Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 52: Ký ức sâu nhất




Editor: mèomỡ
Mặt trời lặn mặt trời mọc, mãi mãi không thay đổi, cho dù một cuộc đại chiến vừa mới chấm dứt cũng thay đổi không được quy luật tự nhiên. Khi một ngày mới bắt đầu, ánh rạng đông đầu tiên chiếu xuống mặt đất, xua tan tia sáng cuối cùng của Trăng Máu cùng với đám sương đỏ là lúc đám người Tòng Tố bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi. Một đêm này cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ vẫn còn sống, giờ khắc này bọn họ đều cảm thấy hình như mình được sống lại một lần nữa, bùi ngùi vô hạn. Duy chỉ có Bạch Nham nhìn ráng màu phía Đông đến xuất thần, Du Dao ……
Viên Hạo niệm chú trừ tà chưởng quầy Ly đau đầu như muốn nứt ra, trong đầu ong ong rung động, chuyện cũ không ngừng lặp đi lặp lại hiện lên càng khiến nàng khó chịu. Những hình ảnh trong ký ức, có chuyện rời rạc mơ hồ, có chuyện lại rõ ràng đến mức làm người ta sợ hãi……
Cảnh tượng sương mù trước mắt chậm rãi trở nên rõ ràng, đầu chưởng quầy Ly dường như cũng không đau nữa. Nàng lắc lắc đầu cố gắng nhìn rõ mọi chuyện trước mắt.
Trên vách đá nham thạch màu hoa râm khắc rất nhiều cuộn tranh thượng cổ, hơi rối mắt. Nàng đang ngồi trên một chiếc ghế đá rộng rãi, giống như vừa mới tỉnh ngủ. Mọi chuyện trước mắt đều quá mức quen thuộc lại có một chút xa lạ. Đây là phủ Huyền Thanh núi trên Bình Đỉnh, nhà của nàng, nhưng không phải đã gần ngàn năm nàng chưa về sao?
Trên bàn đặt đầy sách cổ cũng không nhiễm một hạt bụi, dường như nàng chưa bao giờ rời khỏi nơi này một khắc. Nàng đang nằm mơ? Chưởng quầy Ly không khỏi nâng tay nhìn bàn tay mình, tất cả đều vô cùng rõ ràng, vô cùng chân thật.
Chưởng quầy Ly đi vài vòng trong phòng mình, tuy trong lòng thấy kỳ lạ nhưng vẫn lại không khỏi hoài niệm nơi này. Nàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài, hoa cỏ trong viện ngàn năm vẫn thế, không hề thay đổi chút nào.
“Ai nha, cô cô, thời gian con ứng kiếp cũng sắp đến, sớm thả con xuống núi đi ~ mà?”
Giây phút Chưởng quầy Ly nghe được giọng nói của chính mình, nàng cảm thấy chấn động như bị sét đánh, đây không phải cảnh trong mơ của nàng! Đây là thần thức của nàng?! Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại đi vào chính thần thức của mình? Mà vì sao lại là đoạn ký ức này?
Hai bóng người nhoáng lên một cái đi vào sân, trong đó một người chính là chưởng quầy Ly, một thần nữ tay áo phiêu phiêu là cô cô của nàng — Cửu Thiên Huyền Nữ.
“Cô cô, đồng ý nhé? Cho con xuống núi được không? Cả ngày học thuộc pháp quyết tu tập đạo pháp, con sắp buồn chết mất, cho con xuống núi đi?!”
Cửu Thiên Huyền Nữ cau mày nhìn nàng, thở dài nói:“Con có biết lần này xuống núi con phải đi lịch kiếp, không phải đi chơi không?”
“Con biết!” ‘Ly Du Dao’ vừa chạy vừa nhảy nói,“Ba năm sau thiên kiếp của con sẽ giáng xuống, muốn vượt qua kiếp nạn này con cần xuống núi vào thế gian tìm được chuyển thế của Dực Thánh Chân Quân, giúp hắn trở về Thiên đình. Nói cách khác, thiên kiếp của con và hắn có liên quan, giúp hắn chẳng khác nào giúp chính con.”
“Không sai, giúp hắn chẳng khác nào giúp chính con……”
“Vậy sao cô cô còn không mau mau cho con xuống núi, con càng sớm tìm được Dực Thánh Chân Quân, càng sớm giúp hắn vượt qua thiên kiếp, con có thể về sớm!”
