Ti Mệnh

Chương 26: Sư đồ




Vô Phương tiên sơn.
Trong cấm địa lộ ra cửa vào Hoang Thành, suốt mấy ngày qua, nhân mã khắp mọi nơi đều chăm chú hướng về Vô Phương. Đã có mấy tên yêu ma tâm địa độc ác tụ tập dưới chân Vô Phương tiên sơn, chỉ là e ngại uy nghiêm Vô Phương xưa nay cho nên vẫn không dám mạo muội mạo phạm.
Người đời đều biết, trong Hoang Thành đều là những kẻ phạm phải tội ác tày trời, nếu không phải từng giữ quyền cao chức trọng cũng từng sở hữu võ công cao cường thâm hậu, không có một ai là lương thiện. Nếu cửa Hoang Thành mở ra, những kẻ bị giam cầm trong đó đều được phóng thích, tà khí sẽ bao trùm khắp thế gian, đối với yêu ma đương nhiên đây là một chuyện phấn khởi. Nhưng đối với con người mà nói, không thể nghi ngờ gì hơn, đó là một kiếp nạn hung hiểm khôn lường.
Toàn bộ đệ tử Vô Phương đều ở trong tư thái sẵn sàng nghênh địch.
Đã mấy ngày qua, Tễ Linh chưa từng chợp mắt nghỉ ngơi. Nàng phụ trách giám sát đám yêu ma tụ tập phía đông bắc chân núi, tuy chỉ là một toán quân ô hợp, nhưng với thể cục rút dây động rừng như hiện nay, nếu không có những hành động kiềm chế bọn chúng, Vô Phương ắt sẽ phải khổ chiến, lấy ít địch nhiều.
Mang trọng thương trong người, lại nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sắc mặt nàng có điểm khó coi. Trầm Túy khoanh tay, nhàn rỗi tựa mình trên một thân cây, mặt không chút biến sắc nhìn thân ảnh nàng mím môi nín lặng hồi lâu bận rộn chỉ huy đám đệ tử, rốt cuộc cũng phải lên tiếng: “Con nên về nghỉ đi.”
Tễ Linh nghe được thanh âm nhàn nhã thảnh thơi của hắn, lập tức quay đầu lạnh lùng liếc Trầm Túy một cái: “Sư phụ, chẳng lẽ người không lo lắng cho Vô Phương, cho sư muội ? Nhĩ Sanh mất tích cũng khá lâu rồi, vì sao người không đi tìm ?”
Tễ Linh quả thật là một người ngoài lạnh trong nóng. Mấy năm ở chung với nhau, tuy ngoài mặt nàng đối với Nhĩ Sanh luôn luôn lạnh lùng đạm mạc song trong lòng đã luôn coi Nhĩ Sanh như muội muội mà đối đãi. Từ sau khi biết Nhĩ Sanh mất tích, nàng chưa từng có một ngày an tâm. Nại Hà sư thúc lại phân phó nàng làm mấy việc này khiến nàng không thể thoát thân đi tìm, thành ra mỗi ngày đều lo đến sứt đầu mẻ trán.
Một người nào đó lại vô cùng nhàn rỗi, một chút kinh ngạc cũng không có, lại giống như người vô tâm vô phế, vừa không lo lắng cho tình hình của Vô Phương, cũng lại chẳng đi tìm Nhĩ Sanh, chỉ rảnh rỗi đến phát khùng, suốt ngày theo sau lưng nàng.
Trầm Túy ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Con nhóc Nhĩ Sanh kia thoạt nhìn ngốc nghếch thế thôi, so với con còn thức thời lắm. Chẳng hạn như đối với những giáo lý trong tu tiên, chỗ nào vô vị, nên bỏ qua, nó sẽ tuyệt không cố sống cố chết ôm lấy, cũng sẽ càng không khiến mình phải chịu thiệt thòi. Vi sư cho rằng, con một thân trọng bệnh không nên ở đây cố sống cố chết làm mấy cái công việc nhàm chán này, càng khiến người ta lo lắng mà thôi.”
