Ti Mệnh

Chương 31: Trở về




Tìm được phương pháp ra ngoài rồi, nhưng khi họ định đi thì hồng quang lại tiêu thất. Hai người rơi vào đường cùng chỉ đành ngồi bên hồ nước, phóng tầm nhìn ra xa nhìn ngắm bầu trời, chờ hồng quang xuất hiện trở lại.
Gió hiu hiu thổi, Nhĩ Sanh cảm thấy buồn ngủ, đầu gật gù, gật gù, ngả về phía Trường Uyên. Trường Uyên vốn đang nhíu mày chăm chú quan sát hai quang cầu đỏ trong hồ, thần sắc có chút trầm ngâm. Thoáng nhìn sang phía bên cạnh, thấy Nhĩ Sanh hai mắt nhắm nghiền, gật gà gật gù dường như rất buồn ngủ, nhìn xuống khoảng cách giữa hai người, hắn tỉnh bơ dịch người về phía nàng.
Nhĩ Sanh nghiêng đầu, vừa vặn dựa vào vai ai đó.
Sợi tóc đen mềm mại rủ xuống, quẹt nhẹ vào bên cổ hắn, tâm tình của Trường Uyên cũng theo đó mà dịu lại. Khẽ nghiêng đầu về phía Nhĩ Sanh, đỉnh đầu hai người chạm nhau, hắn khẽ dụi dụi đầu, mặc dù không cười nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ thỏa mãn hiếm thấy. Hắn giống như đứa nhỏ trộm được đường, đắc ý hưởng thụ giây phút an nhàn này. Dù những đóa hoa trắng bay ngang qua họ rồi hóa thành bụi, hắn cũng thấy cảnh như vậy thật đẹp.
Trường Uyên nghĩ, cứ coi như không đi qua vạn dặm đường, vượt trăm sông ngàn núi ngắm nhìn thế giới rộng lớn, nhưng có thể giữ được một mảnh an bình trong tim, như vậy cũng không phải không tốt …
Đang nghĩ ngợi miên man, chợt nghe tiếng Nhĩ Sanh nói mơ: “Thịt …” Nàng còn chép chép miệng, giống như đang hồi tưởng lại hương vị kia.
Trường Uyên trầm mặc phóng tầm mắt nhìn ra xa, sau đó xoa xoa ngón tay, đặt bên miệng Nhĩ Sanh. Nhĩ Sanh khẽ chu môi, chạm đến đầu ngón tay hắn, vô cùng không khách khí mà ngậm lấy.
Trường Uyên thấy nàng ngủ khá say, cũng không đem ngón tay rút ra, tùy ý Nhĩ Sanh chốc chốc thì liếm, chốc chốc lại cắn.
Nếu có thể cùng Nhĩ Sanh ngồi mãi như vậy, quả thực không tồi. Trường Uyên thầm nghĩ, nàng đói bụng, hắn liền đút nàng ăn như vậy.
Gió hiu hiu thổi, không biết qua bao lâu, hai quang cầu màu đỏ trong hồ bỗng dưng lóe sáng, liền sau đó, hai đạo hồng quang từ trong quang cầu bắn ra, xẹt ngang không trung, tụ lại nơi cuối chân trời.
Ánh mắt Trường Uyên thoáng dừng lại bên nửa hồ màu đen, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, thở dài một tiếng, lay Nhĩ Sanh tỉnh lại. “Chúng ta cần phải đi rồi.”
Nhĩ Sanh mơ màng ngồi thẳng dậy, dụi dụi mắt nói: “Phải đến học đường hay xuất môn trừ yêu quái a?” Lời còn chưa dứt, nàng bỗng tỉnh táo hẳn lại: “Không đúng, hồng quang xuất hiện lại rồi sao ? Nhanh đi thôi ! Nếu không lại không thấy !”
“Không thể lỗ mãng !” Trường Uyên kéo Nhĩ Sanh lại, “Chúng ta còn không biết luồng sáng kia dừng lại ở đâu, để ta đi trước thăm dò.”
Nhĩ Sanh gãi gãi đầu: “Bên ngoài dẫu là rừng gươm biển lửa cũng phải đi, còn hơn là bị vây ở một nơi như thế này.”
Trường Uyên lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tật xấu lỗ mãng này sao lại giống Ti Mệnh như vậy …”
“Ai mà giống nàng ta !” Nhĩ Sanh vừa nghe những lời này liền bùng phát, nắm lấy cổ áo Trường Uyên, dáng vẻ như muốn đánh nhau nói: “Ta nói rồi, sẽ không để nàng ta bước vào cửa ! Ai mà thèm giống nàng ta ! Trừ bỏ ta, ai chàng cũng không được phép thú.”
Trường Uyên lập tức nghiêm túc phụ họa: “Ai cũng không thú.”
