Tị Tuyết Truyền Kỳ

Chương 8: Ký ngạo




Chấn động dâng lên từ đáy lòng tất cả những ai có mặt. Khắp thảo nguyên lặng như tờ, mấy vạn người ngây ra nhìn Hô Vô Nhiễm ôm ngực ngã ngửa, nét mặt đượm nụ cười bình tĩnh...
Hành động của Hồng Cầm vượt khỏi dự liệu của tất thảy. Theo đề nghị của Thiết Soái lúc trước, lấy ước hẹn mười chiêu giết Hô Vô Nhiễm làm yếu tố quyết định, hiện tại y đã chết nhưng không phải do ông ta giết...
Hồng Cầm hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiết Soái, định lên tiếng nhưng chỉ mỗi khóe môi lay động. Tự tay giết người tâm ái, trái tim nàng cũng chết theo.
Thiết Soái nhìn Hồng Cầm và thi thể Hô Vô Nhiễm chằm chằm, đột nhiên ngửa mặt cười vang: "Ta tung hoành trên đại thảo nguyên nhiều năm, có bao giờ lại để chút gian kế cỏn con này đắc thế." Mắt ông ta lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp, song thương hợp nhất, chỉ lên trời quát lớn: "Thiết Huyết tướng sĩ nghe lệnh, dốc hết tốc lực tiến quân, trong mười ngày công hạ Tỵ Tuyết thành!"
Hồng Cầm rúng động toàn thân, nhìn vào mục quang lạnh lùng của Thiết Soái với vẻ không tin được, bên tai nàng vang vang tiếng ba vạn Thiết Huyết đại quân đồng thanh gầm lớn, tiếng vó ngựa rộn ràng cuốn lên cát bụi, đổ về phương hướng Tỵ Tuyết thành.
Nàng không gượng nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngã lên thân thể còn nóng của Hô Vô Nhiễm...
Trời xanh, thảo nguyên, đại mạc, sa đạo, lưu sa, đàn sói, Thiết Soái, đại quân... trong óc nàng lóe lên những biến cố xảy ra, tất cả đều như trong mộng, không hề chân thật...
Sau cùng, ký ức dừng lại ở nhát đao đâm vào ngực Hô Vô Nhiễm, nàng hét lên, mở bừng mắt, gặp ngay ánh mắt quan tâm của Kha Đô.
Nàng chụp lấy vai gã: "Vô Nhiễm đâu?"
Kha Đô ủ rũ, dáng vẻ phơi phới lúc mới gặp nàng tan biến từ lâu, nghe nàng hỏi, khóe miệng gã mấp máy nhưng không nói thành lời.
Hồng Cầm chầm chậm buông tay, lẩm bẩm: "Hóa ra không phải trong mơ..."
Kha Đô thở dài cúi đầu.
Hồng Cầm ngây người, thần trí dần tỉnh lại không chống nổi nỗi đau xé lòng: "Tỵ Tuyết thành bị phá rồi ư?"
Kha Đô đáp: "Ngày mai đại quân sẽ đến chân Tỵ Tuyết thành, tại hạ đã khuyên Thiết Soái, nhưng..."
"Thiết Soái, Thiết Soái." Hồng Cầm lẩm nhẩm tên ông ta, chợt cười lạnh: "Ai khuyên nổi một tên điên..."
Kha Đô im lặng, nghĩ đến Hô Vô Nhiễm, gã cũng chẳng buồn giải thích hộ chủ soái.
Hồng Cầm nhìn quanh, nàng đang ở trong một trướng bồng, hơn mười ngọn nến lớn đang cháy leo lét soi rọi chăn tơ gối gấm, giường nệm thơm nức, vô cùng quý phái. "Đây là đâu?"
Kha Đô đáp: "Là trướng Thiết Soái nghỉ. Cô nương đã hôn mê liền bốn ngày, được đưa vào nghỉ ở đây."
Hồng Cầm đại nộ, cố đứng dậy nhưng toàn thân mềm nhũn, cựa quậy một hồi lại ngã xuống giường, kêu lên ai oán: "Ngươi giết ta luôn đi, vĩnh viễn không không lấy Thiết Soái..."
Kha Đô hạ giọng: "Cô nương nên nghỉ ngơi cho khỏe..."
Hồng Cầm nhìn gã chằm chằm, nhãn quang liền biến thành băng lãnh: "Hóa ra ngươi là thuyết khách của Thiết Soái..."
"Không!" Kha Đô phân biện: "Tại hạ chỉ đến để chiếu cố cho cô nương."
"Cút, cút ngay cho ta." Hồng Cầm lạnh lùng: "Ta không muốn thấy bất cứ ai liên quan đến Thiết Soái."
