Ti Mệnh

Chương 22: Thành chủ Hoang Thành




Nhĩ Sanh ôm Trường Uyên khóc đến vô cùng thê thảm, mới đầu còn có thể nghẹn ngào thốt lên đôi ba câu, lúc sau, ngay cả hai chữ “Trường Uyên” cũng không thốt lên được.
Mà Trường Uyên đã lâu chưa từng thân cận với Nhĩ Sanh như vậy, cả người vẫn còn có chút cứng ngắc, qua hồi lâu mới chậm chạp thích ứng, do dự một hồi cuối cùng mới đem hai tay vòng qua sau lưng Nhĩ Sanh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tùy ý Nhĩ Sanh một phen nước mắt nước mũi khóc ướt xiêm y của mình.
Trong cơn bão cát đầy trời, Nhĩ Sanh quỵ xuống trên đất, Trường Uyên gập người ngồi cạnh, bọn họ lẳng lặng ôm nhau, một người lệ rơi đầy mặt cả người vô cùng chật vật, người còn lại ánh mắt ôn hòa nhưng động tác lại có chút cứng ngắc không thôi.
Nhưng vâng, cả hai người họ đều không thể buông đối phương ra.
Không biết qua bao lâu, chờ khi cát bụi bị gió cuốn đi, trong trời đất cuối cùng cũng triệt để tĩnh lặng, Nhĩ Sanh mới khó khăn ngừng khóc, ngước đôi mắt sưng húp lên tội nghiệp nhìn Trường Uyên hỏi: “Chàng đi lâu như vậy … lâu như vậy … Ở bên ngoài, chẳng lẽ có nữ nhân khác ? Bằng không, bằng không tại sao ngay cả đến liếc mắt nhìn ta lấy một lần chàng cũng chưa từng.”
Sau khi nghe xong những lời này, Trường Uyên có chút dở khóc dở cười nhìn chằm chằm Nhĩ Sanh hồi lâu, lập tức thành thật lắc đầu: “Ta chưa từng có nữ nhân khác.”
Trong lòng Nhĩ Sanh nhất thời càng thêm tủi thân, những giọt lê vừa mới ngưng giờ chực trào trên khóe mắt: “Vậy … Vậy là chàng chán ghét ta sao ? Rất ghét ? Ngay cả nhìn một lần cũng không muốn ? Cho nên mới vội vàng bỏ đi không một lời nhắn lại ?”
Trường Uyên thở dài: “Nàng hiểu lầm ta rồi, ta vẫn luôn chỉ có mình Nhĩ Sanh.” Trường Uyên vuốt ve tóc Nhĩ Sanh, “Từ trước đây rất lâu ta đã tìm được nàng, chỉ là nàng chưa từng nhận ra ta.”
“Nói bậy.” Nhĩ Sanh nói. “Dù chàng có hóa thành tro ta cũng vẫn nhận ra chàng.”
Trường Uyên trầm mặc không lên tiếng, cuối cùng vẫn không đem chuyện khó xử, mình bị đánh thành con rắn nhỏ nói lại với Nhĩ Sanh.
Hắn là rồng, dù có bị cầm tù bao nhiêu lâu cũng vẫn có lòng kiêu ngạo của một thần long thượng cổ, ấy vậy mà hết lần này đến lần khác bị Nhĩ Sanh nhận nhầm thành rắn, chuyện mất mặt như vậy sao hắn có thể nói ra, cho nên khống tính tiếp tục nói thêm về đề tài này.
“Truy binh trước kia … vẫn chưa bị ta nhổ cỏ tận gốc, ta nghĩ sau khi thương thế của hắn lành lại sẽ còn đến tìm chúng ta gây phiền toái nên dứt khoát ẩn núp trong chỗ tối dưỡng thương, chưa từng hiện thân ra gặp nàng.”
Nhĩ Sanh ngẩn ngơ: “Nói như thế, Trường Uyên vẫn luôn ở gần bên cạnh ta ?”
“Ừm.” Trường Uyên nghiêm túc gật đầu, như e sợ Nhĩ Sanh không tin.