“Ai, ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chưa đến thời điểm ứng kiếp, cho dù con tìm được Dực Thánh Chân Quân con cũng không biết đâu. Con chính là ham chơi mà thôi, làm sao phải lấy cớ nhiều như vậy.”
“A…… Cô cô, người biết con ham chơi thì đừng nhốt con ở trong nhà, được không? Cho con xuống núi được không?”
Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn Ly Du Dao một lúc, mới nhẹ nhàng nói:“Cho con xuống núi trước không phải không thể, nhưng con phải nhớ kỹ lời cô cô nói, dù ham chơi như thế cũng không được phạm vào kỷ luật thiên quy.”
“Biết ạ!”
“Còn có, trăm ngàn, trăm ngàn không thể động tình!” Cửu Thiên Huyền Nữ nhấn mạnh từng chữ từng chút nói.
Mỗi một chữ vào trong tai chưởng quầy Ly, trong lòng đều là một lần một lần đau. Sao lúc trước nàng lại không nghe câu quan trọng nhất của cô cô chứ?!
“Cô cô, người có thể yên tâm, bộ tộc Huyền Điểu chúng ta trời sinh vô tình vô ái, gần với thiên đạo nhất. Không phải ‘Bản lai vô nhất vật, Hà xứ nhạ trần ai’ [1] sao!” Ly Du Dao vui vẻ sôi nổi, cười to nói,“Oa…… Rốt cục có thể xuống núi rồi! Cảm ơn cô cô! Ba năm mà thôi, cô cô người uống chén trà là con đã về rồi!”
“Nha đầu! Nhớ kỹ lời cô cô nói!”
“Vâng vâng! Nhớ kỹ nhớ kỹ! Cô cô, con đi nhé!~”
Ly Du Dao cứ như vậy lóe lên một cái đã hóa thành một làn sương rồi khỏi núi Bình Đỉnh, chỉ để lại Cửu Thiên Huyền Nữ bất đắc dĩ thở dài.
Một giọt nước mắt chảy xuống, là hối hận, tự chưởng quầy Ly cũng không biết phần hối hận này sâu đậm nặng nề đến mức nào, lúc trước có phải cô cô cũng sớm biết nàng sẽ biến thành như bây giờ? Bạch Nham luôn nói đến thiên mệnh, nàng luôn coi thường nhưng không phải do nàng không tin.
Khi mới đến trần gian Ly Du Dao gặp cái gì cũng thấy mới mẻ, nhưng mới mẻ thì cũng chỉ mấy ngày sẽ trở nên nhàm chán, thậm chí còn nhàm chán hơn nàng ở trong phủ tu luyện pháp thuật. Sinh mệnh con người cực kỳ yếu ớt, ngày ngày lại vì cuộc sống mà bận rộn không ngừng, cái gì cũng cần tiền bạc. Nàng vốn đầy hưng phấn đi vào nhân gian, muốn thử xem cuộc sống của người bình thường, muốn thử xem cái gọi là yêu hận tình thú, nhưng nhân gian càng lâu thì nàng lại càng nhàm chán. Người đầy đường chẳng khác gì nhau, ngay cả liếc nhìn một cái nàng cũng lười chứ đừng nói là cảm giác yêu hận. Hơn nữa pháp lực của nàng đã bị hạn chế, lại có các loại giới luật vướng tay, chơi cũng không được chơi đã. Hơn một tháng, rốt cục nàng cũng tìm một chuyện “thú vị”—- nhân gian đánh giặc .
Chung quanh có người chạy nạn, ăn cướp, cướp đoạt lương thực, lộn xộn một đám. Ly Du Dao chưa bao giờ thấy con người đánh giặc đương nhiên tò mò, sống hay chết đều là chuyện lớn nhất trong đời người phàm, nàng không thể tự mình trải nhưng muốn xem cho biết một lần. Vì thế nàng đi ngược dòng người về hướng biên quan. Mấy vạn người phàm ở trên chiến trường chém giết đối phương, trường hợp như vậy Ly Du Dao thấy cũng không lớn lắm, nhưng mùi máu tươi làm cho nàng thực hưng phấn. Ly Du Dao không cảm thấy chiến tranh thú vị, cũng không cảm thấy tàn nhẫn, nàng không có cảm giác gì hết, nhưng con người hành quân bày trận có chút tương tự với trận pháp tiên thuật, nàng ngồi trên vách nhìn mấy ngày liền.