"Nàng đổ oan cho Kha Đô rồi." Giọng nói uy nghiêm từ ngoài trướng cất lên, Thiết Soái vẫn trong dáng vẻ thiết khôi kim giáp, rảo bước vào: "Ta không miễn cưỡng bất kỳ nữ tử nào phải lấy mình."
Hồng Cầm nhìn ông ta đầy phẫn hận, đoạn hư nhược nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi tràn tới, lòng nàng đã chết, cũng không muốn nói thêm với ông ta câu nào.
"Mang một bát cháo đến đây." Thiết Soái hạ lệnh cho Kha Đô rồi ngồi xuống cạnh giường, móc Ngưng Lộ bảo châu trong ngực áo đặt xuống cạnh gối Hồng Cầm, dịu giọng: "Minh châu sánh với mỹ nhân, coi như một phần đền bù của ta cho nàng. Đợi khi khỏe lại, nàng cứ mang bảo châu đi, không ai ngăn cản hết."
Hồng Cầm bất động, vẫn nhắm mắt, gương mặt không hề biến đổi.
"Ta đã lệnh cho thủ hạ bảo quản thật tốt di thể Hô Vô Nhiễm, công hạ Tỵ Tuyết thành xong sẽ giao cho nàng an táng y tại gia hương." Ông ta nhẹ nhàng nói, tựa hồ Tỵ Tuyết thành là món đồ trong túi.
Nghe đến tên Hô Vô Nhiễm, Hồng Cầm chấn động toàn thân, từ từ mở mắt, nhìn ông ta chằm chằm: "Ngài tưởng ta còn chịu gả cho ngài sao?"
Thiết Soái nhìn lên trướng đỉnh, trầm ngâm không nói gì.
Lồng ngực Hồng Cầm phập phồng một hồi, khẽ thở dài: "Ngài cố tỏ ra mình đại độ, chẳng qua cũng mong ta cầu xin ngài bỏ qua cho Tỵ Tuyết thành." Ánh mắt Thiết Soái sáng rực quét tới, Hồng Cầm ngẩng lên nghênh đón, không hề chịu lép, sau cùng nàng mỉm cười thê thảm: "Chỉ cần hiện giờ ngài chịu thu binh, ta gả cho ngài là xong..."
Thiết Soái cắt lời: "Vẻ đẹp của nàng vị tất khiến ta động tâm!"
"Thiết Soái cũng biết nói khoác?" Hồng Cầm cười nhạo: "Nam nhân vĩnh viễn không hiểu rõ trực giác trời sinh của nữ nhân. Từ lúc thấy ánh mắt đầu tiên ngài nhìn, ta đã biết ngài thích mình..."
Thiết Soái nhất thời tắt tiếng, Hồng Cầm lại nhắm mắt, giọng nói đầy mệt mỏi: "Chàng đã chết rồi, ta gả cho ai cũng vậy mà thôi."
Thiết Soái nhìn nàng, nhấn mạnh từng chữ: "Sáng mai, ta vạn vạn Thiết Huyết kị binh sẽ chinh phục Tỵ Tuyết thành." Ông ta thở dài một hơi: "Bất kỳ vật gì, chỉ cần ta thích, chưa ai cản được."
Hồng Cầm cười khanh khách: "Ta biết ngài muốn ta cầu xin, vậy ta cầu xin ngài cưới mình là xong. Có điều..." Nàng thở hắt ra, nghiêm giọng: "Vì Tỵ Tuyết thành, con người ta sẽ lấy ngài, còn trái tim ta, vĩnh viễn ngài không lấy được."
Thiết Soái sững người ở cửa trướng, quay lại nhìn nàng, từ từ nói: "Đáng tiếc, ta không nhất định phải lấy nàng."
"Ngài muốn gì đây?" Hồng Cầm không nhìn được, phẫn hận bật lên câu hỏi: "Ngài sát phạt tứ xứ, khiến nơi nơi nước mất nhà tan, thật ra có ý nghĩa gì?"
Thiết Soái cười lạnh: "Chỉ riêng ba vạn thiết kị của ta tung hoành thảo nguyên, bách tính thần phục, sự nghiệp kỳ vĩ này, một nữ tử như nàng hiểu sao nổi?"
"Nhớ lại lúc ngài mới gặp ta, khắp nơi toàn là trướng bồng trống không." Hồng Cầm lớn tiếng: "Vốn bách tính an cư lạc nghiệp, nghe nói Thiết Huyết kị binh sắp tới, ai nấy chỉ sợ không trốn kịp, đó mà là sự nghiệp kỳ vĩ sao?"
