Chưởng quầy Ly trợn mắt nhìn Bạch Nham đến gần, rồi không chống đỡ nổi quỳ rạp xuống đất, nặng nề thở dốc.
“Vì sao không đợi ta đến?” Bạch Nham đứng bên chưởng quầy Ly, từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng hỏi.
“Hừ! Biết rõ còn cố hỏi!”
Bạch Nham nhìn nàng suy yếu thở dốc, yên lặng một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn hồ nước, ngọn lửa màu vàng đã tắt rồi.
Chưởng quầy Ly nhìn thoáng qua Bạch Nham, cắn chặt răng, dùng chút sức
lực cuối cùng nói:“Ngươi có đến sớm cũng không giúp được Tiểu Tuyền,
muốn qua một kiếp này phải dựa vào chính hắn.”
“Nàng thật đúng là nhẫn tâm, lại lấy Tam muội chân hỏa thiêu hắn.” Bạch
Nham nhẹ nhàng nói một câu giống như đang nói đùa với chưởng quầy Ly chứ không có nửa phần trách nắng, hắn bỗng nhiên cúi người nói:“Ta tuy
không giúp được Tiểu Tuyền, nhưng ít nhất sẽ không để nàng bị thương.”
Chưởng quầy Ly trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Nói ra những lời như
thế tự ngươi không cảm thấy buồn nôn sao? Nếu ngươi đã cướp được tinh
nguyên thì cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy?!” Dứt lời nàng hóa thành
một làn khói nhẹ bay đi mất.
Bạch Nham hô:“Nàng mặc kệ Tiểu Tuyền à?”
“Không quản được!” Giọng chưởng quầy Ly văng vẳng trong không trung, nhưng người đã đi xa mất rồi.
Bạch Nham bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể ngồi ở bên hồ chờ cho đến khi
lửa trên mặt nước tắt hẳn, chờ Đỗ Tuyền biến thành người bò lên bờ. Bạch Nham dùng đạo bào của mình quấn quanh Đỗ Tuyền rồi đưa về nhà.
Sau khi về nhà, Đỗ Tuyền vẫn mê man không tỉnh. Bạch Nham vốn định chờ
hắn tỉnh lại rồi mới đi tìm chưởng quầy Ly, nhưng ngồi chưa đến nửa canh giờ hắn không ngồi yên tiếp được, vì thế để lại cho Đỗ Tuyền một tờ
giấy, giăng bốn kết giới trong phòng, ngoài phòng, trong phủ, ngoài phủ
rồi mới an tâm rời đi.
Chưởng quầy Ly bị thương nặng, trên người lại có phong ấn của Bạch Nham, Bạch Nham muốn tìm nàng có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Ngoài thành năm mươi dặm có một ngọn núi tên Lộc Đà, bởi vì địa thế hiểm trở, trên núi lại có nhiều quái thạch xà trùng, cho nên dân chúng chung quanh cũng không thường đi lên, nhưng thật ra lại là một nơi tốt để ẩn
thân.
Chưởng quầy Ly lập kết giới bên ngoài sơn động, nhưng vì thương thế quá
nặng mà không thể duy trì. Nếu là lúc bình thường, Bạch Nham phải bó tay với kết giới của chưởng quầy Ly, nhưng giờ kết giới này có cũng như
không.
Bạch Nham ở bên ngoài sơn động bồi hồi nửa ngày mãi mà không vào, không
phải không thể vào, mà là không dám vào. Mở lòng bàn tay ra, viên tinh
nguyên đỏ đậm phát ra hào quang lấp lánh.
Bạch Nham lẳng lặng nhớ kỹ pháp quyết, tinh nguyên bắt đầu nhanh chóng chuyển động, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sáng, ánh sáng
màu đỏ dần dần nhạt đi chuyển thành màu trắng trong thuần khiết. Khi tốc độ chuyển động dần dần chậm lại, ma tính trong nó đã bị Bạch Nham tinh
lọc.
Bạch Nham nhìn tinh nguyên biến thành màu trắng, do dự mãi không thôi,
đứng ở cửa động mà không dám vào. Tinh nguyên ngàn năm này nếu đưa cho
chưởng quầy Ly ăn, đương nhiên sẽ giúp nàng chữa thương, đồng thời cũng
sẽ tăng cường pháp lực của nàng. Nếu Bạch Nham giải tầng phong ấn thứ
bảy trên người nàng mà không áp chế được nàng thì sao?