Sắc mặt Tễ Linh nháy mắt trầm xuống: “Hiện giờ cổng Hoang Thành xuất hiện ở Vô Phương, yêu ma các giới tụ tập, có xu thế bao vây lấy Vô Phương, các đệ tử đồng lòng ngăn địch, sư phụ lại cho rằng … đây là một công việc nhàm chán ?”
Đối với sự chỉ trích của Tễ Linh, Trầm Túy chỉ xua tay cười mà nói: “Chừng này tiểu quái thì có thể vây được Vô Phương ? Tễ Linh, không phải con quá coi thường sư môn ta đó chứ ? Các sư bá con thường khuyếch đại sự thật, vậy mà cũng tin ?” Nhìn về phía cấm địa, ở một nơi rất xa, có thể cảm nhận được hai cỗ hơi thở cường đại đang lẳng lặng tranh đấu, một tiên một yêu. Hai bên đều đang áp chế lẫn nhau. Trầm Túy nói: “Nếu tình thế thật sự nghiêm trọng như những gì sư thúc sư bá con nói, vì sao tiên tôn lại không có nửa điểm vội vã, còn có tâm tư ở đó cùng người giao đấu ?”
Tễ Linh nhìn theo tầm mắt Trầm Túy.
Tiên tôn cùng tên yêu quái khổng tước Lỗ Mỹ Nhân kia đã ngừng ám một ngày một đêm, mặc dù không trực tiếp so chiêu nhưng vẫn đang âm thầm không tiếc linh lực mà phân cao thấp. Cả Vô Phương đều bị bao phủ trong sự giằng co của hai luồng linh lực mạnh mẽ đó. Đây cũng là một trong các nguyên do đám yêu quái dưới chân núi không dám tùy tiện xâm nhập Vô Phương.
Trầm Túy nói tiếp: “Hay ý con, tiên tôn là người không biết chừng mực ?”
Tễ Linh ngẩn ra, trầm mặc không nói.
Trầm Túy tiến lên, xoa nhẹ đầu nàng, đem những sợi tóc tán loạn vuốt lại quy củ, vỗ nhẹ gáy Tễ Linh: “Trở về nghỉ ngơi đi, sư phụ dù vô năng cũng có thể bảo hộ bình an cho con.”
Tễ Linh theo bản năng gạt tay Trầm Túy ra, nhưng nghe được những lời này, hàng mi khẽ cụp xuống, tùy ý Trầm Túy đem tóc nàng vò loạn. Trầm Túy vỗ vỗ đầu nàng, khẽ ngáp một cái đi lên phía trước: “Nhưng nếu con đã lo lắng như thế, vi sư sẽ thay con giám sát, thế nào ?”
Tễ Linh quay đầu nhìn theo bóng lưng Trầm Túy, thấy hắn vừa đi vừa lấy ra bầu rượu bên hông, lắc lắc, phe phẩy, lầm bầm làu bàu nói, “Vừa lúc thiếu hai vị dược liệu bất âm bất dương ngâm rượu, để bắt hai con tiểu yêu thử xem sao …”
Đưa tay sờ lên nơi vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay ấy, lặng lẽ, một mạt ửng đỏ khẽ lan đến tận mang tai. Bên môi lơ đãng thốt ra hai chữ “Sư phụ ….”, nhưng là, cơn đau đầu ập đến khiến nàng giật mình bừng tỉnh, tiếp đó sắc mặt trở lên xanh mét.
Bởi vì sư phụ, chỉ có thể là sư phụ[1] …
Tễ Linh vẫn đứng lặng ở chỗ cũ trong chốc lát, bỗng dưng vung tay quăng cho mình một cái tát, tiếng vang còn chưa kịp vang vọng liền biến mất trong vô hình. Tễ Linh xoay người rời đi, cũng không thấy được thân ảnh người mới rồi vẫn chưa đi xa, đang đứng tránh ở phía sau một gốc cây.
