Ti Mệnh

Chương 30: Hồng quang




Trong Hoang Thành Vô Cực, cát vàng vẫn bay đầy trời.
Nữ Oán nhìn theo Trường Uyên và Nhĩ Sanh đi vào trong kết giới, bàn tay nâng chiếc đầu người nhỏ khẽ hạ xuống. Cửa thành nặng nề đóng lại, nàng cô đơn đứng dưới cổng thành khổng lồ, ngây ngốc nhìn nước sơn đỏ sặc sỡ trên cánh cổng, một thân Hồng y như muốn hòa tan với sắc đỏ của nó.
Nhóm thủ vệ bên cạnh gọi mấy tiếng, nàng cũng không để ý. Tất cả mọi người đều đã quen với tính tình quái gở của vị thành chủ phiêu hốt[1] này. Đương nhiên lúc này sẽ không tính toán, đều khoát tay đi làm việc của mình.
Bão cát cuộn lên, vạt áo nàng nhẹ bay trong gió, Nữ Oán vuốt khẽ cái đầu nhỏ trong tay, miệng không ngừng nỉ non một câu, nhóm thủ về chưa rời đi cũng nghe được ít nhiều ý vị bi thương trong đó.
“Sinh tử tương tùy, có thể không …” Cũng không biết là đang hỏi ai.
Nữ Oán vẫn đứng đó, thẳng đến khi tiếng chuông cổ trên cổng thành rung lên, đôi mắt nàng mới khẽ chớp động, hồi phục lại tinh thần. Nhìn lên bầu trời vĩnh viễn là đêm đen, khóe miệng Nữ Oán khẽ nhếch lên, rỉ ra một tiếng thở dài. Đầu ngón chân vừa chuyển, đang muốn trở về, nàng chợt nghe thấy nhưng tiếng “răng rắc” vang lên bên ngoài cổng thành.
Sinh sống trong Hoang Thành mấy trăm năm, chưa từng nghe qua bên ngoài cổng thành truyền đến tiếng động nào, đôi mắt Nữ Oán đanh lại, đề phòng dựng thẳng lỗ tai cẩn thận thám thính tiếng vang bên ngoài. Bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, cửa thành lại không chút động tĩnh, tựa như thanh âm mới rồi là do nàng nghe nhầm.
Nữ Oán nhíu mày, xoay người rời đi.
Ngay lúc nàng vừa mới quay lưng đi, cửa thành bỗng vang lên một tiếng thật lớn, bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy ra. Phía bên ngoài vẫn là màn đem thâm u, bão cát giống như trốn sâu vào bóng tối vô cùng vô tận.
Nữ Oán giật mình, kinh ngạc quay đầu lại.
Nam tử một thân trường bào lam sắc, toàn thân đầy máu xuất hiện trong màn đêm. Trong hắn giống như một vị tướng quân toàn thân đẫm máu trở về từ chiến trường, mỗi một bước đi đều nặng nề mà kiên định.
Thân ảnh kia mỗi lúc một đến gần, Nữ Oán trừng lớn mắt không dám tin, nhìn người nọ đến ngây người.
Thủ vệ Hoang Thành nghe tiếng động lớn bên ngoài cửa thành đều lũ lượt chạy đến, nhìn cảnh tượng như vậy cũng ngây ngẩn cả người. Phần lớn họ trước kia đều mang dáng vẻ ác bá hung hăng càn quấy, theo thời gian cũng không còn bệ vệ như trước, trải qua biến cố bất ngờ này, ai nấy không khỏi cảm thấy bối rối.
“Vì sao lại có người xâm nhập vào được kết giới Hoang Thành ! Thế giới bên ngoài bị hủy rồi sao ?”
“Thành chủ ! Lớn chuyện rồi ! Lớn chuyện rồi !”
“Cửa thành bị đá hư rồi ! Chỗ bị hư không biết tìm miếng gỗ nào tu sửa đây ! Mà tảng đá trên cổng thành cũng không thấy đâu !”
Xung quanh vô cùng ồn ã nhưng không một lời nào lọt được vào tai Nữ Oán —“Đọa tiên Trường An ! Là đọa tiên Trường An !” Một kẻ bị hắn bắt vào trong Hoang Thành không khỏi hoảng loạn mà kêu to.
Đọa tiên Trường An …
“Trường An, Trường An, tên chàng Chân Bình nhớ kỹ, ta cũng muốn một cái tên bình thản an nhạc như vậy. A Vu A Vu, tên này kêu lên không giống với bất kỳ ai cả !”
“A Vu cũng được, ngắn gọn lại hào phóng, ta thích.”
Nữ Oán còn nhớ rõ, khi đó Trường An vừa xoa đầu nàng, vừa cười rực rỡ, ấm áp thế nào.
Đã bao lâu rồi không nhớ lại chuyện cũ, Nữ Oán thầm nghĩ, nếu sau này không còn được thấy hắn, chỉ sợ đến chết nàng cũng không nhớ lại. Bởi vì, lúc ấy hạnh phúc thế nào, hiện tại liền cô đơn, đau khổ như thế.
