Ti Mệnh

Chương 6: Đánh không lại thì bỏ chạy




Ban ngày, tất cả đều không có điểm nào khác thường, lũ cương thi bên ngoài trấn tựa hồ như cũng an tĩnh hơn rất nhiều.
Nhĩ Sanh ngồi trên ghế nghe ngóng hồi lâu vẫn không thấy có chút động tĩnh gì, dần trở nên chán nản, lại thêm vị tiên trưởng bên cạnh không ngừng quấy rầy, nàng rất muốn nhào lên giường, ôm lấy Trường Uyên, cọ tới cọ lui.
Trường Uyên vừa thấy đôi mắt to tròn của nàng không ngừng đảo quanh, trong lòng âm thầm sáng tỏ nàng muốn làm gì. Xốc một góc chăn lên, vỗ vỗ vào vị trí bên người, “Nhĩ Sanh, nếu buồn ngủ rồi thì qua đây !”
“Được ạ.” Chỉ thấy thân hình Nhĩ Sanh chợt lóe lên, trong tích tắc đã an an ổn ổn nằm bên người Trường Uyên, kéo chăn che kín mặt, vừa ôm chặt lấy Trường Uyên cọ cọ, vừa than nhẹ thoải mái.
Trường Uyên nghĩ, đêm qua ngủ cũng đã ngủ rồi, ngủ thêm mấy lần nữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nếu như Nhĩ Sanh muốn thì cứ tùy nàng đi.
Nhĩ Sanh thì nhớ lại lời mẹ nói, cùng ngủ với tướng công sẽ hoài hài tử, nàng nên tranh thủ lúc chàng ấy không thể phản kháng mà “ngủ” cùng, sau này hoài hài tử rồi, Trường Uyên chính là người của nàng.
Vị tiên trưởng đứng bên trợn mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trên giường. Nhĩ Sanh thấy vậy lập tức tìm từ giải thích: “Ta cũng không có ý gì khác ! Chỉ là, hôm qua nằm đây liền nghe được những âm thanh kia, có lẽ hôm nay cứ nằm đây thì sẽ nghe thấy được thêm chút gì đó.”
Tiên trưởng bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Ta là người tu đạo, chẳng lẽ lại đi quấy nhiễu hứng thứ của đôi vợ chồng nhỏ các người ….” Mặt hơi hơi đỏ lên, hắn nói tiếp: “Các người, các người muốn làm cái gì ta cũng đều không can thiệp, ta chỉ phụ trách ghi chép những gì cô nương kia nghe được, chỉ là … Đừng quá phận, như vậy … Ta sẽ rất khó xử.”
Nhĩ Sanh nghĩ đến nửa ngày cũng không ra bản thân có thể làm ra chuyện gì khiến tiên trưởng khó xử. Nhiều lắm thì nàng cũng chỉ có thể khiến Trường Uyên khó xử mà thôi.
Không nghĩ ra nàng liền không nghĩ nữa, ôm Trường Uyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc Nhĩ Sanh tìm được Tễ Linh. Nàng ta đang bận chỉ đạo các tiên nhân thêm linh lực cho kết giới khiến nó càng thêm chắc chắn. Nhĩ Sanh đem những lời Trường Uyên nói thuật lại hết cho Tễ Linh, nàng vừa nghe xong lập tức chạy về khách điếm.
Nhĩ Sanh vẫn đứng lặng giữa đường cái, nhìn kết giới màu lam đến ngẩn người. Phu tử, Lưu Tị Thế huynh đệ, Chu nhị lão cùng Chu tẩu tử, … tất cả đều chẳng hiểu sao lăn ra chết, thôn trấn cũng bị các tiên nhân một mồi lửa thiêu cháy hết, không một ai chạy ra. Nếu những vị tiên nhân kia đến sớm hơn một chút thì tốt.
Ở đây nàng chẳng quen biết ai cả. Quanh thôn, mọi nhà đều đóng chặt cửa, núp trong nhà, không ai chịu chạy ra giúp các vị tiên nhân một tay. Nàng thầm nhủ, nếu là người trong thôn của nàng, bọn họ sẽ không bao giờ như vậy.
Nàng đột nhiên có chút xấu hổ bởi vì nàng giống như là có chút hoài niệm thanh âm giảng trung lễ tiết nghĩa của phu tử.