Nhĩ Sanh cực kỳ vui vẻ nắm lấy tay Trường Uyên: “Ta đây đọc sách, viết chữ, có phải chàng đều nhìn thấy ? Học xong ta còn vẽ tranh, gảy đàn, tuy rằng hai thứ này phu tử nói ta không có tài năng thiên phú, nhưng bản thân ta cảm thấy không tồi, hôm nào ta vẽ tranh, gảy đàn cho chàng nghe được không ?”
Trường Uyên sao lại chưa từng thấy qua nàng vẽ tranh, chưa từng nghe nàng gảy đàn. Hắn biết phu tử nói Nhĩ Sanh ở phương diện này không có tài năng thiên phú thật sự là khích lệ Nhĩ Sanh, nhưng dù xấu như thế nào, khó nghe ra sao, đều là tấm lòng của Nhĩ Sanh, hắn sẽ không bao giờ cự tuyệt.
Lúc Trường Uyên gật đầu, Nhĩ Sanh càng thoải mái: “Ta đã học được rất nhiều pháp thuật, biết cách khống chế Nhất Lân kiếm, hôm nào ta cũng sẽ biểu diễn cho chàng xem, có được không ?”
Trường Uyên một mặt sủng nịch đáp ứng nàng: “Được.”
“Trước đây vài ngày, Thần Chử từng thổ lộ với ta, ta đã thu thập hắn, chàng có chịu không ?”
“Có …” Trường Uyên dừng một chút, bàn tay không tự giác nắm chặt lại “Thu thập như thế nào ?”
Nhĩ Sanh vô cùng tự nhiên nói: “Dĩ nhiên là thu thập như thu thập yêu quái rồi. Ta đã có Trường Uyên, cần hắn để làm chi, hiện giờ hắn dù có hướng ta thổ lộ thế nào cũng vô ích, ta đã cự tuyệt rõ ràng rồi. Nếu lần sau hắn còn đến quấy nhiễu ta, chúng ta liền xem hắn như yêu quái mà tống cổ đi, có được không ?”
Trường Uyên trịnh trọng gật đầu: “Rất tốt.”
Có Trường Uyên làm bạn, nơi không ngày không đêm, hoang vu không có lấy một sinh linh nào sinh sống tựa hồ không còn đáng sợ như trước.
Nhĩ Sanh hưng trí bừng bừng đem hết thảy cuộc sống trong ba năm từng chút từng chút một kể lại, lần đầu tiên cùng sư tỷ ra ngoài trừ yêu; lần đầu thấy sư phụ cùng sư tỷ cãi nhau; lần đầu tiên ngồi học cùng lũ trẻ ở học đường, cùng đọc bài viết chữ; lần đầu tiên viết một cái thoại bản ngắn cầm đi đưa cho đồng học truyền nhau đọc, sau đó không lâu bị phu tử tịch thu lại. Không rõ chi tiết, mặc kệ Trường Uyên có biết hay không, nàng đều nhất nhất kể cho hắn nghe. Mãnh liệt mà bá đạo muốn chia sẻ với Trường Uyên cuộc sống của mình trong vài năm qua, từng ly từng tý.
Hầu hết những chuyện Nhĩ Sanh kể, Trường Uyên đều tận mắt thấy qua, nhưng hắn vẫn lắng nghe rất chăm chú, những chuyện bình thường không có gì lạ này từ trong miệng Nhĩ Sanh kể ra bỗng trở nên vô cùng thú vị. Nhĩ Sanh tựa hồ rất có thiên phú kể chuyện, giống hồi còn ở trong Vạn Thiên Chi Khư, Ti Mệnh vẫn thường hay kể chuyện cho hắn nghe, mỗi một câu chuyện nhỏ nhặt, vụn vặt từ trong miệng nàng thốt ra vĩnh viễn đều trở nên vô cùng thú vị.
Ở trong hoang thành không rõ ngày đêm thế nào cho nên khi Nhĩ Sanh nói đến miệng khô lưỡi đắng vẫn chưa thấy trời tối, nàng rốt cục cũng đưa ra nghi vấn: “Trường Uyên, chàng có biết bây giờ là canh mấy không ?”
Trường Uyên lắc đầu.
Nhĩ Sanh ngẩn ngơ: “Chúng ta vẫn nên đi tiếp thôi, ra ngoài lâu sư phụ sư tỷ sẽ lo lắng.”