Trầm Túy ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười khổ một tiếng: “Rốt cuộc là cái mệnh gì a, hai đồ đệ, một đứa khờ, đứa còn lại thì ngốc. Ti Mệnh tinh quân, ngươi là đang đùa giỡn ta a !”
Quơ bầu rượu đi xuống chân núi, Trầm Túy vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Đều biết rõ không nên phạm phải giáo lý tu tiên, sao còn ngốc nghếch như vậy, ngốc nghếch như vậy …”
Tễ Linh nghe lời Trầm Túy, ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi, nhưng tiên tôn đang cùng Lỗ Mỹ Nhân triền đấu thì không thể khoát tay bước đi nhẹ nhàng như thế.
Vô Phương tiên tôn đương nhiên là vô cùng lợi hại, nhưng kịch đấu suốt một ngày một đêm, linh lực hao tổn không ít mang đến gánh nặng tương đối lớn đối với cơ thể. So với ngày thường, sắc mặt tiên tôn tái nhợt đi rất nhiều.
Đương nhiên, Lỗ Mỹ Nhân cũng không khá hơn là bao. Hắn với tiên tôn pháp lực vốn ngang ngang nhau, lúc trước bắt cóc Nhĩ Sanh lại bị người ta ám toán, nỗ lực duy trì đến bây giờ cũng sớm đã đến cực hạn. Lỗ Mỹ Nhân thần sắc trắng nhợt như tuyết, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, nhưng vẫn cứng miệng không buông tha người: “Tiên tôn, bổn vương là người không phải vướng bận điều gì, cùng ngươi càng đấu càng hăng, nếu có thua, ta chẳng qua còn có thể chạy lấy người. Nhưng, trên lưng ngươi còn đeo cả Vô Phương, hiện giờ lại hao tổn nhiều linh lực như vậy, nếu có kẻ nào đó lòng dạ khó lường đánh vào Vô Phương, ngươi nên làm thế nào cho phải ? Hoang Thành hiện thế, đây là chuyện lớn của thiên hạ, tiên tôn đừng phí thời gian tức giận mà dây dưa với bổn vương mà chậm trễ chuyện muôn dân đại sự.”
Tiên tôn sắc mặt không đổi, chỉ thản nhiên nói: “Hoang Thành đã có người bảo hộ, không cần đến Vô Phương ta ra tay. Còn ngươi, nếu như thua, đừng nghĩ đến chuyện bước chân ra khỏi Vô Phương.” Tiên tôn mặc dù không rõ thân phận kẻ này thế nào, nhưng nghe hắn tự xưng “bổn vương”, lại thăm dò kỹ lưỡng yêu lực của hắn, thầm đoán, kẻ này nhất định có quan hệ mật thiết với Vương tộc của Yêu giới, cho nên dù gặp nhiều trắc trở cũng muốn bắt giữ hắn.
Lỗ Mỹ Nhân nghe được những lời này, hơi nhíu mày, nụ cười bên môi thoáng gợn lên một tia trào phúng: “Chưa bàn đến chuyện ta có bước chân ra khỏi Vô Phương được không, nói đến Hoang Thành, những kẻ nào sẽ đến bảo hộ ? Vô Phương là môn phái phát triên an toàn trong nhiều năm, các môn phái tu tiên trong tối ngoài sáng tất đều có điểm bất mãn, chắc Vô Phương tiên tôn không phải chưa từng phát giác ra chuyện này, mà nay, mai phục bốn bề Vô Phương đều là yêu ma ?”
Hắn vừa dứt lời, phía tây bỗng truyền đến một trận tranh cãi ầm ĩ, kết giới trên không trung từng đợt, từng đợt bị yêu khí va vào, không ngừng rung chuyển. Dường như đám yêu ma kia đã không nín nhịn được nữa mà ra tay.
Lỗ Mỹ Nhân thấy thế, cười rất chi là vui vẻ: “Biến cố dồn dập ập đến, Vô Phương phen này quả là tứ cố vô thân[2].”