Cho đến khi kết giới ngoài sơn động bỗng nhiên biến mất, Bạch Nham mới
giật mình phát hiện vết thương của chưởng quầy Ly nặng hơn hắn tưởng.
Bạch Nham không dám do dự trực tiếp lao vào sơn động, thấy chưởng quầy
Ly nằm ở trên đất hơi thở mỏng manh, trên lưng của nàng dần hiện ra một
đôi cánh chim màu vàng. Trong lòng Bạch Nham căng thẳng, nàng đã không
thể duy trì hình người rồi sao? Sao lại bị thương nặng như vậy?!
Không nghĩ nhiều, Bạch Nham đem tinh nguyên đã được đánh tan ma tính đút cho chưởng quầy Ly, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, nhìn cánh của nàng dần dần thu vào. Bạch Nham mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên giật mình hiểu ra, mắt nàng, tóc nàng vẫn đang là màu đen, cánh của
nàng vẫn luôn khép lại, hắn kinh ngạc nói:“Nàng lừa ta?!”
Chưởng quầy Ly từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi
đem pháp lực tu hành ngàn năm bên trong tinh nguyên hòa vào cơ thể mình. Bạch Nham đột nhiên tức giận đẩy nàng ra khỏi lòng:“Nàng lừa ta!!!”
Có tinh nguyên ngàn năm bổ khí, vết thương trước ngực chưởng quầy Ly
nhanh chóng lành lại. Nàng mở mắt ra, khoanh chân ngồi xuống, nói với
Bạch Nham:“Nữ Bạt kia vốn là do ta giết, tinh nguyên là ngươi cướp từ
trong tay ta, bây giờ trả lại cho ta thì có gì không đúng sao?”
Bạch Nham cắn răng muốn nói cái gì, lời đến bên miệng lại thôi. Hắn nắm
chặt tay, một lúc lâu sau mới nói:“Nàng một mình ứng chiến với nữ Bạt
kia, đầu tiên là dụ nó tấn công nàng, muốn giải phong ấn của ta. Nàng
biết rõ cho dù là ma cũng không thể cởi bỏ phong ấn của ta, càng biết sẽ làm bị thương chính mình, nhưng nàng vẫn muốn thử! Nữ Bạt kia thành ma
chưa lâu, nàng đoán chắc nó sẽ bị lực phản kích của phong ấn làm bị
thương, nàng có thể lấy tinh nguyên tăng pháp lực! Nhưng không ngờ ta
lại đến sớm. Sau đó nàng chạy tới nơi này chữa thương, trên thực tế lại
là đặt bẫy ta! Vì sao phải thử ta như vậy?!”
Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham, nói:“Ngươi biết rõ nguyên nhân mà còn muốn hỏi sao?”
“Không, ta không biết! Không biết!” Hắn không muốn biết, nàng muốn thoát khỏi hắn như vậy sao? Thực sự không tin hắn chút nào sao?
Quen biết Bạch Nham đã lâu nhưng chưởng quầy Ly cũng không nhớ rõ khi
Bạch Nham tức giận sẽ như thế nào. Ngày thường không phải chỉ có nàng
quát tháo Bạch Nham thôi sao?
Chưởng quầy Ly mấp máy môi nhưng không nói.
Bạch Nham ngồi xổm xuống, đối mặt với chưởng quầy Ly, nói:“Ta đã đồng ý
với nàng, chỉ cần nàng giúp ta tiêu diệt nữ Bạt, ta sẽ cởi bỏ tầng phong ấn thứ bảy cho nàng, vì sao nàng vẫn muốn dấn thân vào nguy hiểm? Muốn
nàng tin ta khó như vậy sao?”
“Không phải không tin ngươi, chỉ là……” Chưởng quầy Ly tránh ánh mắt của
Bạch Nham nói,“ Sau khi Tiểu Tuyền vượt qua kiếp nạn này sẽ không bị
linh nguyên khống chế nữa. Thế cục khống chế lẫn nhau giữa ba chúng ta
sẽ không còn tồn tại nữa, đây là lúc nên nghĩ cho bản thân mình ……”
“Nàng thật sự cảm thấy mấy năm nay ba người chúng ta sống bình yên cạnh nhau là vì nắm trong tay mệnh mạch của đối phương sao?!”
Chưởng quầy Ly yên lặng cúi đầu, khẽ nói một câu nhẹ như gió thoảng:“Ta
biết là không phải, bằng không vừa rồi ngươi đã để ta tự sinh tự diệt.