“Chỉ sợ muốn ra ngoài không dễ như vậy đâu.” Trường Uyên nói, “Cho đến nay, ta chưa từng nghe qua có ai lọt vào trong này rồi còn có thể ra.”
Nhĩ Sanh đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy bốn bề trừ bỏ cát vàng mênh mong, cái gì cũng không thấy, cuối cùng lại nhớ đến một vấn đề quan trọng vốn đang định hỏi: “Trường Uyên, đây là đâu ? Tại sao chúng ta lại ở nơi này ?”
Chờ khi Trường Uyên đem mọi chuyện kể lại cho Nhĩ Sanh xong, nàng mới giật mình nhận ra tình cảnh thập phần nguy hiểm của mình cùng Trường Uyên lúc này. Thứ nhất, ở đây cái gì cũng không có, ngoại trừ thi thoảng có cơn bão cát thổi qua, ngay đến một chút dấu hiệu của mưa cũng không có. Thứ hai, đây là nơi giam cầm những tội đồ tội ác tày trời, trước khi bị bắt giam vào Hoang Thành Vô Cực, mỗi người trong họ không phải bá chủ một phương cũng có bản lĩnh hơn người, những người như vậy phần lớn bản tính đều không tốt, sau khi tiến vào trong Hoang Thành không có người quản chế, đối với người bên ngoài quả thật chẳng có chút uy hiếp nào, song … Ở chốn hoang vu không người cai quản này, họ hoàn toàn có thể tự do hoành hành ngang ngược.
Thật may là cho đến giờ vẫn chưa chạm mặt qua, nếu lúc sau gặp phải có lẽ nàng và Trường Uyên sẽ phải một lần nữa tách rời …
Chẳng lẽ đánh nhau với người ta sao ?
Nhĩ Sanh rất lo lắng, nhưng biểu tình của Trường Uyên lại vô cùng bình thản. Hắn bình tĩnh nói: “Nếu là dùng vũ lực mà giành phần thắng liền không còn cần phải sợ hãi nữa.”
Nhĩ Sanh đã không còn là cô bé trước đây chuyện gì cũng ngốc nghếch tin tưởng Trường Uyên, nàng hiện tại tốt xấu gì cũng biết phân tích rõ tình thế. Nàng biết Trường Uyên lợi hại như thế nào, đối phó với một, hai hay cả chục đối thủ cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu đối phương có cả ngàn vạn người, lúc đó Trường Uyên song quyền nan địch tứ thủ[1], nếu như bị người ta đánh lén phải làm sao đây ?
Đang lúc Nhĩ Sanh mặt co mày cáu, một toán binh lính mũ giáp chỉnh tề đi tới, tìm thấy họ giữa sa mạc hoang vắng này. Lúc đầu Nhĩ Sanh còn tưởng đối phương có gì đồ bất lợi với mình, lôi kéo Trường Uyên bỏ chạy, chờ khi bị toán binh này đuổi theo phía sau suốt một quãng đường dài, Nhĩ Sanh mới biết … thì ra họ được Thành chủ Hoang Thành phái tới.
Thành chủ Hoang Thành …
Nhĩ Sanh nhìn Trường Uyên, ánh mắt như hỏi, một tòa thành giam giữ phạm nhân mà cũng có Thành chủ sao ?
Trường Uyên cũng lấy ánh mắt đáp lời nàng: Cứ đi xem rồi biết.
Nếu chỉ có mình Nhĩ Sanh, đánh chết nàng cũng không đi theo họ, nhưng nhìn sang tay phải đang gắt gao nắm lấy tay Trường Uyên, tay còn lại nắm chặt Nhất Lân kiếm, Nhĩ Sanh mới thoáng an tâm mà theo toán binh đi gặp vị Thành chủ Hoang Thành trong truyền thuyết kia.
Thành chủ ở trong một tòa lầu các phía trên cổng thành, ngày đêm trông giữ chốn hoang tịch này.
Hoang Thành Vô Cực chỉ có một cửa vào, đã vào thì không thể ra. Phàm là những kẻ có ý định muốn trốn ra, tất sẽ có một trong hai loại kết cục, một là tan xương nát thịt dưới thiết kích trong tay bọn lính, hai là tan xương nát thịt bởi kết giới bên ngoài Hoang Thành. Phàm là những kẻ có đầu óc một chút đều sẽ không mạo hiểm đem tính mạng mình ra thử.