Tiên tôn nhìn lên từng đợt yêu khí đánh vào kết giới, sắc mặt vẫn lạnh lùng mà trong trẻo như trước: “Liều lĩnh.”
Dị biến nổi lên, chân trời xẹt qua một đạo bạch quang, Lỗ Mỹ Nhân chỉ thấy, theo hướng đó, một tầng sương khói nồng đậm bốc lên, tiếp đó tất cả yêu khí đều biến mất. Mấy tên yêu quái đứng gần đám sương đều hóa thành tro bụi, theo gió tán đi.
Sắc mặt Lỗ Mỹ Nhân phút chốc trầm hẳn xuống, híp mắt bình tĩnh đánh giá người đang đạp gió bay tới – trường bào lam sắc phiêu dật, thần sắc nghiêm trang, trầm mặc.
Người nọ lẳng lặng nói: “Kẻ nào cả gan đến gần Hoang Thành Vô Cực, giết.”
Lời vừa nói ra, vang vọng khắp Vô Phương, bốn phía vốn còn xao động bỗng chốc yên tĩnh trở lại. Lỗ Mỹ Nhân chậm rãi đem ánh mắt quét về phía người nọ, rồi lại chuyển về trên mặt tiên tôn, cười lạnh nói: “Bổn vương không ngờ, Vô Phương cùng đọa tiên nhập ma còn có tình nghĩa thâm sâu như vậy.”
Tiên tôn rủ mi không đáp. Xa xa, nam tử mặc trường bào lam sắc lơ lửng trong không trung bỗng dừng lại, ánh mắt quét về phía cái hồ cạn bên trong cấm địa. Sắc mặt điềm tĩnh thoáng chốc biến đổi, sát khí trong mắt càng nặng: “Kẻ nào dám quấy nhiễu sự an bình của Hoang Thành ?”
Lời nói của hắn vô cùng kỳ quái. Hoang Thành Vô Cực là nơi giam giữ những tội đồ ác nghiệt tày đình, vốn là một nơi đầy tội ác, làm sao có thể nói đến an bình ….
Đúng lúc này, tấm bia khắc bốn chữ “Hoang Thành Vô Cực” mạnh mẽ rung chuyển, sau đó từ trong lòng đất mơ hồ truyền đến những tiếng vù vù. Tiên tôn nhướn mày, Lỗ Mỹ Nhân thì nghi hoặc mà hưng phấn đánh giá phía dưới.
Nam tử mặc trường bào lam sắc nhìn chăm chăm tấm bia, trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng gợn lên từng đượt sóng lớn ….
Cùng lúc đó, Trường Uyên và Nhĩ Sanh bước vào trong một đám sương mù đen.
Cảnh sắc trước mặt họ bỗng dưng biến đổi, quanh mình truyền đến những thanh âm đổ vỡ, cả thế gian dường như muốn sụp đổ. Nhĩ Sanh không khỏi khẩn trương dừng bước, nắm chặt lấy tay Trường Uyên.
Nhận ra sự bất an của Nhĩ Sanh, Trường Uyên nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, tất cả do tâm sinh.”
Đám sương đen bọn họ mới thấy đó chính là tầng kết giới bên ngoài Hoang Thành, bên trong kết giới là một mê trận tự nhiên. Mặc dù là thần long thượng cổ song Trường Uyên cũng không đủ mạnh để xuyên qua kết giới tự nhiên được hình thành từ trời đất này. Khó khăn lắm Trường Uyên mới có thể khám phá ra được chút ít bí mật trong đó.
Nơi này vốn là một mảnh hỗn độn, hoàn toàn không phân rõ bắc nam, không có vật tham chiếu, làm sao biết được họ vẫn luôn đi đúng hướng ?
Cổng thành là do Nữ Oán mở ra, nàng ta là Thành chủ Hoang Thành, nếu thật sự có sát tâm với bọn họ, tuyệt sẽ không thả họ ra, càng không phí sức bày ra muôn vàn cạm bẫy để hại họ. Trường Uyên thầm nghĩ, Nữ Oán nói cứ đi thẳng, có lẽ là “thẳng” trong lòng mỗi người mà thôi. Chỉ cần không quay đầu lại, bình tĩnh tiến lên phía trước, kết giới này không lâu nữa cũng sẽ không đánh mà tan.