“Nhóc ! Đứng đây làm gì ? Có tiền từ trên trời rơi xuống à ?” Cùng với tiếng trêu đùa, từ phía sau lưng một cái vỗ mạnh mẽ chụp đến trên vai Nhĩ Sanh. Xoay người nhìn lại, thì ra là vị đệ tử Vô Phương ngày ấy đã đỡ Trường Uyên trở về, Thần Chử.
Nhĩ Sanh gãi gãi đầu. Một cái vỗ kia khiến vai nàng đau nhói. Với tính nàng ngày trước, Nhĩ Sanh nhất định sẽ nhổ một bãi nước miếng lên mặt hắn, nhưng nghĩ đến hắn và các tiên nhân từng cứu bọn nàng một mạng, Nhĩ Sanh liền cố gắng nhịn xuống xúc động muốn phỉ nhổ, cân nhắc xem có nên hành lễ với hắn hay không.
Không đợi nàng suy nghĩ kín kẽ, đối phương lại vỗ vỗ vai nàng, cười ha ha. “Nhìn không ra cô là kẻ lớn gan như thế ! Chuyện đêm qua, ta đã nghe kể lại hết rồi.” Hắn ghé sát bên tai Nhĩ Sanh, nói: “Kỳ thật ta cũng đã sớm cảm thấy, ngực của Tễ Linh sư cô không lớn lắm. Nếu không nhìn mặt Người, nói Người là nam nhân, ai lại không tin. Ha ha !” Lúc hắn nghiêng người trở lại còn tặng thêm Nhĩ Sanh một cái vỗ nữa. “Nhóc, ta thực sự rất phục cô ! Đáng tiếc là hôm qua không được chính mắt nhìn thấy sắc mặt của Tễ Linh sư cô.”
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Nhĩ Sanh rốt cục cũng hết nhịn nổi, nắm lấy tóc Thần Chử, không nhiều lắm, chỉ giật có hơn mười cái, giật đến da đầu cũng suýt chút bong ra.
Thần Chử đau đớn thét lớn, che đầu quát: “Ngươi điên rồi !”
Nhĩ Sanh cũng che vai, mắng: “Ngươi mới điên ý ! Ngươi vỗ nữa là xương ta cũng nát vụn đó !”
“Ta sao biết ngươi yếu như vậy, mới hai quyền đã la oai oái !”
“Ta cũng không biết ngươi kém như thế, mới đứt mất có mấy sợi tóc, thật đau vậy sao ?”
Thần Chử không nói lại nàng chỉ có thể thở phì phì, trừng mắt nhìn nàng hồi lâu không nói được gì. Nhĩ Sanh cao ngạo ngếch mặt lên, hướng Thần Chử khiêu khích. Thần Chử sao có thể chịu được bị người ta chọc tức như vậy, hơn nữa đối phương chỉ là một đứa nhỏ, chưa qua tu tiên, hắn vung tay lên định đánh.
Nhĩ Sanh nhiều năm kinh nghiệm “sa trường”, vừa thấy Thần Chử vung tay lên đã biết hắn định làm gì, lập tức lớn tiếng nói: “Nếu ngươi dám đánh ta, ta liền đem những lời vừa rồi nói hết với Tễ Linh cô cô !”
Thần Chử sửng sốt ngẩn người. Nhĩ Sanh le lưỡi, sau đó xoay người bỏ chạy để lại Thần Chử đứng đó giận đến tím tái mặt mũi.
Trở lại khách điếm, Tễ Linh đã trao đổi xong với Trường Uyên. Khi Nhĩ Sanh đẩy cửa tiến vào vừa lúc Tễ Linh đang bước ra.
Tễ Linh nói: “Nhĩ Sanh, cô mau mau thu xếp lại hành trang, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Không đợi Nhĩ Sanh hỏi cho rõ ràng Tễ Linh đã đi được một quãng xa.
“Trường Uyên, Tễ Linh cô cô định đưa chúng ta đi đâu vậy ?”
“Đến rừng cây phía sau thôn làng mà ngươi đã lớn lên.” Thần sắc Trường Uyên vẫn trầm tĩnh như bình thường. “Nhĩ Sanh, đến lúc đó nhớ giúp ta bắt sâu đến ăn.”