Nhĩ Sanh lúc này mới buông Trường Uyên ra, thay hắn sửa lại vạt áo, nói: “Tuy rằng trước đây có từng nghe những nữ đệ tử Vô Phương nói, nam nhân đều là kẻ lừa đảo, nhưng ta tin Trường Uyên không phải nam nhân bình thường, chàng nhất định sẽ không gạt ta.”
Trường Uyên nghiêm túc gật đầu, lập tức nói: “Trước tiên nàng cứ đứng đây đã, ta đi dò xét hồng quang kia một chút.”
“Liệu có nguy hiểm gì không ?”
“Không đâu.”
“Ta ở đây chờ chàng.”
Trường Uyên nhún người nhảy lên, thẳng hướng chùm sáng kia lao đi.
Nhĩ Sanh ngoan ngoãn ngồi bên hồ chờ Trường Uyên trở về. Trong lúc chờ đợi, Nhĩ Sanh nhìn xuống bên nước hồ màu trắng, không thấy hiện ra cảnh sắc Hoang Thành, tầm mắt liền chuyển sang bên nước màu đen bên cạnh. Trường Uyên nói, phía bên này thông với hồ nước trong Vạn Thiên Chi Khư.
Vạn Thiên Chi Khư, nơi giam giữ rồng.
Nhĩ Sanh cố căng mắt nhìn xuống mặt hồ, nhưng ngoài trừ một mảnh tối đen, cái gì cũng không có. Nhĩ Sanh nghĩ, Trường Uyên đã sống như vậy qua mấy vạn năm sao ? Nơi đó có bao nhiêu cô tịch[1]…
Đúng vậy, quả thực là vô cùng cô tịch.
Thanh âm bất nam bất nữ lại đột ngột vang lên trong tâm trí. Nhĩ Sanh ban đầu có chút hoảng sợ, nhưng lập tức khôi phục lại được bình tĩnh. Người không ngừng trải qua kinh hách, tập mãi cũng thành thói quen. Vỗ vỗ trái tim vẫn đang đập bình thường trong ngực, nàng bình tĩnh nói: “Ngươi nói chỉ hoạt động trong trái tim ta.”
“Đúng vậy.” Vật kia đáp, “Nhĩ Sanh, thứ ngươi nghe được lúc này chính là tiếng lòng của ngươi.”
“Tiếng lòng ?”
“Đúng vậy, Trường Uyên ngây ngốc một mình trong Vạn Thiên Chi Khư hơn mấy vạn năm, nơi đó một mảng tối đen trống rỗng, so với chết còn tĩnh mịch hơn, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm điên rồi. Dù sao ở nơi như vậy, ai còn cho rằng mình vẫn đang sống.”
Nhĩ Sanh bỗng chốc nhớ đến bản thân trước kia, sau khi cha mẹ nàng vừa mới qua đời không lâu, nàng một mình làm ổ trong phòng, vừa đói vừa nhìn căn phòng vắng lặng cùng lạnh lùng, khóc đến sưng cả mắt. Nàng chăm chăm nhìn bên nước hồ tối đen, nghĩ đến dáng vẻ Trường Uyên lúc biến thành Đại Hắc Long, cô đơn cuộn mình trong bóng đêm, tâm khẽ nảy lên, lầm bầm làu bàu nỉ non: “Trước đây, nhất định chàng cũng đã lặng lẽ khóc …”
“Chỉ dựa vào một lời tiên tri vu vơ, chúng thần liền khăng khăng cho rằng thiên địa sẽ bị hủy dưới chân Thần Long, cho nên Thượng cổ Thần Long mới bị thiên phạt mà diệt tộc, huyết mạch còn sót lại duy nhất cũng vĩnh viễn bị giam trong Vạn Thiên Chi Khư. Nhĩ Sanh, ngươi không cảm thấy bất bình hay Trường Uyên sao ?”
Nhĩ Sanh nhớ lại rất lâu trước kia, quãng thời gian còn ở trong Hồi Long cốc, Long trụ sừng sững dựng thẳng lên trời tựa như muốn vươn đến Thiên Đình, còn cả ngữ khí lạnh lùng của Trường Uyên khi nói, “Thiên phạt, không sai cũng phải chịu.” Giờ nhớ lại thần sắc Trường Uyên lúc đó, Nhĩ Sanh thật muốn ôm hắn vào lòng mà vỗ về.
“Thật may, Trường Uyên đã thoát được ra khỏi đó.”
“Lời này sai rồi.” Vật kia cười quái dị, nói, “Vĩnh viên bị giam trong Vạn Thiên Chi Khư chính là Thiên phạt, đám thần tiên nhàn rỗi trên Cửu Trùng Thiên e rằng vẫn thường đem chuyện này ra tán gẫu, một ngày nào đó sẽ phái người xuống bắt hắn về. Chỉ cần Trường Uyên vẫn là Thần Long, Vạn Thiên Chi Khư còn, cuộc đời này của hắn sẽ tránh không khỏi gập ghềnh, càng trôi qua không an ổn.”