Bước vào trong Hoang Thành, cửa thành phía sau lưng chi nha hai tiếng, đóng sập lại. Trong ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, Trường An chậm rãi đi về phía người nọ. Mỗi bước chân, máu liền nhỏ xuống, in dấu trên cát những dấu chân đỏ tươi.
Nữ Oán đứng ngây người nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn hắn bước về phía mình, cảm giác, tay chân dần dần vô lực. Thì ra, Trường An trông như vậy, Nữ Oán thầm nghĩ, thì ra trong trí nhớ của nàng, Trường An không biết từ bao giờ đã trở thành một hình bóng mơ hồ, không giống như ngọn lửa rực rỡ thiêu đốt mà ấm áp như tia nắng mặt trời.
“A Vu.” Trường An chìa tay ra, hắn giống như mới bước ra từ vũng máu, cả người khắp nơi đều là máu. Dáng vẻ chật vật nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười vui vẻ: “Ta đến đón nàng.”
Ánh nhìn của Nữ Oán chuyển từ đôi tay tái nhợt lên đôi mắt như bị máu trát lên, lại giống như không nghe hiểu lời hắn nói, vẫn chỉ đờ đẫn nhìn Trường An.
Trường An cũng chấp nhất bước từng bước tới phía Nữ Oán, nhưng khi đầu ngón tay hắn sắp chạm được vào má nàng, chợt hắn thấy mắt mình hoa lên, cả người mềm nhũn, đổ gục xuống. Đang lúc mọi người nghĩ rằng Trường An sẽ té ngã trên đất, Nữ Oán bỗng dưng bước lên phía trước, khó khăn đỡ lấy thân mình mềm oặt của Trường An, đưa tay lau đi máu tanh trên mặt hắn.
“A Vu.” Trước lúc hôn mê, Trường An ở bên tai Nữ Oán thì thầm nói: “Chúng ta trở về đi.”Nữ Oán trầm mặc hồi lâu, câu đầu tiên khi họ gặp lại nhau đó là: “Không trở về được nữa rồi.”
Trường An vươn đôi tay vô lực lên, gắt gao nắm lấy ống tay áo nàng, liên tiếp lặp lại: “Chúng ta trở về đi …” Thanh âm run rẩy giống như một đứa nhỏ sợ bị bỏ rơi.
“Không trở về được nữa rồi.”
Nhưng lời tàn nhẫn như vậy, không nặng không nhẹ nhưng đã đụng đến vết thường lòng của Nữ Oán, khiến nàng đau đến run rẩy, mà Trường An đã hôn mê bất tỉnh trong lòng nàng.
Ngồi lặng người trong chốc lát, Nữ Oán đỡ Trường An dậy, nhìn quanh bốn phía thấy mọi người đều bày ra bộ dạng như gặp quỷ nhìn hai người, nàng trầm mặt, thanh âm trước sau vẫn nặng trịch âm khí: “Đều thất thần cái gì ? Đây là nam nhân của chủ thành mấy người, còn không mau tới chào.”
Cằm mọi người lặng lẽ rớt xuống …
Nữ Oán hơi ngẩng đầu bá đạo nói: “Chuẩn bị kiệu, đem nam nhân của ta về.”
Cùng lúc ấy, ở một nơi khác hoa trắng nở khắp mọi nơi, Trường Uyên và Nhĩ Sanh vẫn đi về phía phát ra hồng quang.
Đến một con dốc nhỏ, Nhĩ Sanh nhìn thấy cảnh tượng bên dưới không khỏi giật mình trừng lớn mắt: “Đây là … Cái gì ?”
Một cái hồ lớn hình tròn lẳng lặng nằm đó, mặt hồ giống như vòng tròn âm dương bát quái, nửa đen nửa trắng, trong đó có viên cầu màu đỏ đang không ngừng xoay tròn, khi hai viên cầu tụ lại một chỗ liền phát ra hồng quang, thẳng tắp bắn về phía chân trời, đó cũng chính là phía đã mang hai người đến đây.
Nhĩ Sanh tò mò nhảy xuống, cẩn thận xem xét nước trong hồ: “Đây là nước thật sao ?” Vục tay múc một ít lên quan sát, nước hồ trong vắt, không khác gì nước ở những hồ bình thường, tò mò càng sâu, Nhĩ Sanh le lưỡi định nếm thử. Trường Uyên từ phía sau nàng đi tới, lẳng lặng giữ lấy tay nàng. “Còn chưa rõ đây là nước gì, đừng uống thử.”
Nhĩ Sanh nghe lời đem nước đổ lại trong hồ, mới vừa đứng dậy, mặt hồ đột nhiên lăn tăn gợn sóng. Liên tiếp gặp phải chuyện ngoài ý muốn, Nhĩ Sanh có chút đa nghi hơn, vội vàng lui về phía sau hai bước, khoát tay nói: “Có yêu quái bò ra sao ? Ta còn chưa uống đâu, thật sự là chưa uống.”
Trường Uyên vỗ nhẹ đầu nàng trấn an.