Ta biết ta có thể lừa được ngươi…… Bởi vì ta biết ngươi quan tâm ta.”
Bạch Nham thật dài thở dài, nói:“Là ta do dự khiến nàng không thể tin ta? Hay là trời sinh nàng vốn đa nghi?”
Thật ra trong lòng Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều biết rõ đáp án, bọn
họ cũng không muốn phá vỡ mấy trăm năm ăn ý, nay chưởng quầy Ly đa nghi
và bất an cũng không phải không có lý do, là bọn họ không muốn đối mặt
với sự thật mà thôi.
“Thương thế của nàng thế nào rồi?”
“Không sao.”
“Để ta cởi bỏ tầng phong ấn thứ bảy cho nàng trước.” Bạch Nham trước
kháp cái quyết bố trí kết giới ở ngoài sơn động, lại chuyển qua nói với
chưởng quầy Ly,“Nếu cân bằng giữa chúng ta ba đã bị phá vỡ, những lời ta nói ta sẽ thực hiện. Sau khi cởi bỏ tầng phong ấn thứ bảy, nếu nàng
muốn đi thì cứ đi đi.”
Chưởng quầy Ly cười nhạo một tiếng nói:“Hừ, ngươi biết rõ ta vốn không thể rời khỏi ngươi.”
“Một khi đã như vậy, nàng cần gì phải lo lắng ba người chúng ta không
thể tiếp tục sống những ngày như trước kia?” Bạch Nham mỉm cười, lại
niệm chú ngữ dán phù chú lên khắp vách động,“Giờ ta sẽ cởi bỏ tầng phong ấn thứ bảy cho nàng.”
“A!!!!!!!!!” Lưng đột nhiên đau đớn làm cho chưởng quầy Ly không chịu
được hét ầm lêm, đau đớn xé rách càng ngày càng mãnh liệt khiến nàng
không thể chịu được.
Một đôi cánh chim thật lớn màu vàng mọc ra từ sau lưng chưởng quầy Ly,
vừa xòe ra đã gần như che kín cả sơn động. Khi đôi cánh hoàn toàn mở ra, đôi cánh thứ hai ẩn trong đó cũng dần hiện ra.
Đôi cánh thứ hai nhỏ hơn một ít, nhưng cũng là màu vàng tỏa ra hào quang nhàn nhạt. Ở chỗ khớp xương cánh hiện ra một cái vòng bát quái, đó là
cấm chú tầng thứ sáu và bảy Bạch Nham hạ trên người nàng.
Khi Bạch Nham niệm chú ngữ, cánh chưởng quầy Ly đau đớn vô cùng. Quá
trình giải chú còn đau khổ hơn trăm ngàn lần so với quá trình Bạch Nham
hạ chú năm đó. Trong tai nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng Bạch Nham đọc
chú ngữ và tiếng xương cốt nàng kêu rắc rắc, dường như chỉ khi vặn đứt
xương cốt mới có thể hủy cái phong ấn chết tiệt trên người nàng! Nàng
bắt đầu cuộn người ôm chặt lấy chính mình, cố nén dày vò.
Chỉ một lát thôi nhưng đối với chưởng quầy Ly lại khó chịu như mấy trăm
năm dài đằng đẵng. Bạch Nham giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng
chưởng quầy Ly la hét, từng chữ từng chữ nhớ kỹ pháp quyết: “Đản la úy
la, vô tu lưu đà. Thái trùng thái cực, âm dương bão hòa. Xuất hữu nhập
vô, quỷ thần mạc trắc. Xuất tử nhập sinh, biến hóa tự nhiên. Nguyên thủy hỗn khí, huyền trung chi huyền. . . .”
“A a a!!……” Vòng bát quái ghim trên cánh chưởng quầy Ly nhanh chóng xoay tròn, theo chú văn của Bạch Nham càng lúc quay càng nhau, cho đến khi
tốc độ đạt tới cực điểm thì đột nhiên nổ tung hóa thành một đám sương
khói màu bạc bay theo gió.
Đau đớn đột nhiên biến mất, chưởng quầy Ly thở hổn hển, bỗng nhiên mở
mắt ra, một đôi mắt đỏ đậm tràn ngập thô bạo. Trong nháy mắt bốn cánh
của nàng biến thành màu đỏ, một tiếng cười dài như tiếng quỷ khóc:“Aha
ha ha ha!!! Đạo sĩ thối! Ngươi phong ấn ta nhiều như vậy năm, giờ lại có gan cởi bỏ tầng phong ấn thứ bảy rồi sao?”