Sắc mặt Nhĩ Sanh trắng bệch, trong lòng nổi lên một cơn giận dữ: “Trường Uyên bị cầm tù nhiều năm như vậy, cho dù có tội đáng lẽ cũng là chuộc xong rồi, huống chi hắn căn bản không làm gì sai trái.”
“Đúng vậy, có sai chính là thiên mệnh.” Thanh âm bất nam bất nữ kia bỗng trở nên bén nhọn, ngưng lại trong chốc lát, hắn lại tiếp tục cười quái dị nói: “Nhĩ Sanh, nếu có thể cứu được Trường Uyên, đảm bảo quãng đời về sau được sống tiêu dao, ngươi có đồng ý dốc toàn lực giúp hắn ?”
“Ngươi hỏi gì vô nghĩa vậy !”
“Hì hì, hiện cơ hội đến rồi. Trường Uyên không thể thay đổi thân phận Thần Long của mình nhưng nếu Vạn Thiên Chi Khư biến mất, không còn nơi có thể giam cầm hắn, ngươi nói …”
Còn chưa nói hết câu, ý tứ đã lộ rõ. Đôi mắt Nhĩ Sanh sáng lên. Vật kia sống trong tâm trí Nhĩ Sanh, tự nhiên cũng hiểu được tâm ý nàng, hắn vui vẻ bật cười ha hả: “Nơi đây vốn là mắt trận của Vạn Thiên Chi Khư cùng Hoang Thành Vô Cực. Phàm là mê trận, mắt trận bị phá, mê trận cũng tất phá, dù có là trận pháp do thiên địa hình thành cũng không có ngoại lệ. Nhĩ Sanh, mắt trận của hai nơi này đã gần trong gang tấc, đó, ngươi nhìn quang cầu hồng sắc trong hồ kia đi, đánh vỡ nó, Vạn Thiên Chi Khư liền không còn tồn tại. Sau này, ngươi cùng Trường Uyên đều có thể trải qua những tháng ngày an bình.”
Hủy nó … Nhĩ Sanh vốn còn chút chần chừ, nhưng thanh am bất nam bất nữ kia lại không ngừng kêu gào trong tâm trí, thanh sắc mỗi lúc một bén nhọn, bất tri bất giác, trong mắt Nhĩ Sanh sinh ra không ít lệ khí. Đúng vậy, nàng nghĩ, Trường Uyên không nên bị giam cầm ở nơi này. Một người dịu dàng lại thiện lương như Trường Uyên không nên bị oan uổng mà chịu giam cầm nhiều năm như vậy, giờ hắn nên được tự do.
Nàng bước lên phía trước hai bước, trong tay ngưng tụ một cỗ linh lực.
Vật kia lại nói: “Lấy linh lực của ngươi hiện tại, không đủ đánh vỡ mắt trận. Nhưng may mắn là trên tay ngươi có chiếc chuông – linh vật trấn thủ đại môn Vạn Thiên Chi Khư, nếu đem linh lực rót vào trong chuông, dùng nó để đánh, mắt trận tất phá.”
Nhĩ Sanh quả nhiên nghe theo lời hắn, đề khí thả người nhảy lên phía trên quang cầu trong hồ, sau đó đem toàn bộ linh lực rót vào trong chuông, thanh âm sắc nhọn trong thâm tâm nàng không ngừng kêu gào: “Để ta giúp ngươi một tay !”
Vừa dứt lời, Nhĩ Sanh chỉ cảm thấy một cỗ khí tức nặng nề cường ngạnh tràn vào trong kinh mạch nàng, trộn lẫn với linh lực vốn có của Nhĩ Sanh, theo nàng vận khí mà đi khắp cơ thể, lan tỏa đến từng kinh lạc. Lồng ngực đau như bị xé rách, Nhĩ Sanh không kiềm nổi mà rên thành tiếng.
Vật kia ở trong đầu nàng không ngừng cười quái dị: “Nghĩ đi, chỉ với một kích này, những ngày tháng sau này Trường Uyên sẽ không còn phải chịu tù túng khổ sở.”
Nhĩ Sanh cắn răng cố nén lại đau đớn như muốn nổ tung nơi lồng ngực, đem tất cả linh lực tập trung trong lòng bàn tay phải, sau đó mãnh liệt rót vào trong chuông. Linh lực ào ạt tràn vào, màu sắc của chiếc chuông cũng theo đó mà biến đổi.
“Đánh !”
Nhĩ Sanh hét lớn một tiếng, nhắm ngay quang cầu hồng sắc đánh tới.
“Oành!!!” Một tiếng vang thật lớn, bên phía mặt hồ màu đen, hơi nước dựng đứng một mảng.
