Ti Mệnh

Chương 25: Bia mộ máu




Đẩy cửa bước vào trong phòng Nữ Oán, Nhĩ Sanh cả người lập tức cứng đờ.
Bỏ qua một bên không khí âm trầm bao phủ khắp nơi, ngay chính giữa căn phòng dựng một bia mộ vô cùng quỷ dị, đỏ như máu, oán khí từ nó tỏa ra khiến Nhĩ Sanh sợ run người. Nữ Oán nghiêng người tựa vào một bên bia, nhỏ giọng hát. Phòng của nàng ta không có hang, không giường, cũng không có cả chăn nệm, ngay một cái bàn cũng không nốt. Nói cách khác, mấy trăm năm qua, nàng ta đều làm việc và nghỉ ngơi trong căn phòng có tấm bia mộ nặng nề oán khí này …
Nhĩ Sanh bỗng cảm nhận sâu sắc cái gọi là bất khả tư nghị[1].
Bị Nhĩ Sanh cắt đứt hưng trí ca hát, Nữ Oán ngậm miệng, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm nàng: “Có chuyện gì ?”
Nhĩ Sanh không trả lời nàng, ngược lại kỳ quái hỏi: “Trong phòng này không có thứ gì cả, bình thường cô nghỉ ngơi thế nào ?”
Nữ Oán tựa lên tấm bia màu đỏ kia đứng dậy, hồng y mềm mại nhẹ lay động theo từng cử chỉ, thoạt trông nàng ta như một nữ quỷ đến từ Địa ngục. “Ta cũng không phải nhân loại, không cần phải nghỉ ngơi.”
Gì mà không cần phải nghỉ ngơi ? Nhĩ Sanh oán thầm, khắp trời đất trong Hoang Thành này đều một màu cam, nhìn hai ngày trời cũng khiến người ta mỏi mệt, cho dù thân thể không cần nghỉ ngơi, tâm trí hẳn cũng phải được thư thả đôi phút chứ. Cả ngày ở trong một nơi như này, quả thực là tự ngược. Những lời này Nhĩ Sanh chỉ dám nghĩ thầm. Gãi gãi đầu, nàng nói: “Ta ngủ không ngon, lại nghe được giọng ca của cô so với bình thường còn ưu thương hơn, thầm nghĩ chắc là cô luyến tiếc bọn ta, cho nên ghé qua thăm cô một chút, tiện đường nói một câu cảm ơn.”
Nữ Oán cùng Nhĩ Sanh bình thường không qua lại nhiều. Khi phải ly biệt với một người mà bản thân quen biết, thường trong lòng mỗi người đều có chút không nỡ, nhưng đối với Nhĩ Sanh, Nữ Oán lại chẳng nảy sinh chút cảm xúc nào giống như vậy. Nàng ta kỳ quái nhìn Nhĩ Sanh, trong lòng thầm nghĩ, nàng ta tưởng ai cũng mê mình chắc. Nghĩ một lát, Nữ Oán lại hỏi: “Vì sao phải cảm ơn ?” Đã rất lâu nàng chưa từng nghe đến từ này.
“Cô giúp ta cùng Trường Uyên rời khỏi Hoang Thành, đương nhiên phải cảm ơn rồi.”
“Không cần.” Nữ Oán lạnh lùng nói, “Việc vị công tử kia tiến nhập Hoang Thành vốn là sai lầm của ta, nên thả, mà tội danh của cô hiện cũng chưa lấy gì làm chắc chắn, đợi sau khi có đầy đủ bằng cớ, ta sẽ bắt cô trở lại, tù tới khi tẫn mệnh.”
Nhĩ Sanh âm thầm le lưỡi: “Cô đừng nói chắc chắn như vậy, ta mới không ngốc nghếch đi phạm đến mấy loại tội lỗi tày đình đâu.” Lướt qua bia đá giữa phòng, nàng hỏi tiếp: “Kia … Đó là thứ gì ?”
“Bia mộ.” Nữ Oán không ngẩng đầu lên, trả lời ngắn gọn.
Nhĩ Sanh vẫn bám riết không tha: “Bia mộ của ai vậy ?”
Nữ Oán nhíu mày, dường như là không muốn trả lời câu hỏi của nàng, nhưng trầm mặc hồi lâu, nàng ta vẫn thành thật đáp: “Bia do chính tay ta lập cho vị phu quân vẫn chưa qua đời của ta.”
Nhĩ Sanh ngẩn ra: “Phu quân ? Cô không phải một nữ tử do oán khí ngưng tụ thành sao ?”
Nữ Oán khẽ vuốt ve tấm bia đỏ như máu kia, trong đôi mắt âm trầm thoáng hiện ra một tia hoài niệm khó mà thấy được: “Trước khi ta biến thành nữ oán, phu quân của ta …” Nàng ta còn chưa nói hết, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt liền trầm xuống, nhìn chằm chằm Nhĩ Sanh: “Cô nên trở về chuẩn bị rời khỏi đây đi.”
Nhĩ Sanh chớp chớp mắt, có chút thất vọng nói: “Chuyện cũ của cô còn chưa kể xong.”
“Ừ, thì sao ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.