Du Dao nhìn những người đó quát to chém giết liên tục mấy ngày, nhìn bọn họ khi thì dũng cảm ca hát ban đêm lại thấp giọng nức nở, nàng vô cùng khó hiểu, vì sao bọn họ muốn đánh trận? Vì sao liều mạng cũng không lùi một bước? Khi trận chiến đánh được hơn mười ngày, nhân mã hai bên đều chết quá nửa, mùi máu tươi trên sa trường đã bắt đầu có thối nát mùi, Du Dao thấy rất nhiều vong hồn mãi mà không muốn rời đi, khiếm đám quỷ sai vội đến mức choáng váng đầu óc.
Hôm nay lại là một cuộc đại chiến vô số chết, Du Dao vốn định xem xong rồi rời đi ngay, nàng đã ở biên quan lâu rồi cũng chẳng có gì hay mà chơi. Khi định đi lại phát hiện đám quỷ sai đều vây quanh ở một chỗ không biết đang làm gì, nàng tò mò liền đi qua xem. Thì ra là một tên nửa chết nửa sống chỉ còn một hơi cuối cùng, quỷ sai đang do dự có mang hắn đi hay không.
Chiến tranh một khi phát sinh, số người chết vô cùng khổng lồ, cũng là lúc đám quỷ sai dễ dàng bị nhầm nhất, nếu mang nhầm người quỷ sai cũng sẽ bị phạt.
Du Dao tuy rằng thấy được quỷ sai nhưng không thể với nói chuyện bọn họ, càng không thể gây trở ngại bọn họ đưa người đi, nhưng đi xem cũng sẽ không tính là phạm vào thiên luật. Cái tên sắp chết còn chưa chết kia Du Dao thấy rất quen, có lẽ là tướng quân lãnh binh đánh giặc. Áo giáp màu đen tuy rằng dính không ít bụi đất nhưng vẫn còn nhìn ra hình dạng. Nàng dò xét hơi thở người nọ, bấm tay tính toán người này còn có ba năm dương thọ. Nàng đã thấy người này mang binh đánh mấy trận, hành quân bày trận hắn đều rất thành thạo, có dũng có mưu, nếu hắn dương thọ chưa hết không bằng nàng làm làm việc thiện cứu hắn, cũng đỡ cho đám quỷ sai lúng túng. Huống hồ nàng còn có hai ba năm nhàn rỗi không có việc gì, cứu hắn nghiên cứu trận pháp cũng coi như tìm được chuyện để làm.
Hoặc là số trời đã định, nàng nhất định sẽ cứu hắn.
Sau khi Ly Du Dao cứu Viên Hạo mới phát hiện cái tên phơi nắng như than râu ria xồm xoàm này thật ra mới hai mươi sáu tuổi. Rửa mặt, cạo râu sạch sẽ, đổi quần áo thì cũng là một vị công tử anh tuấn tiêu sái tao nhã.
Làm ân nhân cứu mạng của Viên Hạo, Ly Du Dao nhận được rất nhiều ưu đãi. Từ sau khi nhập thế lần đầu tiên nàng có người hầu hạ, có chỗ ở, có người chiếu cố một ngày ba bữa, cuộc sống của nàng bỗng nhiên trở nên càng nhàn nhã vui vẻ hơn ở phủ Huyền Thanh. Thiên kiếp ba năm sau mới xảy ra, vì thế nàng có ba năm sống khoái hoạt muốn làm gì thì làm. Có Viên Hạo coi nàng như Bồ Tát mà thờ phụng, nàng đương nhiên vui vẻ, dạo chơi nhân gian.
Sau khi chiến tranh kết thúc, nàng nhận lời mời của Viên Hạo cùng hắn trở về kinh thành, dù sao nàng không có chỗ nào để đi, không có việc gì thì làm. Mà Viên Hạo chỉ biết nàng tên Ly Du Dao mà thôi, chuyện khác dù hắn hỏi, nàng cũng không trả lời. Dần dần giữa hai người nảy sinh ra một loại ăn ý, chuyện nàng không nói hắn tuyệt đối không hỏi.
Ba năm qua rất nhanh, cuộc sống của nàng vô cùng thoải mái, lúc nhàm chán có thể tìm Viên Hạo chơi cùng, chơi cờ, uống trà, nghiên cứu bày trận, nàng đều rất thích. Nếu nói ba năm qua có chuyện gì làm cho nàng phiền não , thì chỉ có một chuyện.