Trong hồ cũng không bò ra con yêu quái nào như tưởng tượng của Nhĩ Sanh, mặt hồ chỉ khẽ gợn chút sóng, bên nước màu trắng mơ hồ hiện ra huyễn cảnh[2]. Trường Uyên hí mắt cẩn thận đánh giá, phát hiện huyễn cảnh mà hồ nước phản chiếu là cảnh sắc trong Hoang Thành, đầy trời cát vàng, cửa thành màu son cao lớn.
Nhĩ Sanh tròn mặt ngạc nhiên: “Sao có thể ? Giống quá đi mất. Hoang Thành ở trong hồ nước sao ?”
Trường Uyên lẳng lặng quan sát cảnh tượng đó một lúc, ánh mắt bỗng chuyển sang phía bên nước màu đen nãy giờ vẫn luôn tĩnh lặng như chết, như nghĩ tới điều gì, trong mắt hắn thoáng hiện ra một tia dao động.” Đúng lúc đó, Nhĩ Sanh bỗng kéo kéo tay áo Trường Uyên, chỉ vào huyễn cảnh kinh hô: “Đó là Trường An cùng Nữ Oán … Họ … Bọn họ đang ôm nhau ! Quả nhiên hai người đó là phu thê!”
Nhĩ Sanh say sưa suy đoán chuyện xưa giữa hai người họ, Trường Uyên thì nghiền ngẫm nhìn mặt hồ. Không bao lâu sau, trong hồ lại lăn tăn nhộn nhạo, huyễn cảnh biến mất không thấy gì nữa. Hồng quang cũng theo đó mà dần dần biến mất.
“Ai … Sao lại biến mất rồi !” Nhĩ Sanh cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Trường Uyên lại nói: “Có lẽ ta đã tìm được biện pháp ra ngoài.”
Hai mắt Nhĩ Sanh chợt sáng bừng: “Biện pháp gì vậy ?”
“Nếu đúng như suy đoán của ta, lối ra bên ngoài hẳn là ở giữa hồng quang.”
Nhĩ Sanh ngẩng đầu nhìn lên, thiên không đã không còn ánh sáng hồng như ban nãy: “Nhưng đã không còn nữa.”
“Không vội, nếu như thứ ánh sáng đó đã xuất hiện một lần, hẳn sẽ còn có lần thứ hai.”
“Trường Uyên, sao chàng biết hồng quang kia chính là đường ra ?”
Trường Uyên lặng lẽ giải thích, “Kia thực sự không phải đường mà là mắt trận. Phàm là mê trận đều nhất định có mắt trận, đó chính là nhược điểm của toàn bộ trận pháp. Phong ấn của Hoang Thành Vô Cực cùng Vạn Thiên Chi Khư đồng dạng với nhau, đều là trận pháp do thiên địa tự thành. Vạn năm qua cũng chưa từng có người biết được nơi mắt trận này, tất cả mọi người đều nghĩ, hai nơi đó không có mắt trận … Nhưng mà nay, xem ra không hẳn là như vậy.”
Nhìn vệt hồng quang còn sót lại trên bầu trời, hắn nói: “Bên nước màu trắng có thể chiếu ra quang cảnh trong Hoang Thành, tất có liên hệ với nó. Phong ấn của nơi này cơ hồ giống với phong ấn trong Vạn Thiên Chi Khư, có thể chứng thực thêm cho suy luận của ta. Hai màu của hồ nước này, một tượng trưng cho Hoang Thành Vô Cực, cái còn lại cho Vạn Thiên Chi Khư; một tượng trưng cho bóng đêm vĩnh hằng, một tượng trưng cho ban ngày trường cửu. Không phải, ở Vạn Thiên Chi Khư không có ban ngày còn Hoang Thành Vô Cực chẳng có đêm đen đó sao !”
Nhĩ Sanh chớp chớp mắt nhìn Trường Uyên chốc lát: “Cho nên ? Cùng với việc chúng ta có thể ra ngoài có quan hệ gì ?”
Trường Uyên vốn đang nói rất hưng trí, cảm giác mình có thể suy được ra quan hệ giữa chúng khiến hắn có chút kiêu ngạo nhưng đột nhiên bị Nhĩ Sanh hỏi trắng ra như vậy, hắn không khỏi nghẹn họng nhìn nàng trân trối, sau cùng mới khụ một tiếng nói: “Nói cách khác, nơi này chính là mắt trận của Vạn Thiên Chi Khư cùng Hoang Thành Vô Cực. Cảnh tượng trong Hoang Thành mới rồi xuất hiện lúc có hồng quang, lúc hồng quang biến mất, nó cũng biến mất theo. Có thể thấy được, hồ này là nối liền với bên ngoài, nếu chúng ta có thể đi vào trong ánh sáng kia, nói không chừng có thể ra được ngoài.”
Nhĩ Sanh vẫn chớp chớp mắt nhìn Trường Uyên: “Nhưng mà ánh sáng đó đã biến mất rồi.”
“…Sẽ còn xuất hiện nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.