Thiết Soái ngây người, Hồng Cầm than: "Vì sao họ lại sợ ngài như vậy?"
Thiết Soái cười vang, ngạo nghễ ngẩng lên: "Họ chỉ biết tín phụng chân thần trên trời, còn ta ngạo thị vùng đất này..." Nhìn sang thấy Kha Đô bưng một bát cháo được đứng ở cửa trướng, mặt đầy hoang mang, ông ta hừ lạnh quay đi, ném lại một câu: "Họ sợ ta, chỉ vì ta là Thiết Soái!"
Thiết Soái đi tuần một vòng, đêm đã khuya lắm, mình ông ta đứng trên gò đất, ngẩng nhìn ngàn sao lấp lánh trên trời cùng vầng trăng vàng nhờ. Cả thảo nguyên chìm trong đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió vù vù lướt qua mặt đất thoáng đãng.
Kha Đô bước tới, quỳ trước mặt ông ta, run giọng: "Đại soái!"
Ông ta đã liệu trước gã sẽ xuất hiện, vẫn ngẩng nhìn trời, đầu cũng không mảy may động đậy: "Ý ta đã quyết, ngươi không cần nhiều lời."
Kha Đô thấp giọng: "Hồng Cầm tuyệt thực, muốn cùng Tỵ Tuyết thành tồn vong."
"À." Thiết Soái không đổi tư thế, vẫn nhìn lên thinh không: "Ngươi đã thấy phòng vệ của Tỵ Tuyết thành, theo quan sát của ngươi, mấy ngày là phá được?"
Kha Đô im lặng hồi lâu, nghiêm nghị ngẩng lên: "Thuộc hạ không biết, mong đại soái trị tội."
Thiết Soái run lên, cúi đầu nhìn gã: "Ngươi không phải không biết, mà không muốn nói."
Kha Đô không nói gì, mặc nhiên thừa nhận.
Thiết Soái lạnh lùng nhìn gã: "Thiết Huyết kị sĩ xưa nay chưa từng thương hại địch nhân."
Kha Đô cố lên gân: "Trong lòng Kha Đô, người Tỵ Tuyết thành không phải địch nhân."
Nộ ý trong mắt Thiết Soái đậm dần, quát lớn: "Nhiễu loạn quân tâm, ngươi có biết ta xưa nay tôn trọng quân pháp chăng?"
Gã cúi đầu: "Kha Đô xin tùy Thiết Soái xử trí."
Thiết Soái giận quá hóa cười, đặt tay lên bội kiếm: "Được. Thiết Huyết cận vệ nên chết tại chiến trường. Ta sẽ để ngươi làm tiên phong đầu tiên xông vào Tỵ Tuyết thành."
"Không." Kha Đô không kịp nghĩ, buột miệng: "Thuộc hạ khó lòng tuân mệnh!"
"Choang." Thiết Soái tuốt thanh kiếm rời bao một nửa, rít lên: "Ngươi dám chống lệnh?"
Kha Đô quỳ xuống, nghẹn ngào: "Thuộc hạ xin được chiến đấu với Cuồng Phong Sa Đạo, không dẹp xong chúng không về."
Thiết Soái ngạc nhiên hồi lâu, bàn tay cầm kiếm từ từ lỏng ra, thở dài: "Ngươi cho rằng không có sa đạo ngăn cản, tất cả sẽ không xảy ra?"
Kha Đô chống lệnh như vậy, vốn cho rằng sẽ chết, không ngờ lời lẽ của Thiết Soái bình thản lại, nghẫm nghĩ một lúc y càng kinh hãi, buột miệng hỏi: "Nếu sứ đoàn đến kịp kỳ hạn, Thiết Soái vẫn sẽ không bỏ qua cho Tỵ Tuyết thành?"
"Ta nói là giữ lời, bằng không làm sao phục chúng?" Thiết Soái tỏ vẻ nghĩ ngợi lắc đầu: "Nếu Tỵ Tuyết sứ đoàn đến kịp, ta tất nhiên không làm khó." Lại vỗ lên vãi gã: "Ngươi rất có đảm sắc, ta đã không nhìn nhầm."
Kha Đô được ông ta vỗ vai lại khen ngợi, lòng ấm lên: "Đại soái..."
Thiết Soái mỉm cười dịu giọng: "Đứng lên, bình thường ta vẫn nghiêm khắc nhưng trong lòng coi các ngươi như con..."
Kha Đô mấy khi thấy ông ta như vậy? Từ bé gã lớn lên trong quân ngũ, kính trọng ông ta như người trời, thật sự coi chủ soái là cha, giờ nghe những lời ấm lòng như vậy, chợt thấy ủy khuất vô cùng, mũi cay xè. Gã suýt bật khóc thành tiếng, càng thêm lớn mật: "Đại soái mà không đáp ứng thỉnh cầu, Kha Đô nguyện quỳ đến chết..."