Sau khi chiến tranh bình ổn một năm, Viên Hạo nhờ lập được chiến công mà được Hoàng đế coi trọng thăng hai cấp. Hoàng đế thậm chí cố ý chiêu Viên Hạo làm con rể. Việc này vốn chẳng liên quan đến Ly Du Dao, nhưng nàng lại chính là cô gái lai lịch không rõ ở trong phủ tướng quân, trong triều có lời đồn đãi nhảm nhí, nhưng nàng lại không thèm quan tâm cũng chẳng để ý.
Có một ngày, Viên Hạo hẹn Ly Du Dao cùng đi cưỡi ngựa, vốn là một ngày nắng bình thường, lại vì một câu của Viên Hạo mà khiến Du Dao vĩnh viễn không thể nào quên ngày hôm đó, biến thành một cái gai sinh trưởng ở trong lòng nàng.
“Du Dao .”
“Hử?”
“Nàng…… Ta muốn……”
“Viên Hạo rốt cuộc huynh muốn nói cái gì? Cắn phải đầu lưỡi à? Sao lại lắp bắp như vậy.”
“Ta muốn lấy nàng làm vợ.”
“Hả?!”
Một khắc đó Ly Du Dao cười ha hả, cười đến không tim không phổi điên điên khùng khùng suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, cười đến Viên Hạo không biết làm sao.
“Du Dao? Nàng đồng ý gả cho ta sao?” Viên Hạo nhìn cách Du Dao cười đến ngã trước ngửa sau, thử hỏi.
Ly Du Dao khoát tay nhịn một lúc mới ngừng cười, hỏi:“Vì sao đột nhiên muốn lấy ta?”
“Bởi vì…… Bởi vì ta yêu nàng, muốn nàng làm thê tử của ta.”
Viên Hạo nói được vô cùng nghiêm túc, hắn vốn là người làm chuyện gì cũng nghiêm túc. Ly Du Dao biết hắn không phải đang nói đùa, nhưng nàng vẫn cười đến dựa vào trên lưng ngựa, mất một lúc mới bình tĩnh được.
“Viên Hạo, ta không hiểu cái gì là yêu, ta sẽ không yêu huynh.”
Nàng nói chắc nịch như thế, làm cho sắc mặt Viên Hạo nháy mắt trắng xanh, còn kinh khủng hơn sắc mặt người chết. Nàng không khỏi nhớ tới lúc cứu Viên Hạo nàng đã biết người này chỉ có ba năm dương thọ mà thôi, nể tình hắn chăm sóc mình như vậy cũng không nhất định phải khiến hắn khó xử.
“Này, Viên Hạo, huynh thật sự yêu ta à?”
Viên Hạo vốn tưởng rằng mình đến cả cơ hội cũng không có, bỗng nhiên nghe nàng hỏi như vậy, lập tức đáp:“Thật! Thật! Viên Hạo ta thề với trời……”
“Được rồi được rồi,” Du Dao cười hỏi hắn,“Vậy huynh có thể dạy ta cái gì là yêu? Yêu như thế nào không?”
“Hả?” Viên Hạo lúc đầu cũng không hiểu được lời này của Ly Du Dao là có ý gì, nghĩ lại hắn liền cho rằng Du Dao cho hắn một cơ hội, vì thế hưng phấn đáp,“Được! Ta đồng ý, chúng ta đính hôn ước trước, đợi đến ngày nàng yêu ta, chúng ta sẽ thành thân!!”
Viên Hạo sau này nói cho Du Dao, ngày đó là ngày hắn vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, thỏa mãn nhất trong đời. Nhưng hắn lại không biết, đối với nàng lúc ấy mà nói, nàng chẳng qua là ham chơi thôi, chẳng qua là muốn làm một cô gái người phàm thôi, chẳng qua là muốn tiếp tục tiêu dao sống thôi, làm sao sẽ biết nàng vì ngày đó mà hối hận mấy trăm năm, đau khổ mấy trăm năm.
[1] Hai câu cuối trong bài kệ của Lục Tổ Huệ Năng trình cho Ngũ Tổ Hoàng Nhẫn:
Bồ đề bổn vô thụ,
Minh kính diệc phi đài.
Bản lai vô nhất vật,
Hà xứ nhạ trần ai?
Dịch:
Bồ đề vốn không cây,
Gương sáng cũng chẳng đài.
Xưa nay không một vật,
Chỗ nào dính bụi nhơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.