Một lúc sau, hơi nước tán đi, chân trời vẫn chìm trong một sắc hồng, trên mặt hồ, hai quang cầu màu đỏ vẫn hoàn hảo như trước, không có nửa điểm hư tổn, nhưng, lại không thấy bóng dáng Nhĩ Sanh đâu.
Bên nước hồ màu trắng nhàn nhạt hiện lên cảnh sắc Hoang Thành, cảnh tượng thay đổi, hiển lộ hình ảnh Nữ Oán ngồi bên giường Trường An, tinh tế vuốt ve tóc mai hắn.
Trong Hoang Thành Vô Cực, mặt đất rung lên rất nhẹ. Có người mẫn tiệp cảm nhận được chấn động rất nhỏ ấy, nhưng chờ trong chốc lát thấy không có việc lạ nào phát sinh liền nghĩ có lẽ là ảo giác của bản thân, lại tiếp tục với những phần việc của mình. Với họ bây giờ, tin tức lớn nhất có: Một, thành chủ ra tay cứu người, tên người nọ là Trường Uyên, một đọa tiên. Hai, đọa tiên Trường An là từ bên ngoài tiến vào. Ba, thành chủ cùng đọa tiên Trường An từng là phu thê. Trong ba điều ấy, mỗi một điều đối với những kẻ trong Hoang Thành mà nói đều là những kích thích cực lớn, càng không nói đến, ba điều lại cùng xảy ra một lúc.
Mọi người bàn tán sôi nổi, dưới cổng Hoang Thành hiếm khi được dịp náo nhiệt như vậy.
Nhưng dù bên ngoài náo nhiệt thế nào cũng không quấy nhiễu được đến Nữ Oán, lúc này nàng đang ngồi bên người Trường An, chăm chú nhìn khuôn mặt hắn. Dường như muốn kiểm chứng người trước mặt là thật hay giả, cho nên dò xét rất cẩn thận, tỉ mỉ. Mặt đất khẽ rung chuyển, nàng giật mình hoàn hồn.
Trong Hoang Thành căn bản không có địa chấn, rung động kia thoáng tưởng như bình thương nhưng nhất định đã xảy ra chuyện đại sự gì đó. Làm thành chủ nhiều năm, mỗi khi xảy ra chuyện, cơ hồ đã thành thói quen, nàng luôn là người đầu tiên phản ứng. Phất nhẹ y phục, nàng lập tức đứng dậy định ra ngoài, cổ tay lại bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, người nằm trên giường nọ chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào.
Nữ Oán giật mình, chống lại ánh mắt của hắn, trong đầu một mảnh trống rỗng.
“A Vu.”
Nàng trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta gọi là Nữ Oán.”
“A Vu …” Đối với sự lãnh đạm của nàng, âm điệu Trường An có chút khổ sở, một tiếng “A Vu” này, tựa như tiếng ngao ô ngao ô của một con vật nhỏ, mang theo chút ít ý vị đáng thương.
“Nữ Oán.” Nàng rút tay ra, nét mặt càng thêm nguội lạnh, thanh âm ít nhiều lộ ra phần gượng gạo.
Trường An gắt gao nhìn nàng. Nữ Oán rủ mắt, đẩy cửa đi ra ngoài.
“A Vu.” Trường An cất giọng gọi, “Ta tới đón nàng.”
Bước ra khỏi cánh cửa, thân ảnh nàng cứng lại, ở trong Hoang Thành ngày ngày đêm đêm cát vàng bay đầy trời vung lên ống tay áo. Tay áo màu đỏ run rẩy tung bay trong gió.
Nữ Oán nhỏ giọng nói: “Ta nói lần thứ ba, không trở về được nữa.”
Tiếng nói vừa dứt, ống tay áo màu đỏ kia cũng hóa thành cát vàng, tán đi hòa vào trong làn gió cát
Đồng từ Trường An co rút lại, hắn trơ mắt nhìn thân ảnh nhợt nhạt của Nữ Oán chậm rãi hóa thành cát. Mới đầu là ống tay áo, sau đó là bàn tay, rồi cả cánh tay, cuối cùng là nửa thân hình, đều hóa thành cát vàng, theo gió bay đi.
Nửa nhân diện còn sót lại, Nữ Oán xoay đầu, tuy nghịch sáng nhưng vẫn có thể thấy rõ sự âm lãnh trên gương mặt nàng: “Ta vốn là thành chủ Hoang Thành, cát vàng trong thành chính là ta, mà ta cũng chính là cát. Vốn ta sớm đã hòa thành một thể với Hoang Thành, không cách nào phân cách.
Trường An nghẹn họng trân trối. Lại tiếp tục nghe nàng tàn nhẫn nói: “Ta là Nữ Oán, A Vu đã chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.