Nhĩ Sanh cùng Trường Uyên bị binh lính dẫn đến tòa lầu trên cổng thành. Chờ trong đại sảnh hồi lâu mới thấy một bóng người khoan thai bước ra.
Trường Uyên nhìn thấy thành chủ, mày kiếm tức thì nhíu lại, Nhĩ Sanh cũng hoảng sợ thốt lên: “Đây là Thành chủ ?”
“….Là nữ ?”
“Có ý kiến gì không ?” Trường bào hồng phấn lả lướt lay động kéo trên mặt đất, nữ tử chậm rãi bước lên bậc cầu thang, ngồi lên chiếc ghế chủ tọa cao nhất. Sắc mặt nàng tái nhợt, thân ảnh có điểm thâm trầm, ánh mắt âm u tịch mịch nhìn Nhĩ Sanh. Một người trước nay vẫn luôn lớn gan lớn mật như Nhĩ Sanh cũng bị dọa sợ đến chân tay mềm nhũn.
Nữ nhân này, oán khí nặng nề …
Phải chăng, nàng ta căn bản không phải người ?
Nhĩ Sanh nhớ lại những lần đi trừ yêu, Tễ Linh thường dặn đi dặn lại, không được để lộ ra sự sợ hãi, nàng mới vừa thẳng lưng lại nhớ, hiện giờ nàng đã tìm được Trường Uyên, hoàn toàn không phải cố tỏ ra mình mạnh mẽ, không sợ hãi. Vẫn nên tặng cho tướng công biệt ly lâu ngày một cơ hội để thể hiện mình đi !
Kết quả, Nhĩ Sanh thẹn thùng che mặt, lui tới nấp sau lưng Trường Uyên, túm nhẹ lấy ống tay áo hắn, giả mù sa mưa sụt sịt nói: “Trường Uyên, ta sợ.”
Bọn hộ vệ hung thần ác sát trong sảnh đều bị thanh âm nũng nịu này khiến cho cả người cứng đờ, yên lặng quay đầu sang chỗ khác.
Trường Uyên hồn nhiên không phát giác Nhĩ Sanh đang tỏ vẻ, giống như để nàng an lòng, khẽ vỗ vỗ lên bàn tay nàng: “Chớ sợ, không có sát khí.”
Cao cao phía trên, nữ tử đang dùng thiện, ngẩng đầu thấy cảnh Trường Uyên trấn an Nhĩ Sanh như vậy, trong đôi mắt đen, âm khí tích tụ ngày một ngưng trọng, hơi nheo mắt lại, nàng ta im hơi lặng tiếng phất ống tay áo, xuất ra một cỗ sát khí âm nhu đến cực điểm.
Giả bộ nhu nhược là một chuyện, đến lúc thật sự bị người khi phụ đó lại là một chuyện khác. Nhĩ Sanh dũng mãnh đem Trường Uyên che chở ở phía sau, tay áo khẽ động, nhảy lên phía trước dùng Nhất Lân kiếm chém đứt cỗ sát khí bức người kia, tay chỉ thẳng vào hồng y nữ tử mở miệng quát lớn: “Ai dám bắt nạt Trường Uyên !”
Toàn sảnh không ai hé răng, chỉ có Trường Uyên khẽ vuốt ve tóc Nhĩ Sanh, thành thật đáp: “Bọn họ đều không dám.”
Hồng y nữ tử đối với hành vi vô lễ của Nhĩ Sanh cũng không có tức giận, chỉ thổi thổi móng tay, cả người dựa trên ghế, âm trầm nói: “Ta không muốn động thủ, nhưng tốt hơn hết là đừng để ta thấy cặp đôi các người có những cử chỉ thân mật, bằng không ta sẽ đố kị, không kiểm soát được mà ghen tị.” Thần sắc thản nhiên, giống như một người đã chết, ngữ điệu không có nửa điểm trầm bổng.
Nhĩ Sanh hoài nghi đánh giá nàng một lượt, thấy nàng ta thật sự không tính công kích họ tiếp mới đem Nhất Lân kiếm thu lại. Lúc này, lại nhớ đến mình vừa rồi nhanh nhảu đoạt mất cơ hội thể hiện của tướng công, vội tung tăng tránh sau lưng Trường Uyên, chỉ đạo: “Trường Uyên ! Bảo vệ ta !”