Trường Uyên nắm chặt tay Nhĩ Sanh vững vàng bước về phía trước, mỗi một bước đều như đạp lên một khe nứt lúc nào cũng có thể nứt toang ra.
Mới đầu, Nhĩ Sanh càng đi lại càng kinh ngạc, bước lên mỗi bước đều lo lắng túm chặt lấy tay Trường Uyên. Ngẩng đầu nhìn Trường Uyên thẳng lưng bước về phía trước, dường như vô cùng tin tưởng vào hướng đi của bọn họ, Nhĩ Sanh ngơ ngác nhìn trong chốc lát, cước bộ theo sau Trường Uyên cũng dần trở nên kiên định.
Nàng nghĩ, Trường Uyên ở đây, nàng hẳn phải tin tưởng vào quyết định của Trường Uyên.
Đi được một đoạn ngắn, nàng phát hiện cảnh sắc xung quanh mặc dù vẫn bể nát khiến lòng người hoảng hốt nhưng lại không hề đối với họ tạo ra chút nguy hiểm nào.
Nhĩ Sanh xưa nay vẫn có cái lòng tham không đáy, sau khi biết mọi chuyện đều bình an vô sự liền vui vẻ nhảy chân sáo theo sau Trường Uyên. Cố ý dẫm mạnh lên cái khe nứt tưởng chừng vô cùng hung hiểm kia, nghe nó phát ra những tiếng “rắc rắc”, nàng ngây ngô nhìn Trường Uyên cười hì hì: “Trường Uyên, chàng nói xem, như vậy không phải là giống câu nói … Ừm … Đối mặt với sự sống và cái chết …”
Trường Uyên im lặng lắng nghe câu nói của Nhĩ Sanh, khóe miệng khẽ cong lên lộ ra nụ cười thản nhiên : “…Vẫn ung dung.”
Hai người vẫn nắm chặt tay cùng bước từng bước về phía trước, cũng không biết rằng phía sau, từ những dấu chân họ để lại đều mọc ra một bông sen, lay động trong bóng đêm, đẹp tựa như mộng.
Không biết đi được bao lâu, Nhĩ Sanh chợt cảm thấy trên đầu có ánh sáng, vệt sáng le lói ở trong bóng tối như mực này quả thực có điểm chói mắt. Nhĩ Sanh tò mò ngẩng đầu nhìn lên: “Hả ?” Kéo kéo tay Trường Uyên, “Ánh sáng kia mỗi lúc một lớn …”
Nàng còn chưa dứt lời, sắc mặt Trường Uyên phút chốc trở nên ngưng trọng, trở tay rút Nhất Lân kiếm Nhĩ Sanh luôn mang theo bên hông. Chỉ trong nháy mắt, luồng sáng trắng chói mắt kia đã tới trước mặt họ. Một chuỗi hàn quang lãnh liệt vụt tới bị Nhất Lân kiếm mạnh mẽ chặn lại. Thanh âm va đập chói tai cùng chấn động do nó tạo ra khiến Nhĩ Sanh cảm thấy buồn nôn.
Trường Uyên quát khẽ một tiếng, kẻ tập kích kia lập tức tách ra.
Nhĩ Sanh vội bảo vệ tâm mạch, nhanh chóng điều chỉnh nội tức, giương mắt nhìn lên, kỳ quái hỏi: “Tại sao trong kết giới của Hoang Thành lại có người ?” Mới vừa nói xong, bạch quang quanh thân người nọ tán đi. Khi Nhĩ Sanh thấy rõ khuôn mặt người nọ, nàng thoáng chốc đần người ra. Ấn ký đỏ rực như lửa đốt tiên diễm giữa lông mày, Nhĩ Sanh sao có thể quên Đọa tiên vừa thấy mặt mình đã nổi sát tâm —
Trường An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.