Ti Mệnh

Chương 61: Phiên ngoại 2




Trong Vạn Thiên Chi Khư, Ti Mệnh vẽ nên thiên địa nhật nguyệt, tạo ra ao hồ sông núi, một thế giới rộng lớn mà tĩnh lặng. Cuộc sống của nàng và Trường Uyên vô cùng tự do tự tại chỉ là có chút tịch mịch. Nhưng những tháng ngày ung dung tự do tự tại như vậy cũng chẳng kéo dài bao lâu đã vội cáo từ bọn họ mà đi.
Ti Mệnh vuốt ve cái bụng tròn xoe của mình, mắt lơ đãng nhìn sang người đang đứng ngồi không yên bên cạnh: “Trường Uyên, chàng muốn con gái hay con trai ?”
Vấn đề này nàng đã hỏi qua vô số lần, mỗi lần câu trả lời của Trường Uyên luôn là “Con nào cũng được.” Nhưng lần này, trong giọng nói của hắn rõ ràng là mang theo đôi chút lo lắng quá độ: “Ta chỉ đang lo lắng không biết con chúng ta sinh ra sẽ là người hay trứng, nếu là người thì tốt, còn nếu là trứng thì …. Phải thế nào để nó nở đây ? Nở ra rồi thì … Nhỡ đâu là ….” Hắn bị chính suy nghĩ của mình dọa cho mặt mày trắng bệch: “Đầu người thân rồng ? Hay … đầu rồng …. thân người ?”
Nếu như vậy, không phải con họ sẽ là quái vật sao …
Ti Mệnh bĩu môi: “Trường Uyên, chàng lo lắng thái quá !” Nàng vừa dứt lời, từ dưới bụng mơ hồ truyền đến một cơn đau thắt, Ti Mệnh vuốt ve cái bụng đang rung động từng chập , trầm mặt nói: “Ưm …Trường Uyên, ta cảm thấy ….” Bụng mỗi lúc một đau hơn, sắc mặt Ti mệnh càng lúc càng tái nhợt: “Sẽ lập tức biết được chân tướng thôi.”
“Cái gì ?” Trường Uyên ngẩn ngơ, thấy Ti Mệnh ôm người nằm cuộn mình lại, trán ướt đẫm mồ hôi, hắn há hốc miệng kinh ngạc, một hồi lâu sau mới hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng. Chuyện gì khác khoan hãy nói đến, hắn bật người dậy, ôm Ti Mệnh vào trong phòng. Thuần thục cởi bỏ y phục của nàng sau đó nhóm lửa đun nước, vì ngày hôm nay, nhân lúc Ti Mệnh ngủ say, hắn đã một mình luyện tập rất nhiều lần.
Hắn biết, trong Vạn Thiên Chi Khư không có ai khác ngoài hắn và Ti Mệnh.
Đau đớn khiến cho sắc mặt Ti Mệnh trắng bệch như giấy, nàng nắm chặt lấy tay Trường Uyên. Nhìn khuôn mặt trượng phu bình thường luôn luôn trầm ổn nay chẳng khác như chính hắn sẽ sinh, Ti Mệnh nhất thời cảm thấy vô cùng cảm động. Đang định cười một tiếng, cơn đau dưới bụng lại một lần nữa ập đến. Nàng hung hăng siết chặt lấy tay hắn, đối phương cũng vô cùng căng thẳng mà nắm chặt lấy tay nàng.
“Ngoan, đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu !”
Lúc này nếu chỉ có một mình, với tính cách quật cường của Ti Mệnh, nàng nhất định sẽ cắn răng chịu đựng. Nhưng được Trường Uyên an ủi như thế, nàng cũng được dịp thể hiện sự yếu đuối của bản thân. Từ nay về sau, đã có người bao dung cho yếu đuối của nàng, thay nàng kiên cường, mặc kệ nàng có ỷ lại cùng trêu đùa thế nào cũng không nổi giận hay rời xa nàng.
“Trường Uyên …. Thật sự là rất đau.” Hốc mắt Ti Mệnh phiếm hồng, nước mắt lăn dài trên đôi gò má.
“Ừm, ta biết, không sao đâu … Về sau chúng ta không sinh thêm nữa.” Hắn khuôn mặt thoạt nhìn tưởng trấn định ấy thế nhưng miệng lại nói năng hoàn toàn lộn xộn.
“Thật sự rất đau.”
Hắn hôn nhẹ lên khóe mắt nàng, chỉ sợ hơi dùng sức thêm chút nữa, khuôn mặt của nàng sẽ bị phá tan: “Ta ở đây, đừng sợ !”
“Đau quá !”
“Được, được. Không sinh, chúng ta không sinh nữa.” Trường Uyên vội vàng nói.
Ti Mệnh cả người đau như muốn nứt ra, nghe vậy dở khóc dở cười nói: “Chàng nói không sinh liền không sinh được sao ? Có bản lĩnh, chàng đem nó nhét trở lại đi !”
“Quả trứng” thứ nhất của bọn họ chính là ra đời trong trong những câu đối thoại hỗn loạn như trên. Được sinh ra là một bé trai, một bé trai hoàn toàn bình thường, trên người không dính một mảnh vỏ trứng nào. Sau khi tắm rửa cho bé xong, Trường Uyên cả người cứng ngắc đem bé bế trở lại cho Ti Mệnh nhìn.
Ti Mệnh thấy bé oa oa khóc lớn, cười yếu ớt nói: “Trường Uyên, chàng nhìn con chàng xem, bộ dáng đã xấu lại còn lớn giọng.”
Trường Uyên thật lâu sau cũng không đáp lại. Ti Mệnh cố hết sức trêu chọc để đứa nhỏ thôi không khóc, một hồi lâu sau mới giật mình phát hiện ra sự im lặng kỳ quái lúc này. Nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên lại bị hành động của hắn làm cho ngây người.
Trường Uyên nghiêng người đem mẹ con Ti Mệnh ôm vào trong lồng ngực mình: “Ta nói thật, từ nay sẽ không sinh nữa. Vừa rồi, khiến ta sợ muốn chết.” Thanh âm của hắn mang theo điểm run rẩy khiến cho Ti Mệnh ngây ngốc hồi lâu mới gắng sức vươn tay vỗ vỗ nhẹ lưng hắn được. “Sao cả chàng cũng khóc vậy, chàng với con cùng khóc, ta làm sao an ủi được hết.”
Trường Uyên đem đầu vùi sâu bên cổ Ti Mệnh, liên tiếp lắc đầu nói “Không sinh” tựa như vừa rồi, chính hắn là người sinh em bé vậy.
“Điều này thì không được, ta còn muốn một đứa con gái, ca ca tên Trường Mệnh, muội muội gọi Trường Sinh. Sau này, chàng không còn là người cô độc nữa rồi.”
Trường Uyên siết nhẹ lấy nàng, trầm mặc hồi lâu.
“Kỳ thực, ta đã sớm không còn cô độc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.