã lâu không ai tặng quà cho tôi rồi đấy. Cô nói, chỉ tay vào dải lụa trên tóc mình.
- Đó không phải là quà, quà ở trong này kia. Anh rút trong túi ra một chiếc đồng hồ màu hồng đào, trông tựa như một cái bánh thạch.
A! Quỳnh thốt lên, chụp lấy chiếc đồng hồ - thật là kỳ diệu. Trong cuốn Nụ cười như hoa có đoạn La Hoá tặng Hỉ Nhiên quà sinh nhật, cũng chính là một chiếc đồng hồ. Hỉ Nhiên nghèo khổ hết sức vui sướng, cô đeo lên tay ngắm nghía hồi lâu rồi mới nói với La Hoá: Anh biết không, từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ có một chiếc đồng hồ, em đã quen với việc đoán thời gian. Bây giờ nhìn thấy chiếc kim giây không ngừng tích tắc tích tắc trôi đi, cảm thấy hơi sợ.
Từ nhỏ tới lớn chưa từng có một chiếc đồng hồ là Hỉ Nhiên, cũng chính là Quỳnh. Quỳnh cũng đeo đồng hồ vào tay, ngắm nghía hồi lâu, nói như với chính mình: “Anh tốt hơn cả La Hoá đấy, tặng đồng hồ điện tử nên tôi không thấy kim giây để mà lo sợ“.
Quỳnh ngước cặp mắt ngây thơ nhìn lên. Người đàn ông hơi rùng mình, nói:
- Sắp mười hai giờ rồi, thắp nến ước nguyện đi.
- Vâng! Quỳnh vội vã trả lời.
Anh ta lấy ra những que nến mảnh, cắm từng cây lên chiếc bánh. Bỗng nghe thấy cô lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai? Cô nói rõ ràng từng chữ, tựa như một nữ phù thuỷ đầy ma thuật.
Người đàn ông bị bất ngờ, giật mình một cái. Chưa kịp trả lời, Quỳnh đã bật cười:
- Không cần nói với tôi anh tên là gì đâu, dù sao tôi cũng không nhớ nổi.
Anh ta không nói nữa, tiếp tục cắm nến, sau đó rút bật lửa ra châm. Quỳnh hỏi xin thuốc lá. Cô ngậm thuốc lên mồm, hút một hơi sâu rồi hỏi:
- Bắt đầu ước được chưa?
Người đàn ông gật đầu. Cô gái bèn nhắm mắt lại. Cô gắng thử mấy lần, nhưng không sao tập trung tinh thần được, nhắm mắt rồi lại mở mắt ra. Cuối cùng cô thở dài nói với anh ta:
- Trong đầu tôi chẳng nghĩ ra được gì cả, anh ước dùm tôi đi.
- Chuyện này làm sao làm hộ được! Anh ta nói, nhưng rồi nhìn thấy bộ dạng ngây ngất của Quỳnh, không đành lòng, bèn nói: “Thôi được!“. Anh ta nhắm mắt, bắt đầu ước. Quỳnh nhìn anh ta nhắm mắt. Lông mi dưới ánh đèn trông rất dài. Cái cằm nhòn nhọn có một vệt lõm vào. Sắc mặt rất trắng. Cô cho rằng anh ta rất đẹp trai. Hai người đang ngồi bên cửa sổ. Bên ngoài là phố Đào Lý, ánh đèn rực rỡ và những chiếc xe sang trọng lướt qua. Quỳnh ngắm kỹ anh ta, rồi lim dim mắt thưởng thức giờ phút thú vị này.
Cô dường như nghe thấy tiếng của Lục Dật Hán. “Chúc mừng sinh nhật bé Quỳnh!“.
Người đàn ông ra sức nghĩ những điều ước cho Quỳnh, mất khá lâu mới tạm thấy ổn thoả. Anh ta mở mắt ra, nhìn thấy cô gái đã gục lên mặt bàn ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.