Phù chú trên vách đá đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng tạo thành một
chiếc lưới khổng lồ vây chưởng quầy Ly và Bạch Nham ở trong.
Bạch Nham thở dài, nâng tay vỗ trán, ai, hắn biết ngay mà, ma tính trên
người nàng quá nặng, ba trăm năm thật sự quá ngắn không thể nào hóa giải được ma tính của nàng.
Chưởng quầy Ly nhẹ vỗ cánh liền bay vào giữa không trung, từ trên cao
nhìn chằm chằm xuống Bạch Nham, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị,
nói:“Một viên tinh nguyên ngàn năm cộng thêm đạo hạnh của ta, đạo sĩ
thối, phong ấn còn lại không phiền ngươi phải cởi, giờ ngươi có thể đi
gặp diêm vương được rồi!” Còn chưa dứt lời, đã thấy vô số mũi tên ánh
sáng phóng về phía Bạch Nham.
Kiếm Cự Khuyết bay lên bảo vệ Bạch Nham, lúc này chú văn không phải để
giải chú mà để hàng ma:“ Cửu chân hàng đình diệu, trọng quan bách dương
khai. Lôi đình hành điện bạc, ngũ tinh tương bôn di. Ác tiết mệnh linh
khí, ủy tâm cộng truy tùy. Chiến bãi la già đạo, mãnh hổ hách thần uy.
Ma sư trảm yêu nghiệt, đồng đầu bài quần phi……”
“Ngươi!!” Chưởng quầy Ly che ngực, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất,“A a a a a a!!!!! Mau dừng lại!!!”
Những mũi tên màu vàng dày đặc như mưa bắn về phía Bạch Nham, kiếm Cự
Khuyết ngăn cả đa số công kích nhưng vẫn có mấy mũi tên bắn trúng hắn.
Những mũi tên này mang theo Tam muội chân hỏa cho dù không bắn trúng
điểm yếu cũng vẫn đốt ra vài cái lỗ trên người Bạch Nham. Bạch Nham
không thèm để những “vết thương ngoài da” này vào mắt, chỉ tập trung
tiếp tục niệm chú.
Cho dù Bạch Nham có hạ bao nhiêu phong ấn trên người chưởng quầy Ly thì
một ngày nào đó nàng cũng có thể cởi bỏ. Mà cấm chú khóa nguyên thần của chưởng quầy Ly tuy không làm hại đến tính mạng nàng nhưng có thể khống
chế để nàng không làm bừa. Sau khi nhập ma, chưởng quầy Ly không nhớ rõ
trên ngực mình còn có một đạo cấm chú có thể khiến nàng đau sống không
bằng chết này, cũng luôn xem nhẹ uy lực cấm chú của Bạch Nham.
“A a a!!” Tiếng thét tê tâm liệt phế của Chưởng quầy Ly dần dần nhỏ đi,
cánh của nàng lại biến về màu vàng, mắt cũng biến thành màu vàng, mái
tóc dài rối tung cũng là màu vàng nhạt thậm chí có hơi giống màu trắng
bạc.
Bạch Nham đến gần nàng, ôm nàng vào trong lòng, khẽ hỏi:“Còn đau không?”
Chưởng quầy Ly cắn răng mang theo tiếng nức nở nói:“Vô nghĩa! Ngươi không thể không niệm chú diệt ma sao?”
Bốn cánh đều đã thu về, chưởng quầy Ly cũng khôi phục hình người. Bạch
Nham nhẹ nhàng nâng tay chậm rãi vuốt ve lưng của nàng. Miệng vết thương bám vào phong ấn của hắn dần dần khép lại, qua mấy ngày nữa sẽ nhạt đi, Bạch Nham hơi thở dài một tiếng.
Đột nhiên chưởng quầy Ly há mồm hung hăng cắn lên tay hắn một cái.
“Rất đau đấy! Sao nàng lại cắn ta?!”
“Đau……”
Bạch Nham chán nản, người muốn cởi bỏ phong ấn trên người là nàng, người nhập ma phát cuồng muốn giết hắn cũng là nàng, giờ người trách mắng hắn cắn hắn cũng vẫn là nàng, sao giống như tất cả mọi chuyện đều là lỗi
của hắn vậy?! Bạch Nham đang định mở miệng nói nhưng lời đến miệng mới
phát hiện chưởng quầy Ly đã lâm vào hôn mê.