Thiết Soái vừa giận vừa buồn cười: "Ngươi thỉnh cầu cái gì? Đi giết Cuồng Phong Sa Đạo hay muốn ta đừng tấn công Tỵ Tuyết thành?"
Kha Đô sửng sốt, chợt Thiết Soái cười ha hả: "Người vì Hồng Cầm, chi bằng ta gả nàng ta cho ngươi..."
Kha Đô kinh hoàng, vội lắc đầu: "Vạn lần không được, thuộc hạ kính trọng Hô Vô Nhiễm..." Gã buột miệng nói ra tên Hô Vô Nhiễm, vội dừng lời.
Thiết Soái cũng im lặng hồi lâu, khẽ bỏ tay, tim Kha Đô đập loạn lên, chậm rãi đứng dậy, không nói gì, chỉ sợ kích nộ ông ta.
Một lúc sau, mới nghe Thiết Soái thở dài: "Ngươi không cần e dè. Hô Vô Nhiễm là một hán tử chân chính, ta cũng rất kính trọng y."
Kha Đô thừa cơ: "Nếu Thiết Soái lui binh, vừa an ủi linh hồn Hô Vô Nhiễm trên trời, Hồng Cầm cũng tình nguyện lấy ngài, chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ ư?"
Thiết Soái điềm đạm: "Ngươi sai rồi, dù thế nào Hồng Cầm cũng không tình nguyện lấy ta."
Kha Đô hỏi dò: "Đại soái thích Hồng Cầm cô nương?"
Thiết Soái trầm tư: "Lần đầu tiên thấy nàng ta, ta chỉ coi đó là một nữ tử phổ phổ thông thông, chẳng qua được trời cao ban cho sắc đẹp. Lúc nhát đao đó đâm vào ngực Hô Vô Nhiễm, ta mới biết nàng là người thế nào..." Ông ta thở dài, cơ hồ lẩm nhẩm: "Có hồng nhan tri kỷ như thế, Hô Vô Nhiễm có thể yên lòng ngậm cười chín suối."
Kha Đô cẩn thận ngẫm nghĩ, Thiết Soái tuy không trực tiếp hồi đáp nhưng thần thái lộ ra rằng Hồng Cầm đủ khiến ông ta động tâm, bèn cẩn thận nói: "Nếu đại soái tha cho Tỵ Tuyết thành, dù không lấy được Hồng Cầm, cũng được cô nương ấy tôn trọng."
Thiết Soái tỏ ra nghiêm túc: "Giữa ta và nàng, hoặc là bằng hữu chân thành nhất, hoặc là địch nhân, không có con đường thứ ba." Ông ta hít sâu, trầm giọng: "Ta phải được nàng ta tôn trọng nhưng ta có phương thức riêng."
Một truyền lệnh binh vội vàng chạy tới, quỳ một chân xuống: "Thủ lĩnh các doanh Chanh Cung, Lam Thương, Xích Đao, Tử Mộc, Hắc Vệ đã tập hợp tại trung quân trướng, xin Thiết Soái chỉ thị sách lược công thành."
"Được, ta đến ngay." Thiết Soái ngẩng đầu, phất tay cho truyền lệnh binh lui trước, quay lại dặn Kha Đô: "Ngươi bất tất tham dự công thành, chuyên môn phụ trách trông nom Hồng Cầm, khuyên nàng đừng tuyệt thực. Công hạ Tỵ Tuyết thành rồi, ngươi sẽ là khai lộ tiên phong đánh vào Bộc Hỏa Sa Mạc."
Kha Đô nghe vậy, niềm vui trong lòng hóa thành khí lạnh, biết rằng có khuyên cũng vô ích, Thiết Soái không chịu từ bỏ việc tiến quân Tỵ Tuyết thành, dù sau này có quét sạch Cuồng Phong Sa Đạo cũng chỉ là bồi thường. Lòng gã âu sầu, nhưng vẫn còn ôm một tia hy vọng vạn nhất, miễn cưỡng gọi một tiếng: "Đại soái!"
Thiết Soái hơi ngừng lại, không quay đầu mà khẽ nói: "Ngươi nói thử xem, nếu Hồng Cầm không đâm nhát đao đó, ta có thật sự giết Hô Vô Nhiễm?"
Lòng Kha Đô như bị thiết chùy đập mạnh, không nói thêm được câu nào, ngây ngô nhìn theo bóng dáng hùng hồn của ông ta tan biến vào màn đêm đen nhánh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.