Nhĩ Sanh lớn lên trong rừng cây ở thôn phía Bắc, mà nhóm cương thi lại kéo nhau đi đến những thôn trấn phương Nam. Trước đây mặc dù cương thi đã đi qua thôn của Nhĩ Sanh, song đám ấy đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Hiện tại đi về phía Bắc có lẽ là hành vi trốn chạy nhưng vẫn là biện pháp tốt nhất để bảo trụ tính mạng.
Tối nay Vô Phương tiên tôn cũng không thể nào đuổi đến kịp, nhưng nếu có thể kéo dài được một ngày, đợi khi Vô Phương tiên tôn cùng các trưởng lão đến nhất định sẽ có cách. Lũ cương thi cùng kẻ có pháp lực cao cường phía sau kia cũng không còn gì đáng sợ.
Vô Phương tôn giả năm nay cũng hơn năm trăm tuổi, pháp lực cao thâm, trên đời khó mà có địch thủ. Nếu ngay cả ông ấy cũng không đối phó được kẻ kia … Vậy chỉ có thể tùy theo số mệnh.
Lưu lại kết giới ở trấn trên chẳng qua là để giữ chân bọn cương thi.
Nhĩ Sanh không biết, để ra được quyết định này, Tễ Linh đã phải suy nghĩ đắn đo bao lâu, nhưng đối với quyết định đánh không được thì bỏ chạy lần này, nàng cho là hoàn toàn chính xác. Vậy nên, nàng hoàn toàn ngoan ngoãn thu thập hành lí, chỉ chờ Tễ Linh phái người đến cõng Trường Uyên đi.
Nhưng khi nhìn thấy kẻ đến cõng Trường Uyên, mặt Nhĩ Sanh lập tức đen lại.
Đối phương cũng rất không tình nguyện nói: “Con không cõng.”
“Không cần hắn cõng.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, hừ lớn. Tễ Linh lạnh lùng “Hmm ?” một tiếng, hai người đều sụp đầu không có ý kiến.
Trở lại trong thôn, nhìn cảnh tượng tiêu điều trước mắt, Nhĩ Sanh cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút là ngã sụp xuống. Biết thôn bị hủy là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.
Cảm giác này giống như trước đây có người nói cho nàng biết, cha mẹ nàng đi họp chợ trấn trên bị dòng người xô đạp mà chết. Khi ấy nàng chỉ cười và nói đã biết sau đó vô tư chạy chơi khắp núi. Đến lúc nàng đánh nhau với Tiểu Bàn Tử nhà ở đầu thôn, một lúc sau người nhà nó đều đến tha nó về ăn cơm. Nhĩ Sanh nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy cha mẹ mình tới, lúc này nàng mới ý thức được, cha mẹ sẽ không bao giờ …. Tìm đến nàng nữa.
Lúc đó nàng cũng hiểu được, chết chính là vĩnh viễn không còn được gặp lại.
Thôn làng bị hủy mang theo cả quá khứ của nàng, chết hết.
Bỗng nhiên có một bàn tay từ phía sau đặt nhẹ lên vai nàng. Nhĩ Sanh quay đầu lại thì thấy Thần Chử dáng điệu không được tự nhiên nói: “Hiện tại, giữ mạng quan trọng hơn. Lúc quay trở lại, chúng ta sẽ cùng lập cho những người trong thôn này một tấm bia rồi khắc hết tên họ lên.”
Nhĩ Sanh gật đầu, tiếp tục đi về phía rừng cây. Trên trán phả tới từng đợt khí lưu ấm áp, Nhĩ Sanh nghe thấy tiếng nói trầm ổn của Trường Uyên: “Đừng quá chấp nhất, thế gian này, sống chết có số.”
Chóp mũi Nhĩ Sanh có điểm chua xót. “Những người bên cạnh Nhĩ Sanh vì sao đều bỏ Nhĩ Sanh đi hết ? Mọi người đến cuối cùng đều không có một ai được sống ư ? Trường Uyên, chàng cũng định bỏ ta lại sao ?” Nhĩ Sanh ngẩn ngơ, bỗng nhiên nói tiếp. “Trường Uyên, chàng không thể đi ! Đừng bỏ ta lại !”
“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.