“Ừm, được.”
Lại một cỗ sát khí ập tới, Trường Uyên phất tay đỡ, lần này hai cỗ sức mạnh va chạm vào nhau gây ra phản chấn, khiến cả đại sảnh to lớn rung chuyển.
Nhĩ Sanh cả giận nói: “Chẳng phân biệt tốt xấu, không biết đây là tật xấu gì nữa !”
“Ngại quá, ta là đang ghen tị.” Nữ tử thu tay vào trong ống tay áo, ngữ khí âm trầm mở miệng: “Nhịn không được lại động thủ.”
Nhĩ Sanh khóe miệng co quắp, Trường Uyên ở bên giải thích: “Cũng không thể trách được, nàng ta là yêu quái do oán khí ngưng tụ mà thành, trời sinh tính đã ngập tràn ghen tị cùng oán hận.”
Nữ tử nhíu mày, tựa hồ có chút kinh ngạc vì Trường Uyên biết việc này, nhưng kinh ngạc cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nàng lập tức trở lại dáng vẻ vô biểu, chỉ máy móc gật đầu, tán thành nói: “Ta tên gọi Nữ Oán, chính là nữ tử sinh ra từ oán khí. Thành chủ tạm thời của Hoang Thành.”
Nữ tử sinh ra từ oán khí, Nhĩ Sanh thầm nghĩ, thì ra trên thế gian còn có nữ tử u ám như vậy ?
Ở một nơi tụ tập toàn đám nghiệt đồ tội ác tày trời như Hoang Thành Vô Cực, ngồi trên cái ghế Thành chủ nhất định phải là người có bản lĩnh, nói cách khác, Nữ Oán này đánh bại tất cả những kẻ trong Hoang Thành, là kẻ cường thế thắng lợi cuối cùng …
Nhĩ Sanh cũng hiểu, thì ra nữ nhân oán khí nặng nề này mới là vật đáng sợ nhất thế gian.
“Ta không … vui nhất khi thấy người khác có đôi có cặp, bất kể thế nào cũng sẽ không khống chế được mình mà động thủ công kích. Cho nên hai vị, thỉnh thứ lỗi.”
Nhĩ Sanh hơi bĩu môi không lên tiếng, Trường Uyên nói: “Không sao, cũng không gây thương tổn đến chúng ta.”
Dù sao cũng là ở trên địa bàn của người ta, đối thành chủ Hoang Thành nói vậy, quả thật có điểm bất kính. Nữ Oán – kẻ cường đại nhất Hoang Thành, thực ra là dùng vũ lực khiến nhóm ác nhân ở đây phải quy phục, được bọn hắn vô cùng tôn sùng, Trường Uyên nói vậy tuy rằng là sự thật, nhưng vào trong tai kẻ khác, đó lại là những lời đó lại như là coi thường.
Nhất thời trong sảnh vô cùng ồn ào.
Nhĩ Sanh không nghe được người khác nói những lời khó nghe về Trường Uyên nhưng thấy họ túm nhau lại xì xào bàn tán, nhất thời giận dữ rút Nhất Lân kiếm ra uy hiếp. Nữ Oán đột nhiên nói: “Những lời này là thật.”
Bọn hộ vệ trong sảnh nhất thời đều ngẩn ra, ngay cả Nhĩ Sanh cũng mờ mịt nhìn về phía Nữ Oán.
Nàng nói: “Từ lúc công tử bước vào thành,ta liền cảm thấy, trên người công tử có một cỗ hơi thở đồng dạng với ta.”
Trường Uyên nhìn Nữ Oán, không nói câu nào, trầm mặc đợi câu sau.
Nữ Oán cười đến mị nhãn, nói: “Tại sao công tử lại có niềm oán hận lớn như vậy ? Sâu đến tận xương tủy …”
Lời vừa nói ra, Trường Uyên cúi đầu, lặng im không nói. Nhĩ Sanh ngơ ngác nhìn Trường Uyên : “Oán hận lớn ? Trường Uyên, chàng oán cái gì ?”
Trường Uyên quay đầu nhìn Nhĩ Sanh, lại vuốt tóc nàng, thở dài nói: “Oán này cũng không phải là ta mong muốn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.