Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 17: Đâu có bừa bãi




Em đang nói bậy bạ cái gì đấy? Hôn cái gì mà hôn?
Quế Anh không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, cô vẫn vô tư nhe răng cười:
- Rượu cũng thử rồi, chỉ còn một thứ em muốn thử nữa thôi!
- Không được!
Lúc này Quế Anh đang không tỉnh táo, Bảo Đăng không dám làm bừa. Anh đẩy cô ra rồi đứng bật dậy:
- Em còn nhỏ, đừng nghĩ đến mấy chuyện này làm gì.
Quế Anh ngã sõng soài ra ghế, còn không thèm ngồi dậy:
- Nhỏ? Em 20 rồi mà còn nhỏ?
- Không thì sao? Trong mắt tôi, em chỉ là một con nhóc non nớt chưa đủ trưởng thành.
- Vậy là anh nhất quyết không hôn em?
Quế Anh lồm cồm bò dậy rồi đứng thẳng ngay trước mặt Bảo Đăng. Cô ngước mặt lên trông rất kênh kiệu:
- Thế thì em sẽ hôn anh!
Tuy bất ngờ nhưng Bảo Đăng không hề mất đi vẻ điềm tĩnh của một đội trưởng. Che giấu cảm xúc là nghề của anh mà. Anh cứng rắn nói:
- Quế Anh! Em không thể hôn bừa bãi một người đàn ông khi say được!
- Đâu? Đâu có bừa bãi?… Em hôn người mình thích sao mà gọi là bừa bãi được? Hửm~
Đôi mắt sắc của Bảo Đăng chớp nhẹ. Anh không tin vào những gì mình vừa nghe nữa. Quế Anh chậm rãi bước lại gần hơn:
- Hơn nữa… trai đẹp trước mặt… không hôn thì hơi phí của trời~
Hai má của người đàn ông mất kiểm soát mà trở nên hồng hào. Vừa nãy cứng rắn, nghiêm nghị lắm mà bây giờ anh lại lúng túng đến lạ. Anh quay mặt đi hướng khác:
- Đừng có nói nhăng nói cuội! Tôi sẽ coi như chưa nghe thấ-
Chưa hết câu, Quế Anh đã nhón chân, dùng hai tay kéo khuôn mặt của anh lại gần mình. Một nụ hôn vô cùng bất ngờ và nồng nặc mùi rượu. Đôi mắt của Bảo Đăng mở to, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm tịt để hôn mình kia. Trong phút chốc, con tim anh như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Quế Anh chậm rãi kết thúc nụ hôn. Lúc này Bảo Đăng mới giật mình. Anh đẩy cô ra rồi đưa tay lên che đi bờ môi của mình:
- E-Em quá đáng lắm rồi!
Cô bé cười khúc khích:
- Hì, để em nói anh nghe tên hung thủ là ai nhé!
Bảo Đăng không thèm đáp lại. Hôm nay đầu óc anh đã rối với vụ án, giờ còn gặp nhỏ khùng này nữa. Đôi tay anh đưa lên bóp thái dương để bản thân bình tĩnh lại. Quế Anh trong cơn say lại nói tiếp:
- Hắn là bạn cấp 2 của Trần Doanh đó!
Bạn cấp 2? Thế thì có phải là điều tra hơi xa xôi không? Cơ mà nếu những người bạn thân cận thật sự không liên quan thì giả thiết “xa xôi” này cũng không hẳn là vô lý. Chỉ là… lịch sử cuộc gọi và tin nhắn không cho thấy Trần Doanh có liên lạc lại với bạn cũ.
Dù biết lời của người say không đáng tin nhưng Bảo Đăng vẫn kiên nhẫn hỏi:
- Sao em biết?
- Trần Doanh kể cho em mà! Cậu ấy bảo là có phát hiện một người bạn cấp 2 đã phạm tội. Nên là giờ hẹn hắn ta ra để khuyên nhủ đi đầu thú!
Nét mặt Bảo Đăng đột nhiên rất nghiêm trọng. Hai bàn tay to lớn của anh chộp lấy hai vai Quế Anh:
- Tình tiết quan trọng thế này! Sao giờ em mới nói!?
- Thì bây giờ người ta mới nhớ chứ bộ!
Bảo Đăng nhanh chóng gọi điện, mở ra một cuộc họp gấp trong đêm để điều tra. Anh cần biết là gần đây Trần Doanh có cuộc họp lớp cấp 2 nào không. Nếu không phải là liên lạc qua điện thoại thì có thể cậu ấy và hung thủ đã gặp mặt trực tiếp.
Trong lúc Bảo Đăng gọi điện thoại, cô bé Quế Anh đã say giấc từ bao giờ. Cô nằm ngủ ngon trên sô pha với một gương mặt đỏ hồng vì rượu. Sau khi Bảo Đăng tắt máy, anh bế cô vào giường rồi lấy mảnh chăn đắp cho cô đỡ lạnh. Anh còn dành ra vài giây ngắn ngủi để ngắm nhìn cô bé ngây ngô đang gáy khò khò trong phòng mình rồi mới đóng cửa rời đi.
—————————-
“Báo cáo! Đã tìm ra những người tham gia họp lớp cấp 2 vào tháng trước!”
“Tốt lắm! Mau lấy lời khai! Tập trung vào những người không có chứng cứ ngoại phạm và lấy vân tay của họ!”
“Rõ thưa